Cô thấy Lục Lập Phong ngồi lên tàu lượn, anh không cậy mạnh mà ngồi hàng đầu, cũng không cậy yếu mà ngồi hàng cuối, anh chọn hàng thứ ba, nhân viên lần lượt thắt dây an toàn cho từng du khách, ngồi bên cạnh Lục Lập Phong là một nữ sinh đang che miệng cười, không ngại ngùng nói chuyện với anh.
Lục Lập Phong luôn ngồi thằng lưng, nhìn thẳng phía trước, không để tâm.
Diêu Tinh Thần cười với Đường Bản: "Cậu xem kìa, tới chỗ nào cũng có nữ sinh để hú hí."
Đường Bản nói: "Xã hội bây giờ chỉ quen nhìn hình thức, anh Lục của em nhan sắc bùng nổ, từ nhỏ đến lớp đều đẹp trai."
Diêu Tinh Thần nói: "Chẳng lẽ mắt thẩm mĩ của chị đây có vấn đề à? Sao không thấy anh ta có xíu mị lực nào hết?"
Đường Bản nói: "Việc nhìn người cũng rất giống với nguyên lí của khứu giác. Vì sao mình không thể tự ngửi mùi của bản thân nhưng người khác lại ngửi được, đó là vì khứu giác rất dễ bị mệt mỏi và tác động trầm cảm. Khi vào một căn phòng toàn hoa cỏ, sẽ không ngửi được hương thơm bên ngoài; vào căn phòng toàn cá mú, sẽ không ngửi thấy sự hôi thối. Khi chị ăn quen một loại gia vị, hay quen thuộc với một người, chị sẽ không có cảm giác người đó đẹp đến mức nào."
Đầu Diêu Tinh Thần đầy sao bay quanh: "Chắc giống như chị có một anh họ. Một lần kia, chị dẫn anh ta tới trường, nữ sinh khác đều khen anh ta đẹp trai, nhưng chị chẳng thấy như thế."
Xem ra, Diêu Tinh Thần vẫn không hề nhận ra vẻ đẹp của Lục Lập Phong.
Đường Bản nói: "Chị thật là hạnh phúc, anh Lục chưa từng đối xử tốt với bất cứ cô gái nào như chị."
Diêu Tinh Thần lẩm bẩm: "Anh ta dám không tốt với chị á? Chị đang mang thai đời kế tiếp của Lục gia đó."
Mải mê nói chuyện, công tác chuẩn bị an toàn đã xong, một hồi chuông lớn gióng xuống, tàu lượn lập tức lao đi.
Đường Bản lo lắng nói: "Dạ dày anh Lục không tốt lắm, không biết nếu lộn vòng vòng như thế có khó chịu không."
Diêu Tinh Thần cuộn chặt tay thành nắm đấm: "Tiểu đồ cổ, bình thường cứ cáu kỉnh với em đi! Giờ sắp nôn hết mật xanh mật vàng ra mất."
Lục Lập Phong ngoái đầu nhìn lại thấy nụ cười xán lạn của cô dưới ánh mặt trời, khoé miệng nhếch lên, quay lại nhìn thẳng, vẻ thấy chết không sờn.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng khóc thê lương của cô thuở bé.
"Cha! Cha!"
"Đây là bình hoa nhà cháu vẫn thường dùng mà... thật đó..."
Cô khi đó nhỏ bé, ôm cái bình, ngồi lặng trong đám người, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy sự cầu xin.
Tàu lượn đi chậm lại, Diêu Tinh Thần hài lòng, hả hê la hét: "Tiểu đồ cổ! Thấy sợ thì hét lên đi! Đừung có sĩ diện!"
Lục Lập Phong quay đầu nhìn cô, tay giơ lên ra hiệu đồng ý.
Giây tiếp theo, tàu lượn lại lao đi như một mũi tên.
. . .
Khi Lục Lập Phong bước xuống tàu, không có biểu cảm gì, Diêu Tinh Thần và Đường Bản vẫy tay hò reo rất hưng phấn.
Diêu Tinh Thần bước lên nghênh đón, cau mày lo lắng hỏi: "Ui, anh không sao chứ?"
"Anh không sao." Lục Lập Phong rất bình tĩnh, gương mặt không có chút sợ hãi nào như Diêu Tinh Thần hằng mong đợi, nhưng sắc mặt anh hơi tái.
Diêu Tinh Thần nhìn anh quả thật không sao cả, trong lòng nhẹ nhõm, đấm anh một cái: "Tiểu đồ cổ, cho em và con chút thể diện đi!"
Một đấm của Diêu Tinh Thần chẳng may vào đúng dạ dày anh, mặt Lục Lập Phong lập tức đổi sắc, ôm bụng chạy nhanh tới thùng rác, khổ sở nôn ra liên tục.
Diêu Tinh Thần lập tức choáng váng, vuốt vuốt sau lưng anh: "Khó chịu đến vậy sao? Nôn ra hết rồi!"
Cô vỗ vỗ mấy cái, anh nôn ra hết, lại đứng thẳng.
Đường Bán mua một chai nước ở hàng tạp hoá, Lục Lập Phong súc miệng. Sắc mặt anh cũng khá hơn nhiều.
Diêu Tinh Thần áy náy, tự trách mình gây khó dễ cho anh, sự đau lòng che giấu không được viết đầy trên mặt.
"Biết thế em đã không như vậy, nhưng anh có thể không đồng ý mà?" Diêu Tinh Thần đứng trước mặt anh, lấy từ túi ra một viên ô mai đưa cho anh.
Lục Lập Phong thấy sự đau lòng của cô, vặn nắp chai nước, sự khó chịu tan đi, vẻ mặt giãn ra, lấy viên ô mai rồi vỗ vỗ vai cô: "Không sao cả."
Đường Bản cảm thán bên cạnh: "Giờ mới lĩnh ngộ được thế nào là làm cho nhân gian giận dữ vì hồng nhan!"
Lục Lập Phong ném chai nước vào thùng rác, xoay người dắt tay cô, bừng bừng sức sống, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, em muốn chơi trò gì nữa?"
Mắt Diêu Tinh Thần sáng ngời nhìn anh, nhìn vẻ mặt đầy sự cưng chiều của anh, trái tim bỗng đập thình thịch.
Đường Bản nói rất đúng, có lẽ cô nhìn quá quen Lục Lập Phong rồi, giây phút này, cô mới nhận ra, hoá ra người đàn ông vừa rồi mới nôn khan, súc miệng chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với mấy trò mạo hiểm vì cô lại đẹp trai đến vậy.
Diêu Tinh Thần hơi bối rối, kéo tay anh đi về hướng cổng công viên: "Em hơi mệt, không chơi nữa."
Đường Bản trêu cô: "Không được, tiếp tục đi chứ, phải nôn hết mật xanh mật vàng mới được."
Diêu Tinh Thần kéo Lục Lập Phong bước nhanh: "Cậu thích nôn thì cứ việc chơi tiếp! Chúng tôi không chơi nữa."
Đường Bản trêu ghẹo: "Ui chao, không nỡ sao?"
Diêu Tinh Thần hung dữ lườm cậu ta.
Lục Lập Phong ở đằng sau cô, tuỳ ý để cô kéo đi, ý cười trên môi lan dần...
. . .
Sau hôm Lục Lập Phong nôn mửa, Diêu Tinh Thần ngoan ngoãn mấy ngày liền, nhưng cô luôn lo lắng Lục Lập Phong trả thù, không ngừng hỏi anh: "Lục Lập Phong, anh muốn em đồng ý với anh một việc, đó là gì thế?"
Đó là ván cược của hai người.
Lục Lập Phong đang hít đất trên tấm thảm yoga của cô, nói: "Anh chưa nghĩ ra."
Diêu Tinh Thần tắt TV, bước tới trước mặt anh.
Lục Lập Phong đang mặc bộ đồ thể thao kéo khoá màu xám, cơ bắp ở tay xuôi theo những chuyển động hít đẩy, hấp dẫn ánh mắt Diêu Tinh Thần.
Bị cô nhìn một lúc, Lục Lập Phong mới phát hiện ra, trở mình ngừng lại, hai tay chống ở đằng sau, ngồi dưới đất thở sâu.
"Đẹp trai không?" mồ hôi chảy thành dòng, anh nhíu mày nhìn cô.
"Đẹp... ý em là lưng ấy." Diêu Tinh Thần ngồi xuống ghế salon, giấu đầu hở đuôi.
Anh nghĩ gì chứ, ngày nào cũng khoe thân thể tráng kiện trước mặt phụ nữ có thai, đường cong còn quyến rũ như thế, chắc chắn anh muốn trả thù cô.
Diêu Tinh Thần thấy nóng trong người, đứng lên: "Em ra ngoài một lát."
"Không được chạy loạn đâu đấy." Lục Lập Phong thấy cô càng ngày càng giống một đứa trẻ.
Diêu Tinh Thần cầm áo khoác đi xuống tầng. Vừa ra khỏi Lục gia, cô nhận được điện thoại mẹ Trì Mục gọi đến/
Sau khi Trì Mục bị viện sa thải, người môi giới việc làm giới thiệu cho anh việc dọn dẹp nhà máy thực phẩm. Gần hết năm rồi, nhà máy phát cho mỗi công nhân mấy hộp đồ ăn, Trì Mục cũng nhớ ra đã lâu không gặp Diêu Tinh Thần.
Mẹ Trì Mục nói: "Dì nhớ hôm qua nghe thấy nó lẩm bẩm "Diêu Diêu", chắc là nhớ cháu rồi, vừa đúng lúc nhà máy phát đồ ăn, cô bảo nó mang cho cháu nếm thứ."
Diêu Tinh Thần khựng lại, nghi hoặc nói: "Diêu Diêu?"
Mẹ Trì Mục nói: "Không phải cháu thì là ai, có lẽ Trì Mục đặt biệt danh cho cháu, Tinh Thần à, cháu có rảnh không?"
"Có ạ, dì, cháu đến ngay đây."
Khi Diêu Tinh Thần đến Mục gia, bố mẹ Trì Mục đã đi làm, Trì Mục thấy cô tới, nở nụ cười như lẽ thường.
Răng anh rất trắng, còn rất đều, dù thân thể có khiếm khuyết, nhưng nếu dùng nụ cười thân thiện thế này đi làm, chắc luôn phát huy được tác dụng.
Khi anh vào công ty thực phẩm kia làm, nhân viên quản lí đã nói: "Một thanh niên được như vậy, cười rất đẹp trai, đáng tiếc lại vào đây làm. Để tôi bảo đồng nghiệp quan tâm chiếu cố Trì Mục một chút."
Diêu Tinh Thần ngồi trên ghế salon, hỏi: "Anh Trì Mục, đồng nghiệp có tốt với anh không?"
"Có." Trì Mục gật đầu, đưa tay sờ cái bụng tròn trịa của co.
Diêu Tinh Thần giơ bụng như đang dâng vật quý: "Bảo bối, động một cái cho bác Trì Mục xem nào."
Đứa bé trong bụng rất phối hợp, động đậy môt cái, Trì Mục cười tươi.
Diêu Tin Thần chỉ mấy hộp đồ ăn trên mặt bàn: "Chao ôi, đây là anh Trì Mục cầm về sao?"
Trì Mục cảm thấy hãnh diện, mở hộp ra, nhìn cô, ý bảo cô đến lấy.
Diêu Tinh Thần không thích ăn đồ hộp, nhưng cũng chiều ý anh: "Quá tuyệt vời! Em thích ăn hoa quả lắm, anh Trì Mục phải ngày càng giỏi giang, kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều đồ ăn ngon cho em, có được không?"
Trì Mục cúi đầu mỉm cười.
"Ăn đi, Dao Dao."
Lung lay...
Diêu Tinh Thần đang định cầm một hộp, bỗng khựng lại.
Trì Mục nhìn cô, ánh mắt mong đợi.
Ánh mắt kia, trong veo đến mức khổ sở.
Dao Dao, là nhũ danh của Lương Mỹ Nhân.
Trì Mục không thích gọi tên chị ấy, anh nói: "Mỹ nhân tuổi xế chiều" không phải thành ngữ hay, nên gọi Dao Dao.
Chông chênh...
Tình yêu của người có đầu óc trẻ con vốn rất ngọt ngào.
Tim Diêu Tinh Thần như bị bóp chặt, đau đến căng cả người, tuỳ tiện cầm hai hộp. Cô nở nụ cười mễn cưỡng, cố giả vờ hài lòng: "Em lấy hai hộp nước vải được không?"
Trì Mục lắc đầu, lấy ra một hộp táo gai, giúi vào tay cô.
"Dao Dao, ăn nhiều một chút."
. . .
Về đến nhà, mọi người đã đi làm hết, Diêu Tinh Thần hơi khó chịu không biết vì sao, nhìn hai hộp vải không muốn nếm thử, tiện tay cầm hộp táo gai, mở ra.
Hà Lâm vừa đi chợ về, vào nhà đã thấy Diêu Tinh Thần cầm đồ hộp, vừa xem TV vừa ăn.
"Con ăn đồ hộp à? Đồ hộp không tươi đâu, ăn ít một chút." Hà Lâm đi tới nói.
"À, một người bạn của con được công ty phát nhân dịp cuối năm, ăn không hết, bắt con phải ăn hộ. Mẹ muốn ăn không ạ?"
Diêu Tinh Thần đưa hộp ra, mấy viên táo gai ngâm trong nước đường.
Hà Lâm tập trung nhìn, mặt biến sắc: "Đứa nhỏ ngốc! Sao con lại ăn táo gai?"
Diêu Tinh Thần nhìn phản ứng của mẹ, hoảng sợ không thôi: "Mẹ, con ăn hết một hộp rồi. Sao vậy mẹ? Con không được ăn táo gai à?"
Cô chỉ biết không được ăn cua, còn táo gai thì không hề biết.
Hà Lâm nóng nảy, giật chiếc hộp: "Phụ nữ có thai không được ăn táo gai. Táo gai kích thích tử cung co thắt, dẫn đến sinh non!"
Diêu Tinh Thần ăn rất ngon, thấy mẹ nói như vậy, không thoải mái lắm, nửa tin nửa ngờ: "Nghiêm trọng đến vậy sao mẹ..."
Hà Lâm quá chu đáo rồi, bà chăm sóc Diêu Tinh Thần mang thai rất cẩn thận, nên thi thoảng có chút chuyện bé xé ra to.
"Để mẹ gọi cho bác sĩ Tiểu Tô. Con ngồi yên đừng cử động nhé."
. . .
Buổi tối, Lục Lập Phong tan làm, sắc mặt u ám chạy đến bệnh viện. Diêu Tinh Thần đang nằm trong phòng, chán chết đi được, cô nghịch móng tay. Tô Tiểu Mạt, Hà Lâm và cả Liêu Anh Hồng đều ở đây, vây quanh Diêu Tinh Thần giáo dục tư tưởng.
Diêu Tinh Thần vừa thấy Lục Lập Phong vào, ngỡ như cứu tinh, uất ức nói: "Lục Lập Phong, anh xem, em bị ép đến bệnh viện."
Tô Tiểu Mạt nhìn lướt qua Lục Lập Phong, cười với Diêu Tinh Thần: "May mà thể chất của cô vốn tốt, không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Dì Hà Lâm cũng lo cho cô thôi, đưa cô đến bệnh viện khám cẩn thận, sao cô có vẻ không thoải mái vậy?"
Diêu Tinh Thần nói: "Tôi chỉ ăn vài quả táo gai, mọi người đừng chuyện bé xé ra to."
Lục Lập Phong đi đến, để tập công văn xuống: "Ai mua táo gai cho em vậy?"
Diêu Tinh Thần không hề nghĩ ngợi, nói luôn: "Ở công ty bạn em phát..."
"Bạn... nào?" Lục Lập Phong lạnh mặt.
"Trì Mục ạ."
Lục Lập Phong lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt có sự phẫn nộ khó mà kìm nén, quay ra ngoài hút thuốc.
Người trong phòng nhìn nhau, Tô Tiểu Mạt liếc trộm Diêu Tinh Thần, môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.