Lục Lập Phong lặng thinh không nói gì, gương mặt tuấn nhã, ánh mắt tối đen.
"Này." Diêu Tinh Thần đưa nước cho anh, đợi anh uống thuốc.
Đầu ngón tay lạnh như băng của Lục Lập Phong nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, đôi mắt trước sau chỉ chăm chú nhìn cô, anh dùng tay kia nhận chai nước, bình tĩnh nói: "Anh uống thuốc đã."
"Ừm." Diêu Tinh Thần thấy anh ngửa đầu nâng chai nước, yết hầu cuộn lên, nuốt thuốc xuống.
Diêu Tinh Thần lái xe, hai người đều im lặng.
Lục Lập Phong thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, Diêu Tinh Thần cảm nhận được nhưng vẫn nhìn thẳng, tập trung lái xe, người cố ngồi thẳng.
Miệng anh nở nụ cười quyến rũ mờ nhạt, đôi mắt lơ lửng lưu động như tằm nhả tơ.
Cảm giác chờ đợi đáp án thật giày vò.
Nhưng cô lại không thể thúc giục anh, bởi yêu hay không là chuyện không phải nói một hai câu mà rõ được.
Tâm trang phức tạp này giống như mang lựu đạn bên người, đứng ngồi không yên.
Xe đã lái đến nhà, Diêu Tinh Thần lập tức đẩy cửa xuống xe, nói với anh: "Em đi tắm, người bẩn quá."
Lục Lập Phong cười: "Mau đi đi."
Người nào đó chạy vù vù như chạy nạn.
Tiểu Điềm Điềm ngủ trong phòng ngủ của bố mẹ, đã muộn rồi, dù hơi nhớ con nhưng Lục Lập Phong vẫn không quấy rầy, vào thẳng gian phòng mình.
Trong phòng tắm vọng ra âm thanh leng keng, có lẽ cô hơi căng thẳng nên tay chân động phải cái gì.
Lục Lập Phong lững thững bước tới, gõ lên cửa kính mờ hơi nước của phòng tắm: "Diêu Tinh Thần, anh tỉnh rượu rồi, chờ em ở ngoài."
"Rầm rầm, bịch" không biết cái gì vừa rơi.
"À! Được!" Người trong phòng tắm cao giọng trả lời.
Lục Lập Phong mỉm cười, tựa ở cửa, anh ngẩng đầu khẽ thửo dài.
Niềm vui sướng nhẹ nhàng dâng lên, tâm hồn thổi bay theo gió, mỗi làn sóng đều là vì cô.
Từng câu cô nói, từng ánh mắt mong đợi đều là ân huệ tuyệt đẹp thượng đế ban tặng, rốt cuộc anh đã đợi được.
Cô ngốc nghếch, luôn qua loa đại khái, nhưng trong tình yêu lại rất tỉ mỉ.
Không lâu sau, Diêu Tinh Thần khoác khăn tắm bước ra, bất ngờ thấy Lục Lập Phong đang đứng ở cửa.
"Anh cũng đi tắm à?" Diêu Tinh Thần chỉ phòng tắm.
"Ừm." Lục Lập Phong nói: "Anh tắm nhanh thôi."
"Em đi xem TV." Diêu Tinh Thần nói xong, quay người đi.
"Diêu Tinh Thần."
"Ừm?"
"TV ở bên kia..."
"À..."
. . .
Sau khi Lục Lập Phong tắm xong thoải mái ra ngoài, cô đang bỏ khăn tắm quấn trên đầu xuống, cầm lược chải tóc.
T-shirt đen dài, quần sooc bình dị ở trên người cô đẹp đẽ thanh thuần.
Lục Lập Phong thay quần áo xong lấy máy sấy ngồi xuống cạnh cô.
Sô pha mềm nhũn vì sức nặng của anh mà lún xuống, Diêu Tinh Thần cảm thấy cả người đều bị hơi thở của anh bao phủ, trái tim nảy lên thình thịch.
"Sấy khô tóc rồi mới được ngủ." Anh giơ tay lên rất tự nhiên, thay cô vén tóc ra đằng sau, bật máy sấy chậm rãi sấy cho cô.
Làn gió ấm áp lướt qua cổ cô, ngón tay anh linh động vuốt ve, giống như thực hiện loại ma pháp dịu dàng lên mỗi sợi tóc.
"Trước đây anh cũng sấy tóc cho người khác thế này à?" Diêu Tinh Thần hỏi.
"Không có." Lục Lập Phong trả lời.
"... Vậy anh từng có mấy bạn gái?" Cô ôm đầu gối ngồi ngoan, giống như một cô gái nhỏ đang lo lắng.
Lục Lập Phong nghĩ ngợi một chút: "Ba người, đều do bố mẹ giới thiệu, lâu nhất một tuần, ngắn nhất một ngày, không có gì đặc sắc."
Diêu Tinh Thần kinh ngạc quay đầu nhìn: "Á? Tại sao lại chia tay?"
Lục Lập Phong nhàn nhạt nói: "Anh không thích, họ không xinh đẹp như em."
Diêu Tinh Thần bĩu môi: "Lừa em..."
Lục Lập Phong đáp: "Anh nói thật."
Diêu Tinh Thần nói: "Sao anh không hỏi gì em?"
Lục Lập Phong nói: "Anh biết hết."
"..."
Hai người ngừng trò chuyện trong chốc lát.
Cô lại đưa lưng về phía anh, để anh sấy tóc đằng sau.
"Tiểu đồ cổ, khuyết điểm lớn nhất của anh là gì?"
Lục Lập Phong nói: "Cố chấp."
"À, vậy ưu điểm lớn nhất?"
"Kiên trì."
"Ừm." Diêu Tinh Thần gật đầu, giống như cô nghĩ.
Người đàn ông cố chấp, nhưng cũng rất kiên nhẫn.
Nhớ tới dáng vẻ anh ngồi một mình dưới ánh mặt trời đẽo gọt chú ngựa gỗ, trong lòng Diêu Tinh Thần cảm giác mỹ mãn.
"Anh thích màu gì nhất?"
"Ghét màu đỏ của em, anh thích màu trắng."
"Em thực sự rất thích màu đỏ," Diêu Tinh Thần chà đầu gối, lại hỏi: "Anh thực sự thích Tô Tiểu Mạt à?"
"Là giả."
"Hả? Thế lời anh nói lúc uống say là thế nào. . ."
"Thật ra," Lục Lập Phong nói: "Trong lòng anh có người khác, không phải cô ấy."
Diêu Tinh Thần gật đầu: "Phải vậy chứ, lớn như vậy rồi chẳng lẽ không có người trong lòng? Thế thì thành đồ cổ thật."
Lục Lập Phong nhẹ nhàng xoa tóc cô, cô không thấy được nụ cười của anh: "Em còn muốn hỏi gì?"
"Ừm... để em nghĩ... Anh thích kiểu phụ nữ thế nào?"
Lục Lập Phong vuốt tóc cô, nhìn cô: "Hoạt bát, chân thật, tốt tính, ngốc một chút càng tốt, nếu không anh sẽ rất mệt mỏi."
Diêu Tinh Thần quay đầu, nhíu mày nhìn anh: "Vậy chắc diễn viên nhỏ bé lạnh lẽo cô quạnh như em đây không lọt được vào mắt xanh của anh rồi?"
Lục Lập Phong buồn cười: "Còn phải hài hước nữa."
"Phì..." Diêu Tinh Thần không nhịn được mỉm cười, đôi bàn tay trắng nõn đưa tới, bị Lục Lập Phong bắt lại.
Đôi mắt anh tối đen sâu sắc, lông mi rung động như sóng nước làm cho lòng cô như chiếc thuyền nhỏ lảo đảo, không sao yên lại được.
"Em còn muốn hỏi gì? Anh đều trả lời em."
Anh để bàn tay nhỏ bé của cô bao chặt trong lòng bàn tay, đặt lên tim mình.
"Tinh Thần, nếu cậu có lòng hãy giao trái tim cho anh ấy, anh ấy nóng hay là lạnh, tự cậu biết được." Trình Trinh Trinh nói.
Đôi mắt sáng của Diêu Tinh Thần chớp động, chân thành nhìn anh, hỏi:
"Em muốn hỏi, có phải cảm giác của anh giống của em đúng không?"
Lục Lập Phong nắm tay cô, sóng mũi cao, mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa nhu tình vạn năm, gật đầu, giọng nói trầm trầm từ tính:
"Đúng, nhưng sâu sắc hơn em một chút."
Diêu Tinh Thần kinh ngạc: "Anh..."
"Cảm giác với em có lẽ bắt đầu từ sự xấu hổ vì chuyện của bố em."
Diêu Tinh Thần ngẫm nghĩ, đột nhiên hiểu ra anh muốn nói gì. Chuyện kia vốn đã trở thành hộp khoá phủ bụi ở đáy lòng cô, rất lâu chưa từng mở ra.
Diêu Tinh Thần cười nhạt nhoà, lắc đầu: "Anh xấu hổ cái gì. . . Em thừa nhận sau việc đó, em thấy anh rất phản cảm nhưng em không hề nghĩ là anh hại bố em. Mẹ em nói, bố em trộm mộ, còn định buôn lậu văn vật sang tận nước ngoài, đây là phạm pháp."
Lục Lập Phong xoa tóc cô: "Với tình tình của em đương nhiên sẽ không bao giờ hận ai, nhưng anh không thể quên được lúc em khóc rống lên, khoảnh khắc đó như con quỷ ám ảnh trong lòng anh, đôi khi anh còn nằm mơ thấy."
Diêu Tinh Thần nửa tin nửa ngờ: "Cho nên anh muốn nói... anh đã sớm thích em?"
Lục Lập Phong cụp mi, gật đầu.
"Không thể nào..." Quá đột ngột, cô không tin.
Lục Lập Phong cầm điện thoại cô, mở file ghi âm bật to.
"Chính em lưu lại bằng chứng mà, em nghe đi."
Diêu Tinh Thần sửng sốt, dựng tai nghe anh say rượu mà nói về người trong lòng, lúc này mới giật mình, thì ra mỗi câu đều nói về cô.
"Mẹ ơi... Lục Lập Phong" Cô nhìn anh như nhìn loài sinh vật đáng sợ nào đó, đáy mắt có chút ngọt ngào: "Anh thật là đáng sợ."
Lục Lập Phong đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nhếch môi.
Diêu Tinh Thần khoanh hai tay che trước ngực như bảo vệ mình, nói: "Cho nên ngay từ đầu anh có ý định tiếp cận em? Còn thoả thuận trước khi cưới của chúng ta thì sao? Lời thề son sắt làm quân tử của anh là để lừa em chứ gì?"
Lục Lập Phong thản nhiên lắc đầu: "Đều là suy tính trong đầu anh rồi."
Diêu Tinh Thần há miệng, quơ quơ điện thoại trước mặt anh: "Sao có thể! Anh quên rằng lúc đó em ghi âm lại rồi à. Anh vừa có cơ hội xoá bỏ chứng cứ này đi nhưng anh ngốc nghếch quá, giờ em bật cho anh nghe."
Lục Lập Phong không nhúc nhích, ung dung bình thản chờ cô.
Trong ghi âm, Lục Lập Phong nói với cô như tẩy não:
"Cô sinh con ra, chúng ta đã đâu vào đấy, cô tự do như trước, chẳng qua làm đúng như kỳ vọng của người lớn mà thôi. Phí hôn lễ tôi sẽ chi trả, nhẫn kim cương, xe xịn, coi như tôi tặng cô làm kỉ niệm."
"Lục Lập Phong, mấy lời này anh nói đúng không?"
Lục Lập Phong nói: "'Đâu vào đấy' và 'tự do như trước' có rất nhiều cách giải thích. sinh con xong em cũng có thu hoạch còn gì? Anh nói để cho em tự do, chứ không phải ly hôn."
Diêu Tinh Thần đột nhiên cảm thấy mình thật ngu, sự khôn khéo hai mươi mấy năm qua bị đánh bại bởi câu "đâu vào đấy" "tự do như trước" của Lục Lập Phong.
"Cho nên cuộc hôn nhân này đều do anh làm chủ phải không?"
Lục Lập Phong giơ tay vuốt ve cằm cô, nở nụ cười chiến thắng: "Không sai."
Diêu Tinh Thần vừa bực bội vì bị đùa giỡn, vừa vui vẻ vì được yêu thương, hai người lộn xộn đứng lên, dở khóc dở cười.
Cô làm nũng gỡ tay anh ra, tức giận nói: "Anh có biết anh rất đểu giả không! Đáng lẽ phải nói trước với em, nhưng anh chả nói gì cả."
Lục Lập Phong bỗng nhiên mỉm cười, gương mặt kề sát tới, trán chạm vào đầu cô thân mật cọ cọ, nhẹ nhàng nói: "Em mới là tiểu hỗn đản..."
"Từ giây phút chúng ta kết hôn, mỗi câu nói, mỗi quyết định của anh đều báo với em..."
Giọng nói anh trong sáng, ngữ điệu ấm áp khiến cô động lòng:
"Tinh Thần, rồi em sẽ từ từ hiểu được, chữ "yêu" vốn rất dài, là những thứ nhỏ nhặt trong đời thường, dùng cả đời nói cho em nghe."