Sau khi bàn bạc xong với Diêu gia và Lục gia về hôn lễ bổ sung sau khi sinh con, Diêu Tinh Thần rốt cuộc không cần lo lắng mình sẽ phải mặc áo cưới, đi trăng mật, và bị Lục Lập Phong sàm sỡ.
Thật ra, mục đích cuối cùng của cô là sinh đứa bé này an toàn, vậy là được. Cái gì có thể cắt bớt thì cứ cắt, đỡ tốn công tốn sức cô.
Buông bỏ tư tưởng, nằm nghỉ ở nhà, tác phẩm mới dù có thất bại, cô cũng không buồn quan tâm, thỉnh thoảng lên bài phỏng vấn cho một tạp chí không ăn khách, thỉnh thoảng nhờ người đại diện đăng weibo mấy tấm hình, những diễn viên hạng hai hạng ba trong khi mang thai đều như vậy.
Nói đến weibo, anh Tiểu Lâm đã tước mất quyền sử dụng của cô. Trước đây khi Diêu Tinh Thần còn được dùng weibo, nếu không phải mấy ảnh động hài hước, thì sẽ là tranh châm biếm, hoặc video gây cười. Ví dụ như một chú lợn đụng phải cây, mèo Tom dùng giọng Đông Bắc mắng người, Diêu Tinh Thần đăng xong còn nói mấy câu kiểu "Hahaha, buồn cười quá.", "Con lợn này ngốc nghếch ghê". Dù sao cũng là tài khoản công chúng, mấy cái ảnh này sẽ có khoảng 200 nghìn comment, cô tổng hợp lại thì thấy vậy, rất nhiều cư dân mạng cũng comment rằng: "Thật nông cạn."
Sau này, anh Tiểu Lâm tìm cho cô một người quản lí weibo, bình thường đều đăng mấy câu danh ngôn đẹp đẽ, phù hợp với vẻ đẹp của cô, nên rất hiệu quả trong việc thu hút fan.
Diêu Tinh Thần sau khi bị tịch thu tài khoản, chỉ muốn lập một cái mới, đăng video hài hước, xem tranh châm biếm bộc trực, nói "Hahaha buồn cười quá đi", "Con chó này ngu quá."
Nhưng để đăng kí weibo phải xác nhận số điện thoại, Diêu Tinh Thần mở hộp tin nhắn, phát hiện một tin chưa đọc.
Là ngôi sao nam từng có ý định sàm sỡ cô.
"Chúng ta làm một giao dịch đi. Mấy tấm hình kia cần bao nhiêu tiền cô mới đưa to? Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, lo rằng cô sẽ thừa cơ hội hại tôi. Diêu Tinh Thần, chúng ta chưa đủ thù hận để biến thành mối quan hệ này.
Diêu Tinh Thần không hiểu gì, lướt qua tin nhắn, nhìn thấy một tin không phải do cô gửi đi "Tốt, chờ tôi."
Diêu Tinh Thần mơ hồ nhìn thời gian tin nhắn kia gửi đi, thử thăm dò: "Ảnh chụp gì cơ, tôi không biết?"
Tin nhắn hồi âm đến rất nhanh: "Cô không biêst? Đêm hôm đó, tôi hẹn cô đến khách sạn, kết quả cô tìm hai người đàn ông để dạy dỗ tôi, chụp hình ảnh khiếm nhã của tôi, không cô thì ai? Diêu Tinh Thần, cô quá độc ác, làm người không thể quá đáng như thế!"
Đêm hôm đó... Diêu Tinh Thần nghĩ kĩ lại, đêm đó cô ở nhà Lục Lập Phong!
...
Mùa hè sắp tới rồi, thành phố B nhiệt độ tăng cao như mọi năm, không hề giảm xuống, nhưng không ẩm như ngày trước.
Lục Lập Phong lên xe, muốn đi sang huyện khác, trước khi đi, cô gọi điện thoại cho anh.
"Có chuyện gì thế?" giọng nói của anh sạch sẽ mà trong suốt, như một làn gió mát phảng phất giữa mùa hè nóng nực.
"Tôi đọc tin nhắn đó rồi, Lục Lập Phong, cảm ơn anh!" Diêu Tinh Thần cười nói: "Nhưng mà, tôi thật sự không hiểu, cứ nghĩ anh sống quá hư hỏng, bây giờ mới hay, anh am hiểu chuyện nam nữ thật! Nhưng mà thật sự anh đồng ý nghe tôi chuyện đám cưới giả à? Trời ơi, tôi rốt cuộc gả cho một người đàn ông như thế nào vậy, vẫn là một người đời sông thác loạn à?"
Cô nói một tràng giang đại hải, Lục Lập Phong nghe chẳng hiểu gì. Cái gì mà 'am hiểu chuyện nam nữ', 'đám cưới giả', 'đời sống hư hỏng', cô động não ghê thế à?
"Diêu Tinh Thần, em có biết không, từ khi mang thai, IQ của em đi xuống dốc?"
"Tôi rất nhanh trí mà! À, có phải anh thay tôi dạy dỗ tên đó không? Còn chụp ảnh khiếm nhã của anh ta nữa?"
Lục Lập Phong lập tức phản ứng, nụ cười thản nhiên: "Tính tình tôi rất tốt. Nhưng nếu dám bắt nạt bà xã của tôi, tôi không nhịn được."
Diêu Tinh Thần vốn ôm tâm tình muốn đùa giỡn mà gọi cho anh, nhưng một câu nói của anh cũng dễ dàng làm cho lòng cô rung lên.
Hô hấp dồn dập trong vài dây, Diêu Tinh Thần tìm được nguyên nhân.
"Tôi vừa phát hiện ra, mấy người đàn ông có một chút gì đó nữ tính, miệng đều ngọt, rất biết cách dỗ phụ nữ hài lòng, anh Tiểu Lâm của tôi cũng vậy. Đúng là phí của trời, mấy người đàn ông cao phú soái phong lưu phóng khoáng đều cong cả, để cho tầng lớp đàn bà đông đảo như chúng tôi đây phải hẹn hò với mấy người đàn ông thô kệch, chán chết đi được.
Lục Lập Phong bên kia cười không ngừng được, đỗ xe lại bên đường, đeo tai nghe Bluetooth, ung dung nói: "Diêu Tinh Thần, em nói xấu tôi như thế nào cũng được, nhưng riêng khuynh hướng giới tính, tôi không..."
"Không cái gì?"
Lục Lập Phong nghĩ đến vẻ mặt bát quái của cô lúc này, khẽ liếm môi, nói:
"Tôi có hứng thú với phụ nữ, hơn nữa, còn là vô cùng hứng thú."
"Vô cùng, tôi biết, tôi chứng kiến rồi." Diêu Tinh Thần trợn mắt, mới thế đã nổi giận rồi à.
Cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Lục Lập Phong.
"Anh cười cái rắm ấy! Như thế không có nghĩa anh không có hứng thú với đàn ông, đúng không? Tôi nói nè, Đường Bản theo anh tháp tùng bao nhiêu năm rồi, hai người có phải..."
Cô phát hiện, bây giờ khi cô và Lục Lập Phong nói chuyện, có thể nói rất lâu, giữa hai người bắt đầu hình thành tiếng nói chung.
Tâm trạng Lục Lập Phong rất tốt, anh đáp: "Tôi vào đường lớn rồi, em còn muốn nói gì với tôi không?"
"Anh đi công tác bao lâu?"
"Nửa tháng."
"Nửa tháng tôi không gặp anh á?"
"Ừ."
"Cuối tuần trước tôi đi nhà thờ Chúa với mẹ nghe giảng đạo, tuần này sẽ đi tiếp."
"Yên tâm, nửa tháng trôi qua, em nhớ nghĩ đến tôi." anh vừa lái xe vừa nói.
Diêu Tinh Thần khẽ 'phì' một tiếng, biết anh muốn cúp điện thoại, vội vàng nói một câu: "Nói chung, cảm ơn anh."
"Không cần khách khí."
"Nhưng anh giúp tôi cũng để lại hậu quả, tên nam chính kia bị thương nên tôi không đi đóng phim được, tổn thất kinh tế này anh bồi thường cho tôi đi."
"Chờ anh về đưa em đi dạo phố."
"Lục Lập Phong, em muốn sinh con cho anh."
Lục Lập Phong bối rối, bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Tâm ý của em, anh nhận."
...
Diêu Tinh Thần đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường ăn me, ăn một quả xong lập tức cân nhắc.
Diêu Tinh Thần thích làm phiền Lục Lập Phong, sự phiền phức này giống như ăn cá sống, không quen miệng, Lục Lập Phong nhìn Diêu Tinh Thần không quen mắt, kiểu không quen này giống như ăn sushi không rải mù tạt.
Nhưng thật ra, nếu suy nghĩ lại, loại người như anh khi tiếp xúc thấy không tệ, thậm chí còn để lại cho cô ấn tượng tốt. Diêu Tinh Thần là mẫu người 'anh đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ trả lại như thế', anh giúp cô nhiều việc, cô cũng khống chế sự ác độc trong người mình, về sau đối xử tốt với anh hơn.
Cô cứ thả mình suy nghĩ, Liêu Anh Hồng vào trong phòng.
"Cục cưng ơi, sắp ba tháng rồi à? Con nên đi kiểm tra định kì rồi. Lục gia hôm nay gọi cho mẹ, nói sắp xếp bác sĩ ổn thỏa rồi, con cứ đi đến là được."
"Đi thôi ạ, nghe theo mẹ hết."
"Con gái tôi sao từ khi gả cho Lập Phong lại ngoan ngoãn thế này?"
"Ngoan ngoãn thì liên quan gì tới anh ấy?"
Liêu Anh Hồng cười nói: "Ai da, bây giờ mẹ nhìn mày thấy đáng yêu làm sao. Con gái mẹ có khác, tinh mắt quá. Đúng không?"
Diêu Tinh Thần bị sự dịu dàng kì cục của mẹ làm cho áp lực, nếu còn tiếp tục thế này, hôn nhân giữa cô và Lục Lập Phong khó mà cắt đứt được.
Diêu Tinh Thần nhanh chóng đánh trống lảng: "Chậc chậc chậc, không cần lôi kéo mối quan hệ nữa. Ngày nào mẹ cũng phe phẩy quạt vào cuộc sống của con. Thôi được, đi kiểm tra ở bệnh viện nào ạ?"
Liêu Anh Hồng nói: "Bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố B, Lục gia có người quen trong đó, bác sĩ phụ khoa con cũng biết, ở cùng đại viện với chúng ta."
"Ai thế ạ? Yến Thu ạ?"
"Không phải, là người học cùng Lục Lập Phong, mẹ cũng không nhớ rõ họ tên, họ Tô à?"
"Tô? Tô Tiểu Mạt??"
"À đúng rồi, nhà đó với Lục gia quan hệ không tệ. Mẹ còn nghe dì Lưu nói, Tô Tiểu Mạt khá giống con, cũng lấy một nhà khảo cổ học, rồi ly hôn. Lí do ly hôn rất kì lạ, nói người đàn ông kia mất vệ sinh, ai da, đùng một cái là ly hôn, còn trẻ như thế mà kích động quá, không có chút trách nhiệm của người mẹ. May mà Lập Phong nhà chúng ta ăn ở sạch sẽ..."
"Ly hôn rồi sao?"
"Đúng mà? Sao con lạ thế? Con biết nó mà? Mẹ nhớ con học cùng cấp hai với nó."
Diêu Tinh Thần chớp mắt, thả tay vào túi đồ ăn vặt, ngẫm nghĩ, đột nhiên nghĩ đến người Lục Lập Phong thầm yêu.
"Mẹ, ngày mai con sẽ đi kiểm tra thai kì."
. . .
Trong quán cafe bên ngoài bệnh viện B, Tô Tiểu Mạt quần đen áo choàng trắng, tóc dài hơi quăn, trên người phảng phất hương hoa nhài, uống một ly trà nhài, ánh mắt sâu thẳm nhìn người bạn thân ngồi đối diện, Lương Mỹ Nhân.
"Nếu bây giờ tớ nói, cậu sớm giải thoát được, hai chúng ta thuê nhà, giống như phim Mỹ ấy, sống cuộc sống độc thân ung dung tự tại, tìm kiếm giấc mộng xuân thứ hai."
Lương Mỹ Nhân mặc áo sơmi đỏ, phối hợp với áo vest trắng, tóc dài ngang vai buông nhẹ, nhìn giỏi giang nhưng không kém phần mưới mẻ, nghe Tô Tiểu Mạt nói vậy, không khỏi cười khổ sở: "Khi đi học, cậu thường tự tán thưởng chủ nghĩa độc thân. Cậu ly hôn vì trong lòng có người khác, còn tớ ly hôn vì trong lòng không có ai cả, cậu có thể tìm giấc mộng xuân thứ hai, còn tớ, ung dung đến nỗi không gượng dậy nổi."
"Cậu đã sinh non ba lần rồi, còn có chuyện của Tiểu Bảo.. anh ấy..."
Lương Mỹ Nhân trầm mặc, ngắt lời bạn, cô không muốn nhắc lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, xe Lục Quốc Bảo đỗ bên ngoài, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn cương nghị của anh đối diện cô, đôi mắt đen sâu thâm thúy mà lạnh lùng.
Lương mỹ Nhân đứng lên: "Tiểu Mạt, hai người chúng ta ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn, cậu không cần lo cho tớ, có chuyện gì cứ gọi cho tớ. Anh ấy tới đón tớ rồi."
"Được, lúc rảnh rỗi cứ gọi tớ."
Tạm biệt Tô Tiểu Mạt, Lương Mỹ Nhân ra khỏi quán cafe, khi lên xe, cô thậm chí còn không bắt chuyện, anh chỉ quay đầu liếc cô một cái, thấy cô không nhìn mình, Lục Quốc Bảo thu lại ánh mắt, lái xe.
Đi thẳng một đường không hề nói chuyện, về lại Lục gia, anh nắm tay cô lên nhà, vào phòng, vừa mới đóng cửa, anh đè cô vào cửa, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
"Thân thể đã khỏe chưa? Việc hồi phục thế nào?" Giọng nói của anh dịu dàng mà quyến rũ, đầu lưỡi lưu luyến trong khoang miệng cô, là sự kích động và triền miên mấy ngày nay tích tụ lại.
"Ổn rồi, có thể dùng được rồi." Lương Mỹ Nhân máy móc nghênh hợp anh, mang theo sự xa cách thoáng qua.
Có thể... dùng được rồi...
Những lời này làm cho sự kích tình của anh trong nháy mắt bị thổi tắt, đôi tay đang nắm cằm cô dừng lại.
Lương Mỹ Nhân lạnh lùng, không có một chút ấm áp của tình cảm vợ chồng.
Tính cách của cô, từ nhiều năm trước đến bây giờ, vẫn cực đoan, bén nhọn như vậy, không hề thay đổi.
Anh là mối tình đầu của cô.
Nhớ kĩ, năm 18 tuổi cùng cô yêu đương, cô vẫn cố chấp, quật cường như thế. Một mình kéo vali, rời khỏi nhà, kiểu ngạo nói với anh: "Lục Quốc Bảo, em bỏ nhà đi rồi. Để cho bố em và người đàn bà kia già đến bạc đầu."
24 tuổi, sau khi đã chia tay nhiều năm, anh gặp lại cô, trong mắt cô vẫn là sự cực đoan: "Lục Quốc Bảo, em có bạn trai rồi, anh ấy là Trì Mục, anh ấy đối xử với em rất tốt, không giống như anh."
Hai cơ thể cứ dán chặt vào nhau, giằng co bên tường,
Lục Quốc Bảo nhìn môi cô, yết hầu sôi sục, đôi mắt đen đậm nhìn cô, khóe môi giật giật, tựa như muốn nói.
Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Là mẹ, Tống Ngọc Bình, cách cánh cửa, nói vọng vào: "Quốc Bảo, Mỹ Nhân, chiều nay Lập Phong đi công tác về, chú bảo muốn tổ chức bữa tiệc gia đình chính thức, chúng ta cũng phải tham gia."
Lục Quốc Bảo nhíu mày, cách cánh cửa, anh ôm cô, hỏi mẹ: "Tiệc gia đình là sao ạ?"
Tống Ngọc Bình biết hai người đang làm chuyện không tiện vào, nên nói: "Lập Phong và Tinh Thần không phải không tổ chức hôn lễ sao? Nhưng hai đứa nó đã sớm lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, chú của mấy đứa với bố hôm nay đã ngồi nói chuyện, cảm thấy Tinh Thần nên tới đây ở, nhưng nhà chúng ta chưa chính thức mời, chỉ sợ con gái nhà người ta ngại chủ động nên định để con và Mỹ Nhân đến Diêu gia đón Tinh Thần. Hai đứa chuẩn bị một chút rồi lái xe tới Diêu gia đi!"
Lục Quốc Bảo nhìn thoáng qua Lương Mỹ Nhân, buông cô ra.