Về đến nhà, cô khẽ nâng niu chiếc bút chì rồi khắc lên trên dòng chữ ' Thẩm Mặc ' bỏ vào túi đặt dưới ngăn kéo bàn học thật cẩn thận tự nhủ phải giữ gìn cho thật tốt thứ cậu đã chạm vào.
Hình ảnh thiếu nữ mới lớn là vậy chỉ cần tiếp xúc nhẹ là đã lưu luyến ngây ngốc rồi, cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình vui vẻ như đang mơ.
" Nè cậu làm gì mà cứ thất thần ra thế, mình vừa mua nước trái cây về đây cậu uống không " một cô bạn thân, thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhảu đến đưa cô một chai nước trái cây mát lạnh, cô đưa tay cầm lấy.
" Cảm ơn Lệ Hoa nha " cô không quên cảm ơn người bạn mình.
Lệ Hoa là người bạn học cùng lớp với Nhiên Nhiên cũng vì nhà xa trường để tiếp tục con đường học cấp lll, hai cô bạn vốn nhà xa trường lại gặp được nhau rồi thuê một căn phòng trọ gần trường để thuận tiện cho việc đến trường.
Thoáng chốc Nhiên Nhiên đã uống sạch chai nước không chần chừ, uống xong trên khóe môi cô còn đọng lại thoang thoảng mùi hương trên môi, khi uống xong mới nhận ra một vị thanh thanh của chanh lóe chạm tới vị giác, cô nhăn nhó mặt mày.
" Khà khà khà " Lệ Hoa cười phá lên " ôi trông bộ dạng nhăn nhó của con bạn tôi kìa tội nghiệp, tội nghiệp. Ta nên gọi là trư bắt giới uống nhanh như thế "
" Cậu..cậu dám nói tớ như vậy à, cậu đứng yên đó "
" Không đứng đấy, lêu lêu..đố cậu bắt được tớ không bắt được làm cờ hó, đố cậu bắt được tớ không bắt được làm cờ hó..haha "
Lệ Hoa lấy tay tự trách miệng mình thè lưỡi làm mặt xấu, trợn tròn mắt lên làm nó xoay tròn. Còn Nhiên Nhiên tức giận cũng chạy theo túm bắt bằng được cô bạn láo cá kia.
" Á à..tớ sẽ cho cậu biết tay, đứng lại Lệ Hoa cậu mau đứng lại cho tớ, cậu là đồ tắc kè mắt híp.."
Hai cô bé đuổi đánh một hồi, không còn sức nữa Nhiên Nhiên dừng lại thở dốc " mặc kệ cậu tớ đi về phòng đây "
Nói rồi cô bước về phòng nhưng trong đầu ý định đen tối muốn dụ Lệ Hoa tự tìm đến, đâu có dễ dàng tha cho cậu ta đến vậy.
Về đến phòng chưa thấy Lệ Hoa quay lại Nhiên Nhiên liền nghĩ ra một kế cô giả bộ nằm chỏng kèo lăn ra sàn, một tay ôm bụng lăn qua lăn lại y như một đứa con nít khát sữa khóc thảm hại.
" Lệ Hoa, Lệ Hoa a...tớ đau bụng quá, oa oa oa, mau đến đưa tớ đi bệnh viện đi " vừa diễn cô vừa liếc nhìn xem xem Lệ Hoa có đến xem cô không, quả là không ngoài kế hoạch của cô. Lệ Hoa hớt ha hớt hải chạy đến xem cô thế nào.
" Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên cậu không sao chứ? "
Được như kế hoạch Nhiên Nhiên túm lấy tay của Lệ Hoa " cậu chết chắc với tớ nhá, này thì trư bát giới à, trư bắt giới cho cậu biết tay "
" A a a tha cho tớ, tớ không nói cậu là TRƯ BÁT GIỚI nữa " nhấn mạnh ba chữ trư bắt giới để nói lên ngoại hình của bạn mình, vẻ mặt lấm lép cầu xin nên cũng nhanh chóng lấy lòng thương của cô bạn cả tin của mình.
" Tha cho cậu lần này đấy nhớ "
" Rồi rồi, bạn Nhiên xinh gái ngất ngây phô mai cây của tôi " khuôn mặt tươi cười.
" Gớm nữa..." Nhiên Nhiên miệng mỉm cười nhẹ quay qua để không làm cô bạn phát hiện.
" Thôi chúng ta nhanh đi làm bài tập để chuẩn bị cho tiết kiểm tra ngày mai đi "
" Ok.." Nhiên Nhiên cùng Lệ Hoa đi đến bàn học, hai người làm bài say sưa cho đến lúc mọi người đã đi ngủ.
Nhiên Nhiên đang dọn giường chuẩn bị đi ngủ Lệ Hoa leo tót lên giường ngủ, thật là không biết làm sao nữa Lệ Hoa quay lại cười khẩy với Nhiên Nhiên " đúng thật là chỉ có đợi tớ dọn giường xong rồi sẵn tổ thôi, cái đó người ta gọi là không làm mà đòi có ăn chỉ có ăn..ăn.."
" Ăn gì.." Lệ Hoa nghe vậy quay lại nói phản kháng liền " cậu đừng có mà đen tối nhớ "
" À à không ý tớ là ăn bìm bịp ăn cơm, đúng..đúng rồi kkk.."
" Ờ vậy còn được đi ngủ sớm mai còn đến trường làm vệ sinh mai đến tổ mình rồi đấy "
Đèn điện căn phòng tắt tối om, hai cô gái dần dần chìm vào giấc ngủ say sưa. Trong giấc mơ Nhiên Nhiên mơ thấy Thẩm Mặc đang tỏ tình với mình lần đầu tiên cậu ta chao cho cô một cái hôn thật dịu dàng mà đằm thắm đến thế. Có lẽ vì yêu anh ta nhiều quá, yêu thầm suốt hai năm trời chất chứa dai dẳng qua từng ngày tạo nên một nỗi khổ tâm đè ném trong lòng cô.
" Nhiên làm bạn gái anh nha, em chính là người con gái anh yêu nhất, anh sẽ cho em hạnh phúc không ai có được nó "
" Em em đồng ý.."
Hai con người yêu thương nhau, hạnh phích thật sự rất hạnh phích, ngày Thẩm Mặc bước tới cuộc đời người con gái ấy đã làm tan chảy trái tim nhỏ bé trong cô.