"Hi ca ca,Hi ca ca,.." cô gọi 1 hồi, lúc này Diệc Hi mới hòan hồn trở về
"A! anh xin lỗi, vậy câu trả lời của em là...." anh hỏi cô trong ánh mắt mơ hồ.
"em đồng ý,gả cho anh" ánh mắt cô tỏ vẻ chờ đợi.
"anh xin lỗi,anh không thể giữ lời hứa , anh bây giờ đã có bạn gái rồi,xin lỗi em Mạt Mạt" anh trả lời cô trong vẻ mặt đầy tuyệt vọng nói xong anh liền bỏ đi.
Cô liền chạy theo anh,nhưng trước mắt cô là cảnh tượng cô không ngờ tới.
"Hi ca ca, chả lẽ người mà anh yêu chính là cô ta" cô đứng như trời chồng không thể tin vào mắt mình.
Yêu ư,.....anh đau lòng trước câu nói của cô "Đúng, chính là cô ấy"
"Anh...." trái tim cô như vỡ ra từng mảnh,nỗi đau này làm sao cô có thể quên
"em thật không ngờ,biết bao nhiêu người phụ nữ trên thế giới này,sao anh lại quen vơí cô ta được chứ"nước mắt của cô không tự chủ được cứ thế rơi.
"sao tôi lại không được quen với Diệc Hi chứ,chả lẽ phải xin phép cô ư ,nực cười"vẻ mặt đâỳ đắc ý của Hứa Giai Giai .
"Diêc̣ Hi...chẳng lẽ anh không biết chính cô ta và người mẹ thân yêu của cô ta đã phá nát gia đình của em ,làm em mất đi người mà em thương yêu nhất " vẻ mặt đầy tuyệt vọng,muốn được nghe câu trả lơì do chính miệng anh nói ra .
"Anh...."
"...."
"Giai Giai tôi không làm gì có lỗi với mẹ con hai người , nên đừng cắn bậy thưa đại tiểu thư Hứa, ai nha quên mất.. cô bây giờ cung̃ không còn là đại tiểu thư Hứa gia nữa a"
"HỨA GIAI GIAI,cô có tư cách gì mà nói tôi"vẻ mặt đầy uất ức và căm hận của cô ngày càng bi thương.
Diệc Hi bỗng cất tiếng đầy tức giận.
"hai người nói đủ chưa"
"...."
"...."