Hạ Lập Nhân lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Thẩm Ninh, nhưng ngẫm lại anh cũng đã có hơn một tháng chưa gọi điện thoại cho Thẩm Ninh bây giờ đột nhiên gọi điện thoại cũng không biết nói cái gì để cho cậu nhanh chóng trở về? Vậy mục đích hôm nay đi xem mắt chẳng phải là uổng phí sao?
Vậy chờ một chút đi, Hạ Lập Nhân ở nhà đem việc ở công ty ra làm giết thời gian, vì anh cũng không có hứng thú ham mê gì khác. Lúc trước khi rảnh rỗi còn có thể cùng Thẩm Ninh hẹn hò, hiện giờ Thẩm Ninh không vui anh cũng chỉ có thể làm việc công ty thôi.
Hạ Lập Nhân đợi đến bầu trời tối đen cũng không thấy cậu về nhà, anh tự an ủi mình là không có chuyện gì, không phải là chỉ đi ra ngoài sao? Có lẽ cùng bạn bè đi ăn cơm rồi dạo chơi thôi.
Nhưng nói đến bạn bè của Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân lại bắt đầu thấy khó chịu, mấy tháng gần đây anh nghe nói rất nhiều điều không hay về Thẩm Ninh, tất cả đều là bạn của anh nói cho anh biết. Bọn họ nói ở đâu đó chứng kiến Thẩm Ninh cùng người khác kề vai sát cánh chẳng hạn, còn kém không nói rõ Thẩm Ninh bên ngoài... Lúc trước Thẩm Ninh ở cùng anh một chỗ, thời gian đó có rất nhiều người nhìn không thích nói Thẩm Ninh tham tiền của anh.
Hạ Lập Nhân căn bản không tin tưởng loại chuyện này, anh cảm thấy Thẩm Ninh không phải loại người như vậy. Có thể sau này anh phát hiện Thẩm Ninh tính tình càng ngày càng không tốt, đối với anh cũng càng ngày càng lãnh đạm, số lần về muộn càng ngày càng nhiều, nhưng mà chủ yếu mỗi buổi tối sẽ trở về, cho nên anh vẫn an ủi mình nói là Thẩm Ninh tuy có quen bạn mới, nhưng vẫn còn thương mình.
Có thể là trong lòng anh không phục, Hạ Lập Nhân là một người gần như tự kỷ, anh cảm thấy Thẩm Ninh không có lý do nào mà không thương anh. Trên thế giới này làm sao có thể tìm được người yêu nào hoàn mỹ hơn anh! Vì thế sau khi bị lạnh nhạt anh bắt đầu nổi nóng với Thẩm Ninh. Anh hoàn toàn không muốn cúi đầu, anh cảm thấy mình không sai, không cần đi chủ động làm hòa, anh đợi đến lúc Thẩm Ninh phải hối hận.
Tính ra hai người cùng một chỗ cũng đã bảy năm, Hạ Lập Nhân có đôi khi nghĩ thầm, không phải là gặp thất niên chi dương chứ? Chẳng lẽ là Thẩm Ninh ghét bỏ anh đã lớn tuổi?
Không thể nào Hạ Lập Nhân cảm thấy mình cái gì cũng có thể có vấn đề nhưng khuôn mặt nhất định là không có vấn đề. Gia đình anh có gien cường đại, cha mẹ gần sáu mươi mà nhìn như hơn bốn mươi tuổi. Mọi người trong nhà anh tất cả đều là mỹ nhân!
Một bên nói thầm một bên ăn cơm chiều, một người ăn cơm thật là cô đơn tịch mịch. Trong nhà có không ít người, nhưng Thẩm Ninh đi vắng anh cảm thấy rất cô đơn.
Hạ Lập Nhân khó nhọc ăn cơm nước xong mà Thẩm Ninh vẫn chưa về nên anh có chút khẩn trương. Lúc này đã chín giờ mà vẫn chưa trở về, lúc trước cũng không trở về muộn như vậy, không phải xảy ra chuyện gì đi? Cũng không gọi điện thoại về nói một tiếng, nhắn một cái tin ngắn cũng tốt a.
Trong lòng thật sự càng nghĩ càng lo lắng, anh vừa cầm lấy điện thoại lại do dự, ban ngày còn đi xem mắt hiện tại gọi điện thoại chắc không tốt?
Thấy quản gia đang đi qua phòng khách, Hạ Lập Nhân vẫy tay bảo quản gia Chú Chu lại, nói: "Ông gọi điện thoại cho A Ninh hỏi khi nào thì trở về, cơm chiều có ăn không, có muốn ăn món gì hay không để làm thêm cho cậu ấy."
Chú Chu thầm nói thiếu gia sao cậu không tự mình gọi điện thoại a, nhìn dạng này thì biết cậu lo lắng muốn chết, ai... Hiện giờ mấy người thanh niên cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, gần đây trong nhà không khí thiệt tình không tốt, mà cậu lại can đảm bày ra trò xem mắt, không phải làm cho chuyện càng rối rắm hơn sao.
Chú Chu bấm điện thoại gọi Thẩm Ninh nghe được đầu bên kia điện thoại có tiếng liền cho rằng đó là Thẩm Ninh nên nhanh chóng nói: "Ninh thiếu gia, cậu hôm nay khi nào thì trở về, muốn tôi cho xe đi đón cậu không? Cơm chiều có ăn không, muốn ăn gì tôi cho người làm chuẩn bị cho cậu?" Ông bên cạnh chăm lo cho Thẩm Ninh đã bảy năm, nên đối với Thẩm Ninh rất thân thiết.
"À, không phải.. tôi không phải Thẩm Ninh, cậu ta tối hôm nay không quay về, ngại quá không có chào hỏi ông trước." Trong điện thoại truyền đến một giọng nam xa lạ.
Chú Chu sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Lập Nhân: "Lập Nhân thiếu gia, người nghe điện thoại không phải là Ninh thiếu gia."
Hạ Lập Nhân bật người túm lấy di động:"Anh là ai?!" Tại sao canh ba nữa đêm ai lại ở cùng Thẩm Ninh, mà còn dùng điện thoại di động của cậu ấy!
"Tôi là Liễu Dật."
Hạ Lập Nhân cả mặt đều đen: "Cậu cùng Thẩm Ninh hiện tại ở nơi nào?!" Gần đây cũng có tin đồn Thẩm Ninh với Liễu Dật, anh không rõ Liễu Dật vì cái gì bức ép anh vào góc tường. Rõ ràng hai người là bạn bè, tên hỗn đản này sao có thể chiếm đoạt người yêu của bạn? Còn có liêm sỉ hay không đây!?
"Cậu ấy đang ở nhà của tôi hiện tại đang tắm, tối nay sẽ không trở về." Đầu bên kia điện thoại Liễu Dật tâm tình rõ ràng rất tốt, ngữ khí rất nhẹ nhàng.
"Em ấy đang ở nhà cậu! Cậu đối với em ấy làm cái gì?! Tôi cảnh cáo cậu, cậu cách xa em ấy một chút!"
Hạ Lập Nhân vừa nghĩ tới Liễu Dật thuộc tính là Hoa Hoa Công Tử thì lông tóc dựng đứng, Thẩm Ninh cùng loại này một chỗ có thể sẽ bị chiếm tiện nghi, hỗn đản này nam nữ đều ăn hết!
"Uy uy, Hạ Lập Nhân, anh cũng không có hiền. Anh đã đi xem mắt thì cũng không có tư cách để quản cậu ấy. Đừng có bưng bát ăn xong rồi nhìn lại trong nồi, huống hồ trong lòng cậu cũng biết rõ, cậu ấy đối với cậu cũng không còn ý tứ như xưa. Tôi là người đứng xem thấy nhất thanh nhị sở, các cậu cũng sắp chính thức nói chia tay thôi, tôi làm sao lại không thể tiếp cận cậu ta?" Liễu Dật căm giận nói tiếp: "Hai người còn có cảm tình tốt tôi khẳng định không chen chân, Liễu Dật tôi một chút đạo đức vẫn phải có, nói như thế nào chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm. Bây giờ hai người là bằng mặt không bằng lòng, cậu không biết bên ngoài truyền những tin tức gì sao? Muốn người ta không nói, các cậu nên nhanh chóng chia tay đi đừng do dự, làm vậy thanh danh càng xấu chứ được cái gì đâu, đừng làm chậm trễ việc của nhau nữa."
Nói xong cũng không đợi Hạ Lập Nhân phản ứng cúp điện thoại luôn.
"Tôi biểu hiện thế nào?" Liễu Dật ngồi ở bên cạnh Thẩm Ninh nhíu mày mở to mắt. Điện thoại là Thẩm Ninh để cho anh ta bắt máy, anh thấy mình biểu hiện cũng rất tốt có thể làm vừa ý của Thẩm Ninh.
"Cám ơn anh." Thẩm Ninh nhìn chằm chằm di động đến ngẩn người.
"Cậu nếu thật muốn cám ơn thì cùng với tôi làm một lần đi." Liễu Dật nửa thật nửa giả nói một câu như vậy.
Thẩm Ninh vẫn nhìn di động ngẩn người, giống như không có nghe Liễu Dật nói gì cả.
Liễu Dật thở dài một hơi, anh ta nhún vai cười nói: "Tôi hay nói giỡn, cậu đừng coi là thật, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn gặp Fukushima tiên sinh." Nói xong anh ta chuẩn bị đứng dậy trở về phòng của mình.
"... Anh ấy hôm nay cùng ai xem mắt?" Thẩm Ninh đột nhiên mở miệng.
Liễu Dật thở dài, sau đó gãi gãi đầu nói: "Hàn Văn Quân."
Hàn Văn Quân, Thẩm Ninh có biết, không cần Liễu Dật nói thêm cậu cũng biết đối phương là dạng người gì. Cô ta quả thật cùng Hạ Lập Nhân rất xứng đôi.
Liễu Dật nhìn thấy Thẩm Ninh bộ dạng có chút khó chịu mà anh ta cũng không biết an ủi thế nào mới tốt, sau cùng lúc rời đi mới nói một câu: " Người cậu yêu thích là tôi thì tốt rồi, dù sao tôi cũng là tên hỗn đản, cậu làm cái gì cũng không cần áy náy."
Thẩm Ninh đang khó chịu trong lòng nghe Liễu Dật nói những lời này bật cười. Lúc này cậu cũng không biết nên khóc hay cười nào có ai nói lời tổn hại mình như thế.
"Chúc ngủ ngon." Liễu Dật nhức đầu, ai, mình như vậy coi như cũng có chút tác dụng đi...
"Chúc ngủ ngon."
- -----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ----
Truyện này có thể nói là ngược đi, vốn muốn viết chủ thụ mà không biết sao lại cảm thấy tính cách của thụ có chút khó mô tả, nếu như viết về công dài quá các bạn thứ lỗi a ~
Hết chương 02.