"Hai người các cậu đều chia tay rồi còn đi cầu hôn, cậu không cần cấp bách đi?" Liễu Dật thật sự rất muốn biết trong bộ não giả bộ có giá trị này rốt cuộc là cái gì, thời khắc mấu chốt tất cả đều đổi thành rác rồi sao?!
"Vậy nếu không tớ làm thế nào bây giờ?" Hạ Lập Nhân đặt dĩa vào đĩa, hắn cũng không còn tâm tư ăn uống, "Cậu nói tớ ban đầu sao lại não rút đáp ứng chia tay chứ?"
Liễu Dật uống rượu đỏ không nói lời nào, chuyện này hắn thật sự không dễ khuyên, ủng hộ Hạ Lập Nhân khẳng định không đồng ý chỗ Thẩm Ninh, phản đối lại cảm thấy Hạ Lập Nhân thật đáng thương.
"Hỏi cậu đấy sao cậu không nói?" Hạ Lập Nhân vô cùng không hài lòng thái độ như vậy của Liễu Dật, lúc không bảo nói thì bô bô nói không ngừng, bảo nghĩ kết liền giả bộ chết, hóa ra mời cậu ăn là là tới chịu khinh bỉ?
"Tớ nói cái gì chứ, nói cậu tỷ số thành công quá thấp?" Liễu Dật giội nước lạnh, "Đã chia tay rồi, cậu nói có khả năng bao nhiêu? Lại bị cự tuyệt lần nữa rất có ý nghĩa sao?"
"Không thử chút sao biết chứ?" Hạ Lập Nhân bị kích thích như vậy ngược lại tích cực lên.
Liễu Dật nhún nhún vai nói: "Cậu nguyện ý cậu liền làm là được rồi, dù sao cậu biết cậu ấy ở đó, tớ cũng sẽ không cản cậu."
Hạ Lập Nhân trong lòng có chút buồn phiền, hắn quyết định đổi lại đề tài.
"Gần đây hình như Thẩm Ninh không tham gia triển lãm tranh, tớ và A Tình tới hành lang triển lãm tranh kia cũng không thấy có tác phẩm mới của em ấy, em ấy gần đây trạng thái không tốt sao?" Hạ Lập Nhân lại nhớ tới rất rõ ràng, Thẩm Ninh nói, ở chung một chỗ đã lâu liền dần dần không có linh cảm nữa, đây cũng là nguyên nhân hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thẩm Ninh nếu như không thể đi ra, hắn dù dùng sức hiệu quả thế nào cũng không được, hắn biết sức nặng của vẽ trong suy nghĩ của Thẩm Ninh.
Chẳng lẽ gần đây không có tác phẩm mới cũng là bởi vì liên quan tới hắn sao?
Nghĩ tới đây Hạ Lập Nhân có chút mất mát, chẳng lẽ hắn và Thẩm Ninh liền thật sự không có khả năng hợp lại sao.
"Không có a, cậu ấy gần đây trạng thái rất tốt." Liễu Dật cố ý chỉnh Hạ Lập Nhân một chút, "Tớ cảm thấy so với tác phẩm trước kia của cậu ấy có ý nghĩa hơn nhiều, tớ cái này không hiểu nghiệp vụ cũng muốn mua về nhà đấy, đáng tiếc cậu ấy cảm thấy không tốt không muốn bán, bất quá cậu ấy tặng tớ một bức."
Hạ Lập Nhân nheo mắt lại, Liễu Dật nói lời này có ý gì?
Thẩm Ninh lúc cùng hắn ở chung một chỗ nói là linh cảm khô kiệt, tại sao chia tay với hắn liền trạng thái dần tốt hơn, chẳng lẽ hắn thật sự không được chào đón?
Hơn nữa cái gì gọi là "Cậu ấy tặng tớ một bức", sao Thẩm Ninh tặng Liễu Dật không tặng hắn?
Hạ Lập Nhân mất hứng, "Tặng có cậu cái gì, tranh cậu hiểu cái gì, trước kia lúc Thẩm Ninh vẽ tớ luôn là trợ thủ cho em ấy, tranh của em ấy tớ mới hiểu, cậu thức thời hôm nào liền mang tranh tới đây."
Liễu Dật trong lòng chửi thề, Hạ Lập Nhân đây là muốn mở hình thức bá đạo tổng tài với hắn sao, cậu hảo hảo nói với tớ tớ đây nói không chừng còn có thể đại phát từ bi cho cậu, cậu cái thái độ này không đúng rồi, đây là thái độ cầu người sao! Tớ chết cũng không thể đưa cậu a!
(Đứa nào re-up là chó)
Cậu có thể vũ nhục nhân cách của tớ, nhưng không thể vũ nhục thẩm mỹ của tớ a! Tớ sao không thể hiểu, tớ không hiểu kiến thức chuyên nghiệp, chẳng lẽ còn không có mắt sao!
Nói cái gì cũng không thể đưa cho cậu!
"Đó là Thẩm Ninh tặng cho tớ, tớ sao tặng lại quà cậu ấy tặng cho tớ được, đây là bất lịch sự với cậu ấy, cậu có hiểu hay không a, để cậu ấy biết khẳng định thương tâm!" Liễu Dật một bộ đạo lý lớn.
Hắn vừa nói như thế Hạ Lập Nhân trên chuyện này coi như là yên tĩnh rồi, bất quá tâm tình càng thêm không tốt, cho nên thời gian về sau sẽ không ngừng bới móc tật xấu của Liễu Dật, cái đĩa với lợn gặm giống nhau cái gì a, tư thế ngồi cà lơ phất phơ không có hình tượng đứng đắn gì cả. Manh a, vuốt sau nghiêng trái rẽ sang hai bên thật sự rất khiến người ta khó có thể chịu đựng được chứ. (anh Nhân đang tả tóc anh Dật thì phải =))))
Dù sao cái này không tốt vậy thì không tốt, đánh giá Liễu Dật tới không đúng tí nào, một bữa cơm mặt Liễu Dật toàn bộ đều đen.
Vốn hắn còn muốn nói với Hạ Lập Nhân bức họa kia rốt cục tại sao không thể đưa hắn, hiện tại còn không nói đi, liền khiến hắn chán ghét!
Sau khi ăn cơm xong mỗi người đi một ngả, Hạ Lập Nhân một bụng khí về đến nhà, suy nghĩ một chút lật văn kiện trên bàn trong thư phòng ra, trong lòng tức giận, làm chút gì đó thuận thuận khí đi.
Hàn Văn Quân không biết mình phải xui xẻo, còn đang suy nghĩ làm thế nào ly hôn với Liễu Kiệt, sau đó còn có làm thế nào trừng trị Thẩm Ninh, người một khi có chấp niệm liền dễ dàng đi bôi đen cả một con đường, người mà bản thân nghĩ rất nhiều cách đều không chiếm được lại yêu một tiện nhân cái gì cũng không có trả giá, tiếp tục nghĩ tới hôn nhân bất hạnh của chính mình, trong lòng cô ta kìm nén bực bội đã lâu, nhất định phải tìm các phát tiết ra mới được, trước mắt Thẩm Ninh chính là cách phát tiết tốt nhất của cô ta, cũng chỉ có bất hạnh của Thẩm Ninh mới có thể khiến cô ta cảm thấy hả giận.
Bất quá đầu tiên là phải đi ra ngoài, cô ta hiện tại bị giam, cho dù liên lạc được với luật sư của mình cũng không gặp được người để ký, ly hôn thế nào được, người đi ra ngoài mới có thể khác được, tiếp tục ngang ngược cũng chỉ là tiếp tục bị giam, còn không bằng trước tiên hòa hoãn xuống thái độ lừa gạt người trong nhà đi.
Cho nên Phương Văn buổi tối lúc tìm tới Hàn Văn Quân liền phát hiện cô bắt đầu buông bỏ rồi, lúc khuyên không nên ly hôn cũng không tiếp tục kịch liệt phản khàng, chỉ là quăng đầu không nói lời nào, đây đối với Phương Văn mà nói đã là tin tức tốt, ít nhất người không làm khó nữa, bà ban ngày bảo con gái của chị em tốt gọi điện khuyên, nghĩ thầm quả nhiên bạn cùng lứa tuổi mới nói được, hiệu quả hơn bà nhiều.
"Văn Quân a, mẹ nói thật, chuyện này con quả thực cũng có sai, vợ chồng không phải chung sống như vậy, con tuyên bố như vậy chính là đẩy Liễu Kiệt ra bên ngoài, mẹ ban ngày gặp nó, thái độ nhận lỗi của nó rất tốt, còn nói muốn đón con về, mẹ không chịu." Phương Văn tận tình khuyên bảo, "Mẹ nhìn thật sự không đành lòng, nó đều sắp khóc rồi, một đại nam nhân vì con khóc cũng nghe không dễ dàng, nghe mẹ khuyên một câu, chúng ta trước tiên không ly hôn, cho nó thêm một cơ hội, ai mà không phạm lỗi chứ."
"Còn có video với hình trên mạng, trong nhà có thể xử lý đều xử lý, thời gian dài mọi người rất nhanh liền quên, Liễu Kiệt nó cũng không phải đại minh tinh gì, ai có thể nhớ nó bao lâu a."
Hàn Văn Quân nghe đến đó sắc mặt đã khá nhiều, Phương Văn nhìn giống như có chút hiệu quả trong lòng rất cao hứng, cho nên rèn sắt khi còn nóng nói: "Con xem mẹ nói có đúng hay không, nếu con nguyện ý, mẹ bảo Liễu Kiệt ngày mai tới đón con, nó nói, sau này tuyệt đối tất cả nghe theo con, cho dù đánh cho dù mắng tuyệt không có một câu oán hận!"
Hàn Văn Quân không quá tình nguyện nói: "Con muốn suy nghĩ một chút."
Phương Văn thấy thế này đã là buông ra rồi, bà gật đầu lia lịa, "Phải suy nghĩ thật kỹ, không vội, con từ từ đi."
Hàn Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, đây coi như là lừa gạt qua rồi, đừng quản chấp thuận với chả không chấp thuận cái gì, việc cấp bách chính là đi ra ngoài trước, sau đó nhanh chóng liên lạc luật sư ký đơn thỏa thuận ly hôn!
Ss...... Không đúng, Hàn Văn Quân đột nhiên nghĩ đến một việc, sau đó từ từ câu lên khóe miệng.
Mình phải đi ra ngoài trước điểm này không sai, ly hôn cũng là nhất định phải ly, nhưng trước khi ly hôn, cô ta có thể bảo Liễu Kiệt giúp cô ta làm một việc.
Đối phó Thẩm Ninh chính cô ta tự ra tay nguy hiểm thật sự là quá lớn, bị Hạ Lập Nhân biết đoán chừng không có quả ngon để ăn, anh ấy nhất định sẽ giúp Thẩm Ninh lấy lại danh dự.
Sở dĩ cô ta có thể bảo Liễu Kiệt làm giúp, chờ sau khi chuyện hoàn thành cô ta ly hôn với Liễu Kiệt, vậy thì rất dễ vứt bỏ.
Cô ta cảm thấy Hạ Lập Nhân đoán chừng sẽ không nghĩ tới điểm này, cô ta đang cùng Liễu Kiệt nháo ly hôn đấy, đâu có thời gian đối phó Thẩm Ninh, đây là một điểm mù a!
Nghĩ như vậy một chút, tâm tình Hàn Văn Quân lại tốt hơn, cô ta đột nhiên cảm thấy Liễu Kiệt ngoại tình có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu......