• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, hai chúng ta đừng nói đến chuyện này có được không." Đối mặt với Hạ Lập Nhân như vậy Liễu Dật cũng không đi vòng vèo: "Chính cậu cũng rất rõ ràng, Thẩm Ninh muốn chia tay với cậu, có tôi hay không cũng giống nhau, không phải vì tôi mà cậu ấy quyết định như vậy. Các cậu bên trong có vấn đề nên mới chia tay, tôi không có ảnh hưởng lớn như vậy, nếu không cậu đã sớm đánh tôi rồi làm sao có thể cùng tôi ngồi ở chỗ nầy uống trà nói chuyện phiếm, cậu đã biết vấn đề của hai người không liên quan đến tôi mà."

Liễu Dật cảm thấy mình chịu nhiều ủy khuất, anh ta thiếu Thẩm Ninh nhân tình cho nên giúp cậu, nhưng cuối cùng gặp phiền phức cũng không ít, bị người nhà hiểu lầm giành người yêu của bạn còn không nói, nếu Hạ Lập Nhân thật sự so đo, bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm, Liễu Dật cảm thấy rất có hại, Thẩm Ninh thật sự một chút cũng không thay anh ta tính toán, anh ta sao lại xui xẻo như vậy.

Nhưng mà cho dù Thẩm Ninh không chủ động nhờ vả, phỏng chừng anh ta cũng sẽ tự động đưa tới cửa, anh ta không muốn Thẩm Ninh đi tìm người khác, anh ta nhìn thấy sẽ khó chịu. Nói thật, tình huống của Thẩm Ninh có rất ít người nguyện ý vô điều kiện giúp cậu, hơn nữa chuyện giúp đỡ này vẫn còn rất dài, nghĩ như vậy Liễu Dật cảm giác mình như một thánh mẫu.

Anh ta luôn khuyên Thẩm Ninh chủ động cùng Hạ Lập Nhân thẳng thắn, nhưng khuyên thì khuyên, cá nhân anh ta tuyệt đối sẽ không nói cho Hạ Lập Nhân biết cái gì. Anh ta tuy rằng cảm động lây, nhưng tối thiểu sẽ tôn trọng quyết định của Thẩm Ninh. Một người khi đôi mắt sắp sửa không nhìn thấy tâm sẽ không yên đến cỡ nào, sợ hãi đem bộ mặt không hoàn mỹ của mình thể hiện ở trước mặt người yêu, sợ hãi mình không thể nắm trong tay chuyện tình cảm của mình, sợ hãi bị đồng tình, một người mù tuyệt đối không chấp nhận đãi ngộ giống người thường, người chung quanh cũng phải đối với cậu thật cẩn thận.

Liễu Dật nhớ rõ Thẩm Ninh từng từng nói qua, đồng tình có đôi khi sẽ đồng nghĩa với xem thường càng làm cho người ta khó chịu, cậu không muốn cả đời phải trải qua cuộc sống như thế, hơn nữa là ở dưới mắt người mình thích.

Anh ta không biết rõ loại lòng tự trọng này của Thẩm Ninh nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện của cậu, cậu cần gì thì anh đến giúp thôi.

Hạ Lập Nhân nheo mắt lại nhìn Liễu Dật trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi biết nguyên nhân lớn nhất không phải là cậu mà là Hàn Văn Quân."

"Ha?" Liễu Dật có chút khó hiểu, chuyện này liên quan gì đến Hàn Văn Quân? Lúc Hàn Văn Quân chưa gây sức ép thì anh và Thẩm Ninh sớm đã có vấn đề.

"Tôi vốn muốn tự mình âm thầm điều tra, bởi vì tình huống cụ thể tôi vẫn chưa biết rõ, vốn nghĩ là cậu cũng biết, bây giờ nhìn phản ứng này của cậu giống như lọt vào trong sương mù, tôi sẽ nói cho cậu biết vậy." Kết hợp tất cả các phương diện yếu tố và lo lắng, Hạ Lập Nhân đối với chuyện mình tự "não bổ" rất tin tưởng không nghi ngờ, anh cảm thấy lỗi là do Hàn Văn Quân!

"Nói cho tôi biết cái gì?" Liễu Dật không rõ Hạ Lập Nhân đang nói cái gì.

"Hàn Văn Quân cô ta phái người theo dõi A Ninh." Hạ Lập Nhân liền đem phân tích của mình thao thao bất tuyệt nói hết cho Liễu Dật nghe, cuối cùng tổng kết nói:"Cho nên bây giờ tôi không so đo với cậu, bởi vì A Ninh căn bản không thích cậu nhưng mà nếu tôi không mau chóng điều tra ra, chậm chạp thì A Ninh nhất định sẽ không kiên nhẫn, nói không chừng thật sự sẽ chia tay với tôi."

"..."

Liễu Dật trợn mắt há hốc mồm, lúc nãy anh ta còn ghét Hàn Văn Quân, hiện tại còn lại chỉ có đồng tình, cô ta bị nghi ngờ cũng hơi quá đáng đi!

Hạ Lập Nhân lại nói: "Tuy rằng tôi không cùng cậu so đo, nhưng những lời tôi vừa mới nói là chân thật, cậu có thể cách A Ninh xa một chút, tôi biết em ấy rất tốt, cậu cũng biết em ấy là của tôi, cậu tự mình hiểu lấy được không? Điều kiện cậu cứ nói, sau này đừng đi tìm em ấy nữa."

Liễu Dật không còn biết nói gì: "Anh cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao?"

"Tôi đương nhiên biết cậu không thiếu tiền." Hạ Lập Nhân nhíu mày: " Tôi biết cậu có một em trai rất tốt nhưng chuyện này tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng, tôi biết cậu muốn đối phó với nó lâu rồi."

Liễu Dật nhíu mày, Hạ Lập Nhân thật đúng là chọc đến chỗ đau của anh ta.

Anh ta ở bên ngoài thực đào hoa, người khác biết, chính anh ta cũng biết, anh ta cảm thấy đây là di truyền. Cha của anh ta Liễu Lăng Phong cũng rất đào hoa, con gái ngoài giá thú rất nhiều, còn có một đứa con trai ngoài giá thú nhỏ hơn anh ta một tuổi. Liễu Lăng Phong thực thích thằng con kia, chỉ còn kém công khai nói ra, sau này công ty là phải chia đều cho hai đứa con trai, theo pháp luật mà nói ông chia như vậy không có bất cứ vấn đề gì, nhưng lúc trước việc này đã làm mẹ của Liễu Dật tức giận gần chết.

Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ Liễu Dật không cho Liễu Dật và Thẩm Ninh cùng một chỗ, bà sợ con trai đắc tội với Hạ gia, sau khi phân chia tài sản nói không chừng Liễu Lăng Phong sẽ càng nghiên về đứa con của tiện nhân kia, thậm chí bà cũng đã chuẩn bị an bài mai mối cho Liễu Dật, khi anh ta có được đứa con trai mới có thể bảo đảm địa vị của mình.

Hạ Lập Nhân đặt ra điều kiện này Liễu Dật không tâm động là giả, nói thật, năng lực của anh ta rất mạnh, đây là mọi người công nhận, nhưng mà cha của anh ta rõ ràng quá thiên vị đứa em cùng cha khác mẹ, anh ta không phục không cam lòng cũng không có biện pháp, dù sao Liễu gia vẫn do Liễu Lăng Phong làm chủ, ông muốn trọng dụng ai cũng do ông định đoạt.

Liễu Dật biết Hạ Lập Nhân có năng lực như thế, tuy nói hai nhà là thế giao, nhưng là luận thực lực công ty, Liễu thị dù cho thúc ngựa cũng cản không nổi Hạ thị, hơn nữa bây giờ ở Hạ thị người cầm quyền là Hạ Lập Nhân, trong tay anh cổ phần công ty vượt quá 50%, tuyệt đối có quyền quyết sách! Nếu anh muốn giúp thật sự không khó.

"... Anh để tôi suy nghĩ đã." Liễu Dật không có cự tuyệt, cũng không có đáp ứng, đây không phải là lúc tranh giành khí phách, việc này anh ta muốn cẩn thận suy nghĩ lại, đây không phải là chuyện riêng của một mình anh ta.

"Có thể." Tâm tình của Hạ Lập Nhân rất tốt, nếu Liễu Dật cự tuyệt anh còn có thể lo lắng, nhận hoặc là chần chờ đối với anh mà nói đều là tin tốt lành, chứng minh quan hệ của Liễu Dật và Thẩm Ninh cũng không phải bền vững, quan hệ của họ không có chắc chắn như anh tưởng tượng, anh trả lời: "Cho cậu thời gian một tháng, vừa lúc tôi cũng muốn điều tra Hàn Văn Quân."

Khóe miệng của Liễu Dật lại bắt đầu run rẩy. Điều tra, anh có thể điều tra ra cái quỷ gì! Người ta căn bản là không liên quan đến vấn đề của anh a!

Nhưng mà quên đi, Liễu Dật cũng không có ý định nhắc nhở, dựa theo tính khí bới lông tìm vết của Hạ Lập Nhân không cho anh tra tường tận anh sẽ không cam lòng.

Dù sao Hàn Văn Quân cũng không phải là người tốt gì, điều tra cô ta cũng tốt, có thể làm cô ta khó có cơ hội tới cửa làm ầm ĩ, vậy thì cô ta phải chuẩn bị gánh vác hậu quả đi.

Thời gian uống trà chiều coi như tốt đẹp, Hạ Lập Nhân thỏa mãn đi về, Liễu Dật thì trực tiếp lái xe trở về nhà Thẩm Ninh. Anh ta cảm thấy chuyện mà Hạ Lập Nhân nói với mình phải cùng Thẩm Ninh thương lượng, nếu như có thể tìm được phương pháp lưỡng toàn thì tốt hơn.

Hết chương 24.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK