• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Cảnh Đồng Đồng và Hạ Lập Nhân là bạn bè nhiều năm, hai người còn là bạn học, công ty hai nhà cũng có hợp tác, loại tụ họp thường xuyên như hôm nay vẫn tiến hành. Nhưng mấy tháng trước Trịnh Cảnh Đồng Đồng cùng người yêu là Phó A Bảo kết hôn, hai người đàn ông kết hôn lại tổ chức một hôn lễ rất long trọng mời toàn bộ người có thể mời lúc ấy thật sự là náo động vô cùng. Hạ Lập Nhân hâm mộ ghen tị nhưng hâm mộ cũng vô dụng, lúc ấy quan hệ của anh và Thẩm Ninh đã rạng nứt cũng chỉ nhìn thấy mà thèm thôi.

Cũng vì việc này, Hạ Lập Nhân gần đây thường xuyên nhìn Trịnh Cảnh Đồng Đồng không vừa mắt, thế nào cũng phải đâm chọt vài câu mới vui vẻ.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu không cần đắc ý vênh váo, đừng tưởng rằng kết hôn là tốt, tôi thấy A Bảo nhà cậu cũng không phải rất yêu cậu, nhìn ánh mắt của cậu ta là tôi có thể nhìn ra, người sáng suốt vừa nhìn là biết cậu ấy ghét bỏ cậu, cậu còn ở nơi này cùng tôi khoe khoang!"

Trên trán Trịnh Cảnh Đồng Đồng cũng nổi gân xanh: "Vậy so với cậu cũng tốt hơn, A Bảo nhà tôi tốt xấu gì cũng nguyện ý cùng tôi kết hôn, quan hệ của chúng tôi được mọi người cho phép, cậu không thấy trên mạng có nhiều lời chúc phúc chúng tôi sao. Chúng tôi luôn luôn tốt chỉ có cậu không thấy được mà thôi, cậu là người không ăn được nho nói nho còn xanh, đây là tâm bệnh mà không nhận ra, có bệnh thì sớm tìm bác sĩ đi."

"Cậu!" Hạ Lập Nhân đưa tay chỉ vào Trịnh Cảnh Đồng Đồng trừng mắt nhìn một lúc lâu, sau đó lại đột nhiên ngồi xuống, cả người ghé vào trên bàn khóc rống chảy cả nước mắt: "Cậu nói, tôi rốt cuộc không tốt ở chỗ nào. Liễu Dật có điểm nào so được với tôi!" Anh uống đã hơn một giờ rưỡi, cả người đã thay đổi.

"Vẻ ngoài của tôi so với anh ta đẹp hơn vóc dáng cũng cao hơn, tôi có tiền nhiều hơn, còn so về năng lực, tôi dám cam đoan về phương diện năng lực khẳng định cũng kéo dài hơn anh ta!"

Trịnh Cảnh Đồng Đồng: "..."

"Tôi còn yêu sạch sẽ, làm người biết đạo lý, còn thích làm việc nhà, còn ôn nhu săn sóc, cậu nói coi phẩm chất đạo đức của anh ta làm sao so với tôi đúng không! A Ninh có vấn đề mới không quan tâm tôi mà chọn anh ta!"

"Đúng a, cậu cái gì cũng đều hơn người ta, đặc biệt là chỗ tự kỷ cậu nhận đệ nhị không ai dám nhận đệ nhất." Trịnh Cảnh Đồng nhìn vẻ mặt của Hạ Lập Nhân người này thật sự rất không biết xấu hổ toàn bộ những từ ngày dùng để khen ngợi một mình cậu ta nhận thầu hết chứ? Đây đúng là người "thiếu não" trong tiểu thuyết rồi?

"Tôi nào có tự kỷ, tôi đây là ăn ngay nói thật được không, tất cả đều là lời nói thật!" Hạ Lập Nhân mất hứng anh rõ ràng tốt như vậy, ánh mắt mọi người rốt cuộc có vấn đề!

Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy Hạ Lập Nhân cũng có một điểm giống A Bảo nhà mình là tự kỷ, nhưng khác nhau ở chỗ A Bảo khi tự kỷ lên rất đáng yêu nha, cả người đều dễ thương muốn chết, còn Hạ Lập Nhân vẻ mặt nhìn rất vô sỉ thật sự là nhịn không được muốn động thủ.

"Không phải cậu khiết phích cũng được, yêu sạch sẽ là chuyện tốt, mặc dù có chút quá đáng cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng "bắt buộc chứng" của cậu thật sự cần sửa, tôi thấy cậu cần đi khám bác sĩ mới đúng. Cậu đi hỏi người bên cạnh, đừng nói là bạn bè hay là cấp dưới, ai mà không có ý kiến với cậu. Tôi đến bây giờ còn cảm thấy kỳ quái, Thẩm Ninh có thể ở một chỗ với cậu trong thời gian dài cũng thật sự là lợi hại không phải người bình thường, người bình thường sẽ không chịu nổi."

"Có chút việc nhỏ như vậy thôi mà.. nhưng có sự thật là..."

"Ăn cơm nhất định phải một muỗng thức ăn, một muỗng cơm, cậu nói thức ăn phải ăn trước cơm nếu không nuốt sẽ không trôi! Nhưng mà cậu thích như vậy cũng muốn người khác giống như vậy là sao?"

"Trước khi ra ngoài phải xem đồng hồ, không phải kim dài đồng hồ chỉ đúng số 12 hoặc là bội số của 5 tuyệt không ra khỏi cửa! Cậu nói cậu có phải bị bệnh hay không?"

"Trong bãi đỗ xe của công ty toàn bộ xe đều phải dựa theo màu sắc để đỗ, làm cho công nhân phải tính toán! Để người ta đậu xe cũng e ngại, cậu bị chuyện gì à?"

"Còn về mặc, có người thích cởi bớt nút áo cho thoải mái, cậu thấy thế cũng bắt buộc người ta cài hết, cậu nói cậu có phải là "thiếu não" hay không?"

...

"Tôi cũng không hứng nói chuyện với cậu, bệnh của cậu ba ngày ba đêm cũng nói không xong! Thẩm Ninh có thể chịu cậu bảy năm tôi phong cậu ấy là một nam tử hán. Cậu ấy lại có thể cùng cậu chung sống dưới một mái hiên qua nhiều năm như vậy, đến lượt tôi một ngày cũng chịu đựng không nổi!"

Lúc đầu Hạ Lập Nhân nghe và chấp nhận sự thật sự nhưng cuối cùng một câu cũng mặc kệ không thèm nghe nữa.

"Cậu không cần nghĩ ai cũng mê mình được không, tôi sẽ không thích cậu, làm sao cậu tốt bằng A Ninh nhà tôi! Còn một ngày chịu đựng không nổi, nói cho cùng cậu cũng giống tôi thôi. Cậu cũng nhìn lại mình xem, Phó A Bảo mắt có vấn đề mới nhìn trúng cậu."

"A Bảo làm sao như vậy! Em ấy luôn luôn tốt!"

"Nếu cậu ấy tốt sao có thể nhìn trúng cậu?!"

" So với Thẩm Ninh nhìn trúng cậu giống nhau!"

"Tôi phi! Cậu đừng cho mình trên mặt mình thiếp vàng!"

"Cậu phi cái gì, à không đúng, tôi vừa mới nói sai rồi, hiện giờ Thẩm Ninh chướng mắt cậu, cậu ta vậy cũng là cải tà quy chính bản thân tôi nhìn thấy cũng vui mừng."

Cuộc trò chuyện càng ngày càng không tốt, hai nam nhân ở giữa bắt đầu đại chiến đấm đá túi bụi.

Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng thở hồng hộc cầm điện thoại của Hạ Lập Nhân gọi cho tài xế của Hạ Lập Nhân tới đón người, anh ta cũng không muốn cùng người bệnh thần kinh này tranh cãi, lãng phí thời gian quý giá buổi tối ở bên cạnh A Bảo, bây giờ ở đây phản ứng với gã thiếu não này đầu óc mình đúng là bị cánh cửa kẹp trúng!

Lái xe của Hạ Lập Nhân rất nhanh đã đánh xe tới, Trịnh Cảnh Đồng cùng lái xe đỡ Hạ Lập Nhân say đến không biết gì lên xe.

"Cậu chạy chậm một chút, tôi sợ anh ta sẽ ói ở trên xe." Trịnh Cảnh Đồng cũng có chút ghét bỏ dặn dò lái xe, nhưng dù sao người đó cũng là bạn của anh ta.

Lái xe gật gật đầu, thắt dây an toàn cho Hạ Lập Nhân rồi chầm chậm lái xe đi.

Trịnh Cảnh Đồng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng tiển được tôn Phật này đi, hôm nay cùng với người này tranh cãi một hồi, không bàn bạc cũng chưa tán gẫu, quả thực lãng phí thời gian.

Anh ta ngửi trên người mình toàn mùi rượu, trở về trước tắm rửa một cái sao đó mới đi tìm A Bảo đi.

...

Hạ Lập Nhân mơ mơ màng màng ở trong xe tỉnh lại, anh thấy lái xe quen thuộc liền híp mắt hỏi: "Đi đến đâu rồi?"

"Thiếu gia, đến Vạn Hạng."

Hạ Lập Nhân nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên nói: "Chúng ta không quay về đó, cậu chạy đến đường Văn Uyển cho tôi."

Biệt thự tư nhân của Liễu Dật ở con đường đó.

- -----

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ---

Trịnh Cảnh Đồng cùng Phó A Bảo là nhân vật chính trong bộ《 bá đạo quan tổng tài bánh bao kế hoạch 》có hứng thú có đi ngó qua chuyên mục: bá đạo quan tổng tài các loại kế hoạch, (*^__^*)

Hết chương 08.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK