• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Hoàn ngơ ngẩn nhìn Tô Tịch Nhược là như thế nào che chở ở trước mặt bé, giữ gìn bé, bảo vệ bé.

Ánh sáng chiều tà như hình thoi xuyên thấu qua cửa kính, chiếu vào trên người Tô Tịch Nhược, chiếu lên gương mặt của cô, mang theo một loại ánh sáng chói lóa dịu dàng ấm áp lại rất tuyệt đẹp.

Bé chưa từng phát hiện, thì ra mẹ của bé cũng có thể... Đẹp dịu dàng đến như vậy, thỏa mãn mọi ảo tưởng về một người mẹ trong tâm trí của bé.

Theo bản năng, bé cảm nhận nhịp tim đập của mình, sợ những hình ảnh tốt đẹp ngày hôm nay đều là cảnh trong mơ.

Giây phút mẹ Lâu nhìn thấy Lâu Tường lấy ra cây bút kia, thì biết tình huống không ổn, mạnh mẽ chống da mặt, nói: "Cái đó, cây bút đó là tôi mua cho tiểu Tường, không có liên quan gì đến Tô Hoàn."

Mẹ Lâu vô cùng chột dạ, chột dạ đến mức cụm từ "con trai của tôi" trước đó luôn miệng nói không ngừng, giờ thì đã nói không ra.

Tô Tịch Nhược cau mày, đang muốn nói chuyện phải trái, phía sau, Tô Hoàn đã hành động.

Tô Hoàn lấy một tờ biên lai từ trong túi quần ra đưa cho cô giáo Hồ, lạnh nhạt lại không mất lễ phép nói:

"Cô giáo Hồ, đây là biên lai em mua cây bút vào hồi sáng này, có thể chứng minh em đã bỏ tiền ra mua cây bút đó. Trong lúc cướp đoạt, không cẩn thận làm rơi xuống đất, đỉnh chóp nắp bút bị trầy một chút, vết trầy đó còn rất mới."

Cô giáo Hồ theo bản năng nhìn lên phần đỉnh đầu cây bút, thấy rõ đúng là đầu chóp nắm bút có vết trầy.

Đến tận đây, mọi chuyện đã không có bất kỳ để nói thêm nữa.

Lâu tường đoạt bút của tô Hoàn, Tô Hoàn tức giạn mới a tay đánh Lâu Tường.

Mẹ Lâu rốt cuộc không còn điều gì phản bác.

Cô giáo Hồ gương mặt đầy xấu hổ nhìn Tô Tịch Nhược: "Phụ huynh học sinh Tô Hoàn, chị xem chuyện này nên xử lý như thế nào đây?"

Tô Tịch Nhược nói không chút do dự: "Lâu Tường trả lại bút, sau đó xin lỗi con trai tôi"

Lâu Tường đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ nói: "Không có khả năng, con, con sẽ không xin lỗi cái thằng đáng ghét Tô Hoàn này đâu"

"Cướp đồ của người khác chính là sai trái, một khi làm sai con phải cúi đầu xin lỗi." Tô Tịch Nhược lắc đầu thở dài.

"Không phải đồ vật của con, dùng vũ lực tới cướp đoạt, nếu ở trong xã hội, sẽ coi đây là hành vi cướp của, con sẽ bị cảnh sát bắt ngồi tù."

"Cô, cô nói cái gì với con tôi vậy hả?!"

Mẹ Lâu trừng lớn đôi mắt, ngoài mạnh trong yếu nói: "Chuyện đâu có nghiêm trọng đến như vậy"

Tô Tịch Nhược lắc đầu: "Quả nhiên con hư tại mẹ."

Cô giáo Hồ nhìn thấy tình huống hiện tại, cũng cảm thấy mẹ Lâu không nói lý, sau đó nói: "Phụ huynh học sinh Lâu Tường, chuyện này là học sinh Lâu hành động sai trái trước, nên học sinh Lâu phải nói lời xin lỗi với học sinh Tô Hoàn."

Cô giáo Hồ dừng một chút, lại bổ sung: "Đương nhiên, Tô Hoàn đè bạn học ở trên mặt đất đánh, còn làm bị thương bạn, cũng là hành động sai trái ..."

Lâu Tường nghe cô giáo Hồ nói như vậy, ủy khuất bất mãn, sắc mặt thay đổi mấy lần, vẫn là trả bút máy lại, đưa cho Tô Tịch Nhược, nói như ruồi muỗi, xin lỗi Tô Hoàn.

Tô Tịch Nhược tùy ý gật đầu, nói với mẹ Lâu: "Xin cô sau này hãy dạy dỗ con cái cho đúng cách, không được tùy ý cướp đoạt đồ vật từ bạn học, hành vi này ở trong trường học có thể xem như tội nhẹ, nhưng trong tương lai, bước vào xã hội, sẽ có người..."

Cô nói đầy ẩn ý, tạm dừng một lát, sau đó không nói thêm gì nữa.

Mẹ Lâu quẫn bách, một chữ đều nói không nên lời, cảm giác thể diện đều mất hết.

Cô giáo Hồ thấy bộ dáng của Tô Tịch Nhược, sợ đối phương còn muốn tiếp tục nói cái gì không nên nói, vội vàng mở miệng ngăn cản.

"Nếu Lâu Tường đã xin lỗi, lại trả bút rồi, mọi việc cứ như vậy đi. Tôi thấy Tô Hoàn cũng đánh Lâu Tường bị thương, vết thương cũng có chút nghiêm trọng. Hay là Tô Hoàn cũng xin lỗi Lâu Tường đi."

Cô giáo Hồ vẫn đi theo cái nguyên tắc ba phải, muốn ém nhẹm mọi việc, mọi chuyện cứ thế lừa gạt cho qua. Tuy rằng chuyện này là do Lâu Tường làm không đúng trước, nhưng Tô Hoàn ra tay đánh Lâu Tường cũng không đúng, cánh tay bị rạch vài đường khá sâu, mắt trái bị đánh bầm tím, không nói lời xin lỗi cũng không được.

Tô Tịch Nhược hơi hơi híp mắt nhìn mẹ con họ Lâu. Một lát sau hơi hơi mỉm cười, tươi cười ưu nhã đoan trang, nhưng giọng điệu lại là tràn đầy trào phúng.

"Xin lỗi sao, không thành vấn đề, Tô Hoàn nho nhỏ gầy gầy như vậy, có thể đánh một cậu nhóc béo tròn lol cao như Lâu Tường thành như vậy, là nên nói lời xin lỗi, đều do Tô Hoàn quá lợi hại."

Tô Tịch Nhược nói xong, lại bổ sung thêm: "Con trẻ, vẫn là muốn rèn luyện sức khỏe mới tốt cho cơ thể, đừng để con tâng cân quá, thấy béo tròn như vậy chứ không tốt cho sức khỏe của bé chút nào, đừng để còn nhỏ ma đã chịu nhiều bệnh tật."

Mẹ Lâu nghe đến đó suýt nữa nhịn không được, tức giận đều mức tay chân đều phát run: "Cô, cô nói như vậy là có ý gì, nói sức khỏe của con trai tôi không tốt?!"

Tô Tịch Nhược không phản ứng cô ta, cúi xuống thân thiết nói với Tô Hoàn: "Tô Hoàn, con cũng nói lời xin lỗi với bạn học Lâu Tường đi con"

Đứng ở lập trường của Tô Tịch Nhược, Tô Hoàn đè con người ta ra đánh, vết thương trên người rõ ràng đến như vậy. Tuy bọn họ không có hại, nhưng lại có hơi đuối lý, phương pháp xử lý tốt nhất là nói lời xin lỗi.

Đương nhiên, ngoài xin lỗi ra cũng đừng mong bọn họ bồi thường bất cứ gì.

Đứng ở góc độ suy nghĩ của một người mới lên chức mẹ như cô, cô cảm thấy bản thân mình nói không có gì sai, nhưng cô lại xem nhẹ một vài việc mà chính bản thân cô cũng không biết.

Tô Hoàn bậm chặt môi, mọi suy nghĩ trong lòng lắng xuống.

Hoàn cảnh trưởng thành của bé vô cùng áp lực ác liệt, tính cách rất mẫn cảm, chỉ một vài việc nhỏ là có thể suy nghĩ rất nhiều.

Cây bút máy kia là do bé nhịn ăn sáng trong rất nhiều ngày mới mua được.

Bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đó là bé vô tình tìm đọc được ở thư viện trường học. Sau khi xem xong, bé rất yêu thích bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nói về thế giới tưởng tượng đầy mỹ lệ huyền bí kia.

Ngày nọ, trên đường đi học về, đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, bé nhìn thấy bộ sưu tập bút máy về bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kia, trong lòng rất muốn mua.

Nhưng là bé không có tiền, chỉ có một vài đồng được Tô Tịch Nhược cho đi học ăn sáng mỗi ngày.

Vì tiết kiệm tiền mua, bé phải chịu đựng cơn đói đến trường vào buổi sáng liên tục trong vòng một tuần, thật vất vả mới mua được, lại bị Lâu Tường trong lúc vô ý nhìn thấy.

Lâu Tường duỗi tay đoạt đi mất.

Bé vì cây bút này mà đã nỗ lực thật lâu, nó trở thành tinh thần ký thác của bé, mới vừa mua chưa kịp sử dụng đã bị người khác cướp đoạt, bé nổi cơn giận ngay lập tức.

Ngày thường tính cách của bé rất lạnh nhạt, nhưng một khi nổi giận thì vô cùng đáng sợ. Lúc ấy, bé đè Lâu Tường ở trên mặt đất đánh túi bụi, cho đến khi thầy cô giáo tới lôi bé ra.

Vẻ mặt của bé quật cường lại kiêu ngạo, nhấp môi, không cảm thấy bản thân làm sai, không muốn xin lỗi.

Tô Tịch Nhược nhìn bộ dáng này của Tô Hoàn, thì biết cậu nóc mẫn cảm quật cường không biết bản thân mình làm sai ở chỗ nào.

Cô kiên nhẫn nói cho bé hiểu: "Tô Hoàn, cho dù ai đúng ai sai, chủ động ra tay đánh người khác là đều không đúng. Huống chi con còn đánh bị thương bạn Lâu Tường, con nên nói lời xin lỗi."

Tuy rằng trong lòng cô cũng cảm thấy Tô Hoàn làm không sai, nhưng rốt cuộc vẫn làm Tô Hoàn xin lỗi.

Nếu lúc này đây, Tô Hoàn không xin lỗi, đó chính là cô đồng ý với cách làm của Tô Hoàn là đúng, đồng ý cho phép Tô Hoàn một khi khó chịu trong lòng là có thể đánh bạn học, cứ như vậy, cô sợ Tô Hoàn sẽ xem việc đánh nhau là cách giải quyết cho mọi chuyện, như vậy đối sự trưởng thành của Tô Hoàn cũng không tốt.

Cô biết, Tô Hoàn không hiểu tại sao cô lại làm bé xin lỗi, nhưng xin lỗi vẫn phải làm, cho dù là chỉ là hình thức, đôi khi mấy cái bệnh hình thức này rất hữu dụng.

Trẻ con đều rất mẫn cảm, học đồ vật rất mau, rất dễ dàng tiếp thu nội dung mới, cô không muốn để một đứa bé xinh đẹp như Tô Hoàn trưởng thành sai cách.

Nhưng cô không biết, Tô Hoàn vô cùng mẫn cảm đối với chuyện xin lỗi một ai đó.

Trước kia, dù bé có hay không sai, Tô Tịch Nhược đều sẽ đánh Tô Hoàn mấy bàn tay, sau đó lại buộc Tô Hoàn xin lỗi người ta, một sự nhịn chín sự lành.

Cũng bởi vậy, ở trong mắt mọi người xung quanh, Tô Hoàn là một đứa trẻ hư, nói dối thành tánh, lì lợm.

Tâm trạng của Tô Hoàn vừa có chút lắng lại, nhưng khi nghe Tô Tịch Nhược nói, biểu tình lại lần nữa trở nên lạnh nhạt.

v

Bản một gương mặt non nớt non trẻ, dùng gương mặt không cảm xúc nhìn Tô Tịch Nhược.

Tô Tịch Nhược trong lòng nhảy dựng, cảm giác có chỗ nào không đúng. Biểu tình này của Tô Hoàn, thoạt nhìn, quá quái gở.

Giống như một đứa trẻ dùng tầng tầng lớp lớp màn che khóa bản thân tại nơi sâu nhất, không lộ ra chút cảm xúc nào.

Tô Tịch Nhược muốn nói cái gì để bù đắp một chút, nhưng còn không có kịp nói ra, thì đã nghe Tô Hoàn nói: "Thực xin lỗi."

Tô Hoàn nói xong, trực tiếp rời khỏi văn phòng giáo viên.

Tô Tịch Nhược bất chấp tất cả, trực tiếp nói với cô giáo Hồ: "Cô giáo Hồ, vậy mọi chuyện cứ như vậy, hy vọng sau này cậu bạn Lâu Tường sẽ biết cách làm người hơn, đừng tùy tiện đoạt đồ vật của người khác. Mặt khác......"

Tô Tịch Nhược trào phúng nhìn mẹ Lâu: "Nếu bạn học Lâu yêu cầu bồi thường tiền thuốc men, chúng ta lại thương lượng sau"

Mẹ Lâu đỏ mặt, cảm giác vô cùng mất mặt ở trước mặt Tô Tịch Nhược, nào còn dám nói muốn tiền thuốc men gì đó.

Tô Tịch Nhược nhanh chân đuổi theo.

Bọn họ ở trong văn phòng trì hoãn một ít thời gian, lúc ra tới đã là giờ tan tầm cao điểm.

Tô Tịch Nhược ở cổng trường đuổi theo Tô Hoàn đang cõng cặp sách rời khỏi trường học, hô một tiếng: "Tô Hoàn, đợi mẹ với con"

Tô Hoàn quay đầu, lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Tôi không có mẹ."

Tô Tịch Nhược khiếp sợ nhìn Tô Hoàn, không biết tại sao Tô Hoàn lại bỗng nhiên nói như vậy.

Cô thử nói chuyện với Tô Hoàn: "Vừa mới rồi, mẹ kêu con xin lỗi, con giận mẹ sao?"

Tô Hoàn mang gương mặt shota nho nhỏ xinh đẹp đang yêu, trong lòng phiền loạn, xoay người đi.

Nếu Tô Tịch Nhược vẫn giữ thái độ như trước kia, bé khả năng sẽ không thấy không vui như vậy. Rốt cuộc đều giống nhau, bé đều chết lặng.

Nhưng sau khi bé chứng kiến cảnh Tô Tịch Nhược bảo vệ giữ gìn bé, lại nhìn thấy Tô Tịch Nhược làm bé xin lỗi, bé cảm thấy rất khổ sở.

Giống như một đứa bé khát thật lâu, uống lên một miệng nhỏ nước, cảm nhận được dòng nước ngọt lành lướt qua yết hầu, lại muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác khát khô, điều đó là bé càng thêm gian nan.

Trong lòng Tô Hoàn khổ sở, có chút hoảng loạn, không để ý đường đi, không chú ý tới đèn xanh đèn đỏ trước mắt.

Tô Tịch Nhược nhìn thấy Tô Hoàn lập tức băng qua đường, nhưng đột nhiên đẻn đỏ chuyển sang xanh, cả người sợ hãi, chạy như bay qua ôm lấy Tô Hoàn, vô cùng mạo hiểm va chạm với một chiếc xe, té ngã trên lối đi bộ.

Tô Hoàn dọa trắng khuôn mặt nhỏ, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Tịch Nhược sẽ nhào qua tới ôm bé, còn sẽ bị té ngã.

Mẹ vì bảo vệ bé mà bị té ngã.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu bé lúc này.

Khi bé nhìn thấy vết máu trên tay Tô Tịch Nhược, cả người đều ngốc, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, không còn để ý đến chuyện xin lỗi hay không. Bé nôn nóng, dùng âm thanh có chút non nớt kêu lên: "Mẹ, mẹ không sao chứ?".

Tô Tịch Nhược không để ý đến vết thương trên người, hỏi Tô Hoàn trước: "Con không sao chứ?"

Tô Hoàn không ngừng lắc đầu, cắn hàm răng nho nhỏ, lo lắng nhìn Tô Tịch Nhược: "Con không sao, mẹ đừng lo cho con, mẹ, lòng bàn tay của mẹ chảy máu này, mẹ bi thương rồi, làm sao đây."

Tô Tịch Nhược nhìn lòng bàn tay bị xi măng ma sát chảy ra chút máu, không sao hết, cười cười, an ủi Tô Hoàn: "Mẹ không có việc gì, chỉ trầy chút da thôi, không nghiêm trọng, qua mấy ngày thì tốt rồi, con đừng lo lắng."

Tô Tịch Nhược vừa nói vừa từ trên nền đất xi măng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất dính trên người Tô Hoàn, lại vỗ vỗ trên người của mình, cười đầy dịu dàng.

Trời về chiều, ánh sáng chiều kéo bóng dáng của Tô Tịch Nhược thật dài, Tô Tịch Nhược hơi hơi cúi đầu, cổ trắng nõn cong ra đường cong duyên dáng, đường cong chiếc cằm đầy tinh xảo.

Từ mặt bên nhìn sang, chính là một người con gái có diện mạo vô cùng quyến rũ, mang theo tư thái ưu nhã cúi đầu nói cái gì đó với đứa trẻ kế bên.

Vũ Úc Đông mới vừa xuống xe, nhìn đến chính là cảnh tượng này, trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người. Lần đầu tiên không tự chủ được mà bị một người con gái hấp dẫn ánh mắt.

Anh đang lái xe, nhìn thấy đèn chuyển sang xanh, trực tiếp phát động xe quá đường cái, không ngờ có một đứa trẻ chạy ra tới, mắt thấy gần va chạm với xe, anh khẩn cấp phanh lại, nhưng vẫn có chút không kịp.

May mắn người con gái này chạy tới từ phía sau ôm lấy cậu bé, ôm bé lăn vào lối đi bộ.

Tuy rằng không phải trách nhiệm của mình, nhưng anh vẫn căn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo, khẩn cấp ngừng xe ở khu vực dừng xe, đi tới nhìn xem tình hình như thế nào.

Hành động của người con gái tràn ngập dịu dàng cùng ưu nhã, anh không khống chế được chính mình, nhìn đến ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh.

Thẳng đến khi nhìn thấy lòng bàn tay đầy vết thương của người con gái đó, anh mới lấy lại tinh thần, đi qua hỏi thăm: "Xin lỗi, tôi lái xe không chú ý, hai người không có việc gì đi?"

Tô Hoàn vừa nghe, bất chấp tất cả, sốt ruột ở trước mặt Tô Tịch Nhược, mở to một đôi mắt to tròn như nho đen, đề phòng nhìn người đàn ông đang đi tới gần Tô Tịch Nhược.

Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn Tô Hoàn, cậu bé muốn... Bảo vệ cô?

Trong lòng cô cảm động nhưng tình huống có chút dở khóc dở cười.

Con còn nhỏ như vậy, đã nghĩ đến chuyện bảo vệ mẹ rồi sao?!

Thật là... ấm lòng.

Có một đứa con trai xinh đẹp ngoan như vậy, cô xuyên vào quyển sách này thật là xuyên có giá trị.

Chuyện này làm cô quên mất việc Tô Hoàn vừa mới băng ẩu qua đường.

"Không có việc gì." Tô Hoàn dùng gương mặt shota đầy đáng yêu của mình trả lời, cả cơ thể đều nằm trong trạng thái đề phòng.

Vũ Úc Đông nhìn Tô Hoàn hành động, trong lòng bật cười.

Anh cũng không biết khi nào bản thân lại trở thành một người xấu bị trẻ con đề phòng.

Tầm mắt Vũ Úc Đông xẹt qua chỗ trầy da của Tô Tịch Nhược.

Ngón tay của người con gái trắng nõn non mịn, khe hở ngón tay đầy bụi bặm dơ bẩn, pha lẫn cùng máu, nhìn qua thấy rất ghê, làm người cảm thấy lo lắng.

Anh chỉ chỉ chiếc Rolls-Royce của mình ngừng ở phía trước cách đó không xa, văn nhã lễ phép nói: "Xe của tôi ngừng ở cách đó không xa, nếu yêu cầu đi bệnh viện, hiện tại tôi có thể đưa hai người đi ngay"

Anh dừng một chút, nhìn thấy cậu bé dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh, lại nhàn nhạt giải thích câu: "Yên tâm, chú không phải người xấu."

Tô Tịch Nhược theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc xe người nọ ngừng ở ven đường, là chiếc Rolls-Royce kiểu dáng đầy nam tính, trị giá mấy trăm ngàn, rồi nhìn sang người đàn ông.

Bộ dạng đẹp trai, thân hình cao ráo, khí chất văn nhã lãnh nhạt, cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, trên người ăn mặc bộ suit đắt tiền, áo sơmi cùng quần tây chất liệu thượng đẳng cắt may khéo léo, vừa người, Loại đàn ông ăn mặc quần áo xa xỉ đi Rolls-Royce, xác thật không cần thiết lừa mẹ con bọn họ.

Nhưng cô vẫn lắc đầu, thành khẩn nói với đối phương: "Cảm ơn ý tốt của anh, không cần đâu. Vừa rồi là do con trai của tôi băng qua đường ẩu, không nhìn đèn xanh đèn đỏ mới xảy ra chuyện này, người nói tiếng xin lỗi là chúng tôi mới đúng, thực xin lỗi."

Cô nói, vỗ vỗ bả vai Tô Hoàn, thấp giọng khuyên: "Tô Hoàn, vừa rồi lỗi là do con, con không nên tự tiện băng qua đường ẩu như ậy, con hành động như vậy thật dễ dàng làm chú không kịp phanh lại, tạo thành sự cố đáng tiếc, mau nói xin lỗi chú đi con."

Tô Hoàn vẫn rất mẫn cảm với hai chữ xin lỗi, anh nhấp môi, một gương mặt nhỏ môi hồng răng trắng nhỏ căng rất chặt.

Trong lòng bé còn đang quật cường, nhưng khi bé quay đầu lại thì nhìn thấy vết thương đầy máu trong lòng bàn tay của Tô Tịch Nhược.

Bé ngơ ngẩn mà nhìn, nhớ tới tình huống nguy hiểm vừa rồi, Tô Tịch Nhược cơ hồ là không chút do dự nhào tới ôm bé, bảo vệ bé...

Mẹ bé cũng không có bả vai dày rộng, nhưng vẫn dùng hết sức nghiêm túc bảo vệ bé...

Tuy rằng, trong lòng bé vẫn còn chút khó chịu, nhưng lại nghiêm túc khom lưng xin lỗi.

Vũ Úc Đông nhìn cậu bé cúi đầu xin lỗi, dùng âm thanh non nớt trong sáng nói: "Chú ơi, con thực xin lỗi chú, con không nên qua đường mà không quan sát kỹ tín hiệu đèn giao thông đã chạy ra giữa đường, con xin lỗi"

Ad có lời muốn nói: Nam chính đã xuất hiện, cũng chính là ba của bé Tô Hoàn nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK