Tiếng cười như trào phúng, lại như châm chọc.
Mộ Mộc Trần lập tức nổi lửa, phẫn nộ trừng Tô Tịch Nhược, lạnh lùng hỏi: "Cô đang cười tôi?"
Tô Tịch Nhược thu lại tươi cười, không chút để ý mà nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, anh không đáng để tôi cười nhạo."
Mộ Mộc Trần: "Cô..."
Lúc này Cổ Lâm la lên: "Chuẩn bị, bắt đầu."
Mộ Mộc Trần làm diễn viên chuyên nghiệp, còn đoạt giải ảnh đế. Lúc này không có khả năng đôi co nói với đạo diễn "xin chờ một chút, để tôi lấy lại cảm xúc", anh chỉ có thể hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc hiện tại, nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Nhưng mà... Lại NG thêm lần nữa.
Cổ Lâm thật hoài nghi tinh thần chuyên nghiệp của Mộ Mộc Trần, không phải nói kỹ thuật diễn rất tốt, là ảnh đế sao?
"Mộ Mộc Trần, cậu đang làm cái quỷ gì vậy, vài câu lời kịch ngắn ngủn như vậy, cậu cũng NG hai lần?"
"Xin... Xin lỗi." Mộ Mộc Trần sắc mặt xấu hổ lại khó coi, nói lời xin lỗi.
Anh cũng không biết bản thân mình đang làm sao vậy, nhìn thấy cặp mắt kia của Tô Tịch Nhược, thì ngay cả lời kịch cũng nói không nên lời.
Anh uống nước miếng điều chỉnh trạng thái, cảm thấy lần này nhất định sẽ qua.
Nhưng lần thứ ba, anh đã biết nguyên nhân gì làm anh NG, nguyên lai anh là bị Tô Tịch Nhược dùng kỹ thuật diễn đè ép.
Cổ Lâm có lẽ là nhìn thấy trạng thái Mộ Mộc Trần xác thật không tốt, làm anh ta nghỉ ngơi một chút, quay cảnh người khác diễn trước, tiết kiệm thời gian, tiền bạc.
Trong lúc nghỉ ngơi, Mộ Mộc Trần biểu tình khó coi đi tìm Tô Tịch Nhược, anh ta giọng nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: "Cô cố ý, đúng hay không?"
Tô Tịch Nhược vẻ mặt vô tội nhìn Mộ Mộc Trần: "Mộ tiên sinh, anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."
Mộ Mộc Trần liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi ở cạnh Tô Tịch Nhược, trừng mắt nhìn cô nói: "Cố ý dùng kỹ thuật diễn ép tôi?"
Tô Tịch Nhược bật cười: "Mộ tiên sinh, tôi tưởng anh nghĩ sai rồi, không phải anh nói tôi sẽ không biết diễn sao?"
Cô cố tình nhấn mạnh mấy chữ " Sẽ không biết diễn ".
Chê cười, so diễn kịch cô còn chưa có sợ quá ai đâu.
Mộ Mộc Trần sắc mặt đen dần, vô cùng khó coi, nhíu mày nói nhỏ: "Cô đang trả thù tôi?"
"Không có."
Tô Tịch Nhược mỉm cười lắc đầu: "Không phải nha ảnh đế, anh đừng vu oan cho tôi, tôi chỉ là người mới trong giới giải trí, danh tiếng còn chưa có, làm sao dám trả thù ảnh đế như ngài?"
Tuy rằng Tô Tịch Nhược nói không dám, nhưng là tiếng "Ngài" kia, làm Mộ Mộc Trần nghe ra ẩn ý chán ghét trong đó.
Mộ Mộc Trần lạnh mặt nói: "Mới nãy cô vừa dùng kỹ thuật diễn tới ép tôi, hại tôi... Hại tôi NG..."
Mộ Mộc Trần nói ra những lời này, có chút cảm thấy thẹn.
Tô Tịch Nhược cười nhạo hai tiếng: "Mộ ảnh đế đây là ở dùng địa vị ức hiếp người mới?"
Mộ Mộc Trần nhăn chặt mày: "Cô có ý gì?"
"Ý chính là, bởi vì anh NG mà một hai phải trách tội tới trên đầu một người mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí như tôi. Đến lúc đó toàn bộ nồi đều quăng lên người tôi, sẽ không có người nào nói anh thân là ảnh đế lại không chuyên nghiệp, tất cả lửa giận đều quăng lên lưng để một người mới như tôi cõng. Mưu kế này của ảnh đế đại nhân, thật đúng là tốt nha..."
Mộ Mộc Trần bị những lời này của Tô Tịch Nhược làm ngẩn người, làm anh quên hết những gì muốn nói: "Cô có ý gì?"
"Ý chính là, tôi còn nhớ rõ chuyện trong thang máy."
Tô Tịch Nhược bỗng nhiên thu lại tươi cười, lạnh lùng nói: "Nói không chừng... Tôi còn có thể tung lên mạng nah."
Mộ Mộc Trần hơi giật mình.
Một giọng nam trầm thấp từ sau truyền đến: "Có lẽ anh có thể giúp được. "
Vũ Úc Đông đi đến trước mặt hai người, khi thế vô cùng mạnh mẽ nói với Mộ Mộc Trần: "Xin nhường một chút. "
Mộ Mộc Trần theo bản năng nghiêng người nhường đường.
Vũ Úc Đông cứ như vậy mạnh mẽ chen ngang hai người ngồi xuống.
Mộ Mộc Trần lập tức bị đẩy sang một bên, khó có thể tin mà nhìn Vũ Úc Đông, anh không thể tin được, ở cái phim trường này trừ bỏ đạo diễn còn có người dám đắc tội anh.
Mộ Mộc Trần bất mãn hỏi: "Anh là ai? "
Vũ Úc Đông trực tiếp xem Mộ Mộc Trần như là không khí, không để ý tới đối phương, chỉ là ánh mắt lại chuyên chú nhìn Tô Tịch Nhược.
Tô Tịch Nhược có chút kinh ngạc nhìn Vũ Úc Đông, trong mắt toàn ý cười, nói: "Thật tình cờ."
"Đúng vậy..."
Giọng Vũ Úc Đông đầy ẩn ý: "Đúng thật là rất tình cờ."
Làm ảnh đế nổi tiếng, đồng thời lại là con ông cháu cha, Mộ Mộc Trần ở phim trường trước nay đều được mọi người nịnh bợ. Từ sau khi anh đạt được giải ảnh đế, đây là lần đầu tiên ở phim trường bị người đối xử như vậy.
Mộ Mộc Trần vô cùng khó chịu, nhưng bận tâm ở trước mặt công chúng, vẫn là đè cơn tức xuống, hỏi: "Anh là ai, không thấy tôi đang nói chuyện với cô ta sao, thò qua làm cái gì?"
"Nhân viên công ty giải trí Vũ Dã."
"Thiệt hay giả, sao trước nay tôi chưa thấy anh?"
Vũ Úc Đông môi hơi cong, không có ý cười, lạnh lùng nói: "Có thể là do cấp bậc của anh không đủ cao."
Mộ Mộc Trần tức giận trừng mắt Vũ Úc Đông, nhìn chằm chằm vài giây, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt này có hơi quen mắt, anh từng gặp người này ở nơi nào...
Nhưng anh lại nghĩ hoài mà không ra.
Thật sự là nhân viên công ty giải trí Vũ Dã.
"Cho dù anh là nhân viên công ty giải trí Vũ Dã thì cũng nên biết điều, không thấy tôi đang nói chuyện với diễn viên khác sao?"
"Không thấy." Vũ Úc Đông dứt khoát lưu loát mà trả lời.
Anh bỗng nhiên cảm thấy phương pháp nói chuyện của Tô Hoàn tuy rằng có thô bạo trực tiếp, nhưng rất hữu hiệu, còn dùng khá tốt.
Hai người đang nói chuyện, mặc kệ có chỗ hay không, anh mạnh mẽ chen vào giữa, hiệu quả phá hỏng không khí vô cùng tốt.
Mộ Mộc Trần thấy Vũ Úc Đông dám to gan lớn mật không để ý tới mình, đang muốn gọi phó đạo diễn lại đây nói rõ ràng, nhưng đạo diễn Cổ Lâm bỗng nhiên kêu anh.
Mộ Mộc Trần hít sâu rất nhiều lần mới miễn cưỡng đè ép cơn tức xuống, làm như không có việc gì, cất bước đi tìm đạo diễn.
Vũ Úc Đông từ phía sau lấy ra tới một chai nước khoáng, hỏi Tô Tịch Nhược: "Em có khát không?"
"Khát, nhưng không uống bây giờ được." Tô Tịch Nhược lắc đầu, từ chối.
"Uống lên sẽ làm hỏng lớp trang điểm, sẽ tốn thời gian chỉnh sửa lại."
Cô đang nói, thì cảm giác di động run run, lấy ra nhìn, là tin thông báo từ Weibo.
Từ sau khi Tô Tịch Nhược ký hợp đồng với Vũ Dã, Tưởng Thiên Hồng đã lập một trang Weibo official cho cô, hiện tại phim còn chưa trình chiếu, nên trên trang Weibo cũng không đăng tải thứ gì. Chủ yếu chỉ là vài tấm ảnh tạo hình từ đoàn phim, thông báo vừa rồi chỉ là quảng cáo rác rưởi trên Weibo.
Vũ Úc Đông ngồi ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô mở ra app mà anh thường thấy trên màn hình di động nhưng chưa từng đụng tới, vì nghĩ nó vô dụng, không giúp ít gì cho công việc của anh.
Nhưng giờ anh lại thấy tò mò, mở miệng hỏi: "Em đang dùng... Weibo?"
"Ừm, nghệ sĩ đều có."
Tô Tịch Nhược cười cười: "Là nơi để fan tụ tập nhiều chuyện."
Vũ Úc Đông nhìn nhìn trang Weibo của Tô Tịch Nhược, cảm thấy anh cũng nên lập một tài khoản.
Ngón tay mảnh dài thon dài đung đưa qua lại ở trước mắt anh, ngón tay trắng dài, móng tay sơn một lớp sơn bóng màu hồng nhạt, mỗi lần di chuyển, đầu ngón tay cứ chiếu sáng, rất đẹp.
Tầm mắt của Vũ Úc Đông từ ngón tay di chuyển lên gương mặt, nhìn thấy hai bên má Tô Tịch Nhược được trang điểm một lớp phấn hồng, môi màu đào hồng, tất cả đều rất đẹp, chỉ là đôi môi có hơi khô.
Anh đau lòng, nói: "Uống chút nước đi, nếu bị phai, anh kêu phó đạo diễn gọi người tới chỉnh lại."
Tô Tịch Nhược buồn cười hỏi: "Nghe giọng điệu của anh còn rất lớn, rốt cuộc anh giữ chức vụ gì, hình như em vẫn luôn có thể gặp được anh trong đoàn phim."
Vũ Úc Đông nói ra chức vụ đã chuẩn bị xong từ sớm: "Nhân viên công ty giải trí Vũ Dã được phái tới hiện trường quan sát đoàn phim làm việc."
Tô Tịch Nhược rất ít nghe tin kim chủ ba ba còn phái người tới hiện trường quan sát làm việc, đang muốn tiếp tục hỏi tiếp thì đạo diễn đã nhờ người tới kêu cô.
"Chuẩn bị một chút, chuẩn bị bắt đầu quay."
Tô Tịch Nhược cúi đầu nhìn thời gian, cảm thấy cũng đã lâu, cô lại làm Mộ Mộc Trần NG thêm vài lần, chẳng khác gì làm chậm trễ thời gian cô trở về nhà với con trai, cớ gì hành động ngu như vậy.
Lần này cô không có lại dùng kỹ thuật diễn ép người nữa, nên một là qua.
Không ngờ chỉ một là qua, trong lòng Mộ Mộc Trần lại càng khó chịu.
Anh có cảm giác, kỹ thuật diễn của anh còn phải dựa vào tâm trạng của Tô Tịch Nhược.
Loại cảm giác bị người khống chế này khiến một người từ nhỏ đến lớn đều là con trời như Mộ Mộc Trần vô cùng khó chịu.
Quay một cảnh là qua, lại quay thêm vài cảnh diễn chung giữa Tô Tịch Nhược và những phi tần mặt khác, thực nhanh đã đến thời gian cơm trưa.
Trước bữa cơm trưa, Phó Hành lặng lẽ làm người đến hỏi Vũ Úc Đông, có cần đặc biệt chuẩn bị thức ăn riêng cho anh hay không, Vũ Úc Đông nói không cần, sẽ có người đưa cơm tới cho anh.
Quả nhiên, tới giờ cơm, thư ký Khâu hóa thân thành bảo mẫu, mang đến hai phần ăn sang trọng.
Tô Tịch Nhược đang chờ trợ lý mới đi lấy cơm hộp về cho cô, thì Vũ Úc Đông đã kêu cô: "Cùng nhau ăn đi, đồng nghiệp mang cơm tới cho anh rồi, còn dư một phần này."
Thư ký Khâu nắng mưa đưa cơm cho ông chủ: "Đúng vậy, xin mời chậm dùng."
Anh còn có thể làm sao bây giờ?
Ông chủ là do mình chọn, quỳ cũng phải nghe theo lệnh.
Tô Tịch Nhược kỳ lạ nhìn thức ăn trên bàn: "Đây là phần hai người nha, chẳng lẽ không phải của anh và anh ta sao?"
"À, không phải."
Vũ Úc Đông sắc mặt không thay đổi mà nói: "Đồng nghiệp của anh đã ăn trước rồi, đây là anh nhờ anh ta mua giùm."
Thư ký Khâu lập tức phối hợp, làm động tác sờ sờ bụng: "Đúng vậy Tô tiểu thư, tôi đã ăn no rồi, nên cô không cần để ý đến tôi làm gì, tôi còn có việc, hai người ăn trước đi."
Thư ký Khâu nói xong, cảm giác anh thật sự là dùng mạng sống để diễn kịch.
Diễn xong, anh thành công lui thân.
Cuộc đời như vở kịch, toàn dựa kỹ thuật diễn mà sống.
Trước khi thư ký Khâu đi, tri kỹ mà đặt cơm hộp ở trên bàn trong phòng nghỉ.
Không biết có phải sức quyến rũ của kim chủ ba ba quá lớn hay không, mà một nhân viên quèn như Vũ Úc Đông lại có thể được đến một phòng nghỉ riêng khá lớn, hình như còn to rộng hơn phòng của nam chủ Mộ Mộc Trần.
"Không biết em thích cái gì, nên cho người mua theo khẩu vị của anh." Vũ Úc Đông mở hộp cơm ra.
Tô Tịch Nhược nhìn vào, bên trong có không ít món ngon.
Gà, heo, bò, hải sản... Món gì cần có đều có, mùi thức ăn bay khắp phòng, nhìn qua khiến cho người chảy nước miếng.
Tốt hơn gấp trăm lần so với món cà chua trứng, rau xào cùng thịt kho đơn giản ăn đến phát ngán ở đoàn phim.
Bởi vì quá sang trọng nên cô có chút xấu hổ khi cầm đũa.
"À..."
Cô ho nhẹ hai tiếng: "Sao anh lại mua nhiều như vậy?"
Vũ Úc Đông dùng cặp mắt đen nhánh kia nhìn cô, nhìn không chớp mắt trong vài giây, nhìn đến cô không tự giác mà bắt đầu khẩn trương, mới làm như không có việc gì mà nói: "Hối lộ em đó."
Tô Tịch Nhược không hiểu ra sao, hỏi: "Có ý gì?"
"Ý chính là..." Giọng Vũ Úc Đông thong thả, môi mỏng hơi hơi cong lên, mang theo vài phần biểu tình dịu dàng nhìn cô.
Tô Tịch Nhược tự nhiên cảm giác không khí không đúng lắm.
"Anh muốn hối lộ em."
Vũ Úc Đông dùng một loại âm thanh trầm thấp nói, hơi hơi cúi người, khoảng cách dựa gần hơn: "Rốt cuộc... Em còn nợ anh một bữa cơm, vì làm em dẫn anh đến nơi nào ăn ngon, nên anh ra tay trước, mua món ngon hối lộ em..."
Cơ thể cao lớn hơi hơi cúi xuống, tầm mắt của anh đối diện Tô Tịch Nhược, con ngươi đen nhánh, tất cả đều là hình bóng của Tô Tịch Nhược.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Tô Tịch Nhược hô hấp lộn xộn, không được tự nhiên, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "À, ờ, vậy em cảm ơn anh nha."
Vũ Úc Đông làm như không có việc gì, anh đứng dậy: "Ăn thôi em, đừng để nguội."
Tô Tịch Nhược thấy Vũ Úc Đông đã ngồi lại trên ghế, cô đứng tại chỗ, có hơi do dự.
Giữa cô và Vũ Úc Đông, hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải?!
Có phải quan hệ quá mức thân mật hay không?
Cho dù con trai của cô là bạn của cháu anh ta, Vũ Úc Đông cũng mang cháu tới nhà cô chơi một lần, lại nhiều lần ngẫu nhiên gặp được ở công ty giải trí Vũ Dã và phim trường, cũng không phải hành xử giống như vậy.
Ít nhất đổi lại là cô, thì cô sẽ không cố ý chuẩn bị hai phần ăn sang trọng như vậy cho đối phương.
Cô cứ nhìn Vũ Úc Đông, tâm trạng muốn nói lại thôi.
Vũ Úc Đông vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Vũ Úc Đông biểu tình quá tự nhiên, tự nhiên đến mức làm cô cảm thấy chút ý nghĩ này của cô quá dư thừa.
Không cần tự luyến như vậy.
Cô là một người mẹ đơn thân hai mươi tám tuổi, nào có được hoan nghênh như vậy.
Loại trong nhà có quặng như Vũ Úc Đông, chắc là sẽ không sinh ra hứng thú gì với cô đâu.
Cô tự an ủi bản thân, đi qua ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.
Vũ Úc Đông chuẩn bị thức ăn rất ngon, quả thực là tiêu chuẩn Michelin.
Nếu không phải cô phải duy trì dáng người vì đóng phim, cô tuyệt đối sẽ ăn sạch sẽ.
Nhưng đáng tiếc, cô còn phải mặc cổ phục tuyệt đẹp tiếp tục đóng phim, ăn vừa đủ lượng calo thì dừng lại.
Vũ Úc Đông thấy cô buông đũa, kỳ lạ hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải."
Cô dừng lại một chút rồi giải thích: "Còn muốn đóng phim, không thể ăn quá nhiều, nếu không mặt sẽ rất to trước màn hình."
Vũ Úc Đông không nói nữa, tay trái giật giật, lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau mép môi của Tô Tịch Nhược.
Động tác của anh cẩn thận nghiêm túc, giống như đang nâng niu báu vật, cẩn thận tránh lau phải lớp phấn nền của Tô Tịch Nhược, chỉ chà lau gần mép môi.
Tô Tịch Nhược bị hành động của anh là giật mình, không dám động đậy, cũng không dám thở mạnh.
Cho đến khi Vũ Úc Đông lau xong cô mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại.
Vũ Úc Đông làm như không có việc gì, hỏi: "Thuận tay thôi, chắc em sẽ không để ý đâu, đúng không?!"
Tô Tịch Nhược: "... "
Giọng điệu bình thường như vậy, nếu cô nói bản thân để ý sẽ có vẻ cô không bình thường.
Cô khó khăn nói: "À, ờ, cảm ơn anh, nhưng lần sau anh cứ nói cho em, để em tự lau là được rồi."
"Không có việc gì." Vũ Úc Đông cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Mỗi lần anh nói như vậy, Tô Tịch Nhược luôn có một loại cảm giác như bị điện giật.
Giọng của Vũ Úc Đông như đã được thiên sứ hôn môi qua, ngày thường nói chuyện còn tính bình thường, vừa đến lúc nghiêm túc lại trầm thấp quyến rũ.
Giọng thấp chạy thẳng xỏ vào lỗ tai cô.
Cô có cảm giác bản thân lại đổ vì anh nữa rồi, đổ vì giọng nói quyến rũ chết người kia.
Có phải Vũ Úc Đông cố ý muốn tán tỉnh cô hay không?
Cô nhìn kỹ Vũ Úc Đông, bộ dáng trước sau như một văn nhã cao ngạo lạnh lùng, bỗng nhiên lại không quá dám xác định.
Loại đàn ông trong nhà có quặng như anh ta, chắc là sẽ không tốn nhiều tâm tư nghiêm túc với cô đâu.
Dừng lại, mày đừng tự luyến nữa!!!
Cô lập tức đứng lên, giúp anh dọn dẹp, nhưng mới vừa dọn xong hai ba hộp thức ăn, đạo diễn đã cho người đến kêu cô đi quay.
Vũ Úc Đông săn sóc nói: "Để đó anh dọn dẹp, em đi đóng phim đi."
Tô Tịch Nhược nói câu cảm ơn, đi qua phim trường, vừa đi vừa nghĩ...
Cô có cần giữ khoảng cách thích hợp với Vũ Úc Đông hay không?
Bằng không cứ tiếp diễn như vậy, cô sẽ hoài nghi cô mắc bệnh ảo tưởng.
Cô có cảm giác toàn thân Vũ Úc Đông lúc nào cũng phát ra một loại quyến rũ mà chính bản thân anh ta cũng không biết.
Nhưng cô đi đến một nửa thì nghe Vũ Úc Đông nói: "Buổi tối anh chờ em..."
Tô Tịch Nhược dừng lại bước chân, quay đầu lại, ánh mắt và biểu tình khiếp sợ nhìn anh.
Trên nét mặt cao ngạo lạnh lùng đẹp không góc chết của Vũ Úc Đông hiện ra một nụ cười nhạt: "Em thiếu anh một bữa cơm nha, đừng có quên."
Tô Tịch Nhược thật sự có cảm giác trái tim nhỏ đang nhảy cha cha cha.
Không xong!!! Cô cảm thấy bản thân mình tiêu rồi!!!
May mắn đạo diễn lại hối thúc, cô mới có thể lấy cớ tránh né thoát thân.
Cô đi rồi, Vũ Úc Đông trực tiếp kêu thư ký Khâu tới dọn dẹp.
Cầm lương cao trong tay, thư ký Khâu nhập vai đàn em dọn rác, nhưng nhớ lại mức lương cao ngất kia, anh không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu mà làm.
Vũ Úc Đông đang muốn lấy laptop ra xử lý chút công việc, di động lại vang lên.
"Sầm Tân, có việc gì sao?"
Điện thoại đầu bên kia, giọng Sầm Tân có vẻ khàn khàn: "Tối hôm qua tao lỡ ngủ với một ca sĩ."
"Ờ."
Vũ Úc Đông bình tĩnh không gợn sóng, nói: "Là ca sĩ của công ty giải trí Vũ Dã?"
"Không phải."
Giọng Sầm Tân có vẻ bực bội: "Tao cũng không biết, chỉ là... Tao muốn biết ... Mày nói thử xem, ngủ với đàn bà đều có cảm giác như vậy sao, tại sao tao lại không thể quên cái cảm giác sung sướng đó được?"
"Không biết." Vũ Úc Đông lạnh nhạt trả lời.
"Mày không biết?"
Giọng Sầm Tân đầy kinh ngạc: "Nhưng tao nhớ rõ năm mày mười chín tuổi hình như..."
Vũ Úc Đông cau mày, giọng lạnh như băng: "Câm miệng."
Tác giả có chuyện nói:
Vũ Úc Đông: Mỗi ngày đều vô ý thức phát ra sức quyến rũ, không dám nói lời nào.
Tô Tịch Nhược: Tôi yêu cầu cho mời Tô Hoàn tới hộ giá! Con trai mau qua tới, bằng không mẹ sẽ bị bắt cóc đi mất đó.
Tô Hoàn: Ủy khuất và không qua được.jpg
Góc của ad:
Vũ Úc Đông bị hại, nguyên chủ cũng bị hại. Hai người không biết đối phương là ai, vì bị người tính kế, nên không trách ai được.