• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Mộc Trần đen mặt.

Bởi vì người thứ nhất đến sân bay chính là anh, như vậy người chọn đầu tiên sẽ làm anh.

Tuy rằng trước sau cũng sẽ chọn phòng, là người thứ nhất chọn cũng không có gì không tốt, nhưng người thứ nhất ra mặt tóm lại có chút không được tự nhiên.

Mộ Mộc Trần vô cùng trực tiếp trừng mắt liếc mắt nhìn Tô Tịch Nhược, trừng đến Tô Tịch Nhược không thể hiểu được, chỉ có thể coi như tật xấu tự luyến của nam chủ Mộ Mộc Trần trong nguyên tác lại tái phát.

Bọn họ chọn phòng là muốn ghi hình quay tư liệu sống, Mộ Mộc Trần cũng không nói thêm gì, ánh mắt tùy ý nhìn vào bức ảnh thứ sáu.

Tính cách của Mộ Mộc Trần trong giới là lạnh lùng khó gần, cho nên anh không nói lời nào cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Khang Gia lười biếng kiến nghị: "Anh Mộ có thể chọn cái nào thuận mắt chút, dù sao em cảm thấy phòng nào cũng đều không tốt."

Tống Thời Nhược đi theo nhút nhát sợ sệt kiến nghị: "Có thể chọn một cái thoạt nhìn có dụng cụ gia đình."

Ngoài dự đoán chính là, Mộ Mộc Trần nghe được Tống Thời Nhược nói, không có quá nhiều phản ứng, chỉ là tùy ý cầm một tấm ảnh, nội dung là một cái sô pha lười.

Dù tổ tiết mục có hố người, thì sô pha lười cũng có thể nghỉ ngơi.

Kế tiếp, vài người bọn họ theo thứ tự lên chọn ảnh, lấy xong ảnh, tổ tiết mục kêu bọn họ tự rinh va li đặt ở lầu hai.

Ra tới hơn mười ngày, Tô Tịch Nhược nâng va li 26 tấc, cảm giác hơi năng.

Tổ tiết mục thuê khách sạn không lớn, không có thang máy, lên lầu xuống lầu toàn dựa vào cầu thang lầu gỗ, vô cùng phục cổ.

Tô Tịch Nhược thử lấy hết sức nhấc va li lên lầu, Vũ Úc Đông không biết khi nào đi đến phía sau cô, dễ như trở bàn tay nâng va li của cô lên cầu thang lầu gỗ: "Để anh giúp em."

"Không cần, anh còn có..."

Giọng nói của cô biến mất.

Bởi vì cô nhìn thấy tay trái tay phải Vũ Úc Đông mỗi bên rinh một cái va li, bước chân ổn định chắc chắn lên lầu.

Cơ bắp lớn nhỏ trên cánh tay anh nổi lên, xuyên thấu qua vật liệu may mặc hơi mỏng, mơ hồ phác hoạ ra đường cong quyến rũ.

"Wow."

Miêu Tiểu Mỹ tính cách hoạt bát, trực tiếp làm mặt quỷ nói với Tô Tịch Nhược: "Bạn trai *lực max nha."

*lực max: tiếng lóng, có nghĩa là sức lực không giới hạn.

Tô Tịch Nhược: "A, haha."

Vũ Úc Đông sức lực rất lớn, như hàng năm ngâm mình ở phòng tập thể thao, luyện ra một cơ thể đầy cơ bắp.

Vũ Úc Đông nhẹ nhàng tự nhiên mà giúp Tô Tịch Nhược rinh va li lên lầu hai, không đỏ mặt, chỉ là ẩn ẩn có chút thở hổn hển thôi.

Lầu hai có sáu cái phòng, trên cửa phòng có dán ảnh chụp, mỗi người cầm ảnh đối chiếu tìm phòng. Tô Tịch Nhược chọn chính là phòng có nệm mỏng. Dù sao phòng nào cũng có tệ, tùy tiện chọn cũng không sao, đẩy ra cửa phòng.

Sau đó cô phát hiện, phòng của cô không có giường.

Chỉ có ba cái đệm ngồi chia ba góc, có thể ngồi uống trà dưới mặt sàn gỗ, đến nỗi tấm niệm mỏng trên ảnh chụp... Nó được đặt ở trong một góc phòng.

Tô Tịch Nhược: "... "

Đúng là mỏng thiệt.

Quả nhiên tổ tiết mục ở đâu cũng đều giống nhau, không chỉnh người chơi thì không vui.

Trong phòng ngoại trừ ba cái đệm ngồi, thì trước sau như một, vô cùng đơn sơ.

Cô đẩy va li vào trong phòng, đang cân nhắc nên làm cái gì bây giờ, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Vũ Úc Đông hỏi cô: "Phòng của em ..."

Vũ Úc Đông đang nói thì dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy trong phòng Tô Tịch Nhược chỉ có ba cái đệm ngồi là nhìn sang trọng, nói không nên lời.

Nội dung trong bảng kế hoạch không viết sẽ cho người chơi ở mấy nơi tồi tàn như thế này!!!

Anh không chút do dự lấy một tấm khăn trải giường sạch sẽ từ trong phòng của mình ra, đưa cho Tô Tịch Nhược.

CAM của tổ tiết mục lúc này cũng đi theo lại đây.

Tô Tịch Nhược kỳ lạ nhìn nhóm người quay phim và hành vi của Vũ Úc Đông.

"Làm sao vậy?"

Có máy quay, nên có rất nhiều lời nói đều không tiện nói ra.

Vũ Úc Đông nhẹ nhàng bâng quơ nhìn đám người tổ tiết mục kia: "Nội dung có liên quan đến việc riêng tư của tôi không thể công chiếu."

Khổng Khải: "Được, tôi đã biết."

Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn Vũ Úc Đông: "Anh nói cắt, thì đạo diễn có thể cắt sao?"

Vũ Úc Đông gật đầu.

Tô Tịch Nhược cúi đầu bội phục: "Nhân viên của công ty giải trí Vũ Dã đãi ngộ thật tốt, còn có thể làm tổ tiết mục nghe lời như vậy."

Khổng Khải: "... "

Đây là đãi ngộ mà một nhân viên bình thường nên có sao, xin đừng hiểu lầm có được không!

Vũ Úc Đông giao khăn trải giường cho Tô Tịch Nhược: "Em trải lên nằm sẽ đỡ đôi chút."

Cô nhớ rõ Vũ Úc Đông chọn chính là tấm ảnh chụp khăn trải giường và vỏ chăn, nên không tiếp nhận đồ vật, hỏi câu: "Trong phòng anh còn có cái gì?"

"Ờ, có chăn."

"Chăn, có giường sao?"

"Không có."

Vũ Úc Đông sắc mặt không thay đổi trả lời: "Ngủ dưới đất."

Tô Tịch Nhược lập tức đẩy khăn trải giường lui trở về: "Anh ngủ dưới đất, cần tấm khăn trải giường này hơn em, đừng để bị cảm lạnh."

"Không sao."

Vũ Úc Đông không dấu vết đi vào trong phòng Tô Tịch Nhược, trực tiếp đặt khăn trải giường đặt trên nệm mỏng: "Sức khỏe của anh rất tốt, huyết khí tràn đầy, sẽ không cảm lạnh."

Anh nói, lôi kéo tay Tô Tịch Nhược dán lên trên cơ bắp của mình. Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa Tô Tịch Nhược và anh đã bị anh vô hình rút ngắn lại, lòng bàn tay dán lên cơ bắp không thể bỏ qua nhiệt độ nóng bỏng, còn hơi hơi nhảy lên như đang chào hỏi cô.

Tô Tịch Nhược giật mình, giật tay về, không được tự nhiên nhìn sang nơi khác.

Vũ Úc Đông nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, không có nhìn thấy bất kỳ biểu tình bài xích nào trên mặt của cô, chỉ nhìn thấy cô đang ngượng ngùng, gương mặt trắn như sứ, mang theo một lớp màu đỏ.

Hình như cô không bài xích sự đụng chạm từ anh, liệu đó có phải tín hiệu đại biểu... Cô không chán ghét anh?

Nếu lại nghĩ thêm, anh làm chuyện như vậy đối với một người con gái, đối phương lại không có trách anh, có phải anh có thể cho rằng... Có lẽ cô ấy có chút thích anh, nhưng bản thân lại không tự biết hay không?

Vũ Úc Đông nghĩ tới đó, bỗng nhiên tràn ngập hứng thú đối với hành trình sắp tới của gameshow.

Anh dịu dàng nói: "Khăn trải giường cứ đặt ở phòng của em trước, còn có yêu cầu gì cứ nói với anh."

"A, được."

Khổng Khải làm phông nền làm thật lâu: "... "

Anh nói mà, ông chủ lớn đâu có rảnh dữ mà đến quay chương trình game show.

Thì ra là dựa vào chương trình tán gái!!!

Ông chủ lớn đầu tư vào chương trình chủ yếu chỉ để tán gái, chẳng lẽ đây là thủ đoạn mới trong giới nhà giàu sao?

Ông chủ lớn chính là ông chủ lớn, thủ đoạn quá cao siêu, bội phục.

Mệt anh còn tưởng sử dụng hình ảnh của Vũ Úc Đông tới tuyên truyền cho chương trình, ai dè..

Hiện tại ông chủ lớn có đồng ý để anh sử dụng hình ảnh hay không đều không nhất định.

Thật ra dựa vào mình Vũ Úc Đông đã đủ đô, không nói đến vấn đề tiền, nhưng giang sơn Vũ thị còn có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa.

Nhan sắc kia... Chặc, chặc, chặc, tìm khắp giới giải trí cũng không có địch thủ, một người chỉ dựa vào mặt kiếm tiền là có thể so sánh với sao hạng A, có thể làm một đám fans mỗi ngày ở cổng tập đoàn Vũ thị lêu ông xã ...

Người như vậy, trở thành khách quý thần bí của tổ tiết mục, nhất định là một quả bom ratings.

Nhưng hiện tại xem ra...

A...

Khổng Khải chỉ có thể thở dài mà tức.

Sáu người nhanh chóng sắp xếp xong va li, chuẩn bị xuống phía dưới chơi trò thân phận.

Nói là đoán thân phận, nhưng trong ba khách thần bì, thì có hai tính toán xuất đạo, phân đoạn trò chơi đoán chức vụ nghề nghiệp này chỉ có thể nâng cao nhiệt độ tên tuổi của bọn họ lên thêm một bậc mà thôi.

Nếu thật sự có người thần bí, thì chỉ có thể là Vũ Úc Đông.

Sáu người ngồi chung một chỗ, từ Tống Thời Nhược bắt đầu trước.

Tống Thời Nhược cho mấy thông tin nhắc nhở, thực mau đã đoán được thân phận nữ nghệ sĩ của cô.

Tô Tịch Nhược bào chế đúng cách, hơn nữa Mộ Mộc Trần căn bản đã biết, cũng rất nhanh nói ra thân phận bản thân.

Người cuối cùng là Vũ Úc Đông.

Hình như những lúc đối mặt với người ngoài, biểu tình của Vũ Úc Đông luôn là lạnh hơn một chút.

Anh dựa vào ghế trên, nhàn nhạt nói: "Công việc ngày thường rất bận."

Miêu Tiểu Mỹ ha ha cười hai tiếng: "Đó có phải hay không là người làm kinh tế? Nhìn ăn mặc đồ, tôi đoán anh làm chứng khoán?"

Tự nghĩ biết rõ thân phận của người nào đó, Tô Tịch Nhược chỉ cười không nói. Vũ Úc Đông là nhân viên công ty giải trí Vũ Dã, không có quan hệ với sàn chứng khoán.

Cô phủ định đáp án này, nhưng cô không nghĩ tới, Vũ Úc Đông gật đầu nói: "Có một bộ phận nhỏ là dính tới chứng khoán."

Tô Tịch Nhược: "???"

Chẳng lẽ lúc đi làm Vũ Úc Đông không làm việc đàng hoàng mà đi xào cổ, hình như có chỗ nào không đúng lắm thì phải.

"Một bộ phận nhỏ?"

Khang Gia một nghiêm túc tự hỏi: "Còn có làm thêm nghề gì khác nữa không?"

"Còn có rất nhiều công việc khác." Vũ Úc Đông thừa nhận.

Mộ Mộc Trần trực tiếp nhàn nhạt nói: "Nhân viên công ty giải trí Vũ Dã."

Vũ Úc Đông khẽ nâng mí mắt, cũng lạnh nhạt trả lời: "Đúng vậy, nhưng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ."

Quần chúng bốn phía vây xem, không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy không khí có hơi xấu hổ.

Hình như tính cách của Vũ Úc Đông và Mộ Mộc Trần thật sự không hợp.

Tống Thời Nhược nhút nhát sợ sệt bắt đầu hoà giải: "À, vừa dính đến chứng khoán, lại còn là nhân viên công ty giải trí Vũ Dã, giám đốc bộ đầu tư Vũ Dã?"

"Không phải."

Khang Gia hỏi: "Vậy anh có thể cho thêm thông tin nghề nghiệp hay không?"

Vũ Úc Đông suy nghĩ, nói: "Tôi tốt nghiệp MBA tại Harvard."

Tô Tịch Nhược khiếp sợ nhìn Vũ Úc Đông, MBA Harvard, học sinh giỏi bình thường chưa chắc đã vào được, phải là học sinh xuất sắc nhất mới có thể đi vào.

Không ngờ Vũ Úc Đông lại ưu tú đến như vậy.

Vậy nghề nghiệp của anh ta hẳn là...

"Giám đốc quản lý?"

Cô suy đoán.

Lúc Vũ Úc Đông nhìn cô, biểu tình trên nét mặt nhiều vài phần dịu dàng: "Xem như vậy."

Miêu Tiểu Mỹ đi theo đoán: "Công ty giải trí Vũ Dã quản lý tầng?"

"Xem như." Vũ Úc Đông không phủ nhận.

Miêu Tiểu Mỹ đi theo trêu ghẹo.

"Nghe nói đãi ngộ của công ty giải trí Vũ Dã rất tốt, thu nhập của giám đốc quản lý đều rất cao, còn có hoa hồng và cổ phần. Tiền trong ngân hàng cao gấp mấy lần so với mấy minh tinh nhỏ không có tiếng tăm như chúng ta."

"Không ngờ tổ tiết mục có thể mời tới con rể rùa vàng cho vô số phái nữ chiêm ngưỡng. Nói thật, ngoài đời tôi chưa từng gặp qua giám đốc nào cao ráo đẹp trai như anh. Đảm bảo lúc gameshow công chiếu sẽ có vô số phái nữ theo đuổi thần tượng phá nát Weibo kêu anh là ông xã đó."

Tô Tịch Nhược cũng nghĩ đến cảnh tượng kia, nhưng không biết tại sao trong lòng cảm thấy rất buồn.

"Nghề nghiệp đoán đến nơi này đi." Vũ Úc Đông giải quyết dứt khoát.

"Nhưng mà..."

Tô Tịch Nhược khẽ nhíu mày, cô cảm thấy Vũ Úc Đông còn ẩn giấu chuyện gì đó với cô: "Anh còn chưa xong mà."

"Đến lúc đó chờ tổ tiết mục công chiếu kỳ đầu tiên anh sẽ tuyên bố luôn, lúc đó anh sẽ nói hết."

Vũ Úc Đông hơi hơi mỉm cười: "Hiện tại giữ lại một chút cảm giác thần bí, anh không có lỗi nha, toàn đạo diễn kêu anh làm."

Những người khác đều nhìn đạo diễn Khổng Khải.

Khổng Khải tỏ vẻ bản thân không có ý kiến, kim chú ba ba nói sao thì nghe vậy.

Đoán xong nghề nghiệp, thì bắt đầu rút thăm chia tổ sáng ngày mai làm nhiện vụ.

Loại chia tổ này khỏi nói cũng biết, mỗi một diễn viên kèm theo một ngành nghề khác, hiệu quả sẽ tương đối tốt. Nhưng mục đích của Vũ Úc Đông chính là vì theo đuổi người trong lòng, đương nhiên ẽ không có khả năng để cô và người khác chung một tổ.

Anh trực tiếp đi tìm đạo diễn, ép anh ta phải làm anh và Tô Tịch Nhược chung một tổ.

Kết quả rút thăm cuối cùng chính là:

Vũ Úc Đông và Tô Tịch Nhược.

Mộ Mộc Trần và Tống Thời Nhược.

Miêu Tiểu Mỹ và Khang Gia.

Tổ của Tô Tịch Nhược rất đẹp mắt, giá trị nhan sắc đều rất cao, thời đại chó liếm sắc đẹp, người đẹp làm cái gì đều đúng. Hơn nữa ngoại hình và khí chất của hai người thoạt nhìn rất xứng đôi, vô cùng có cảm giác cp, cũng coi như là miễn cưỡng có đề tài.

Sau khi kết thúc chia tổ, mọi người về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị ngày mai quay.

Tô Tịch Nhược về phòng xem thời gian đã hơn 9 giờ, chắc Tô Hoàn còn chưa có ngủ, nên cô gọi video call cho Tô Hoàn.

Tô Hoàn tiếp máy rất nhanh, cô nhìn thấy Tô Hoàn đã thay quần áo ngủ màu lam nhạt, nằm trong ổ chăn đưa mặt ra ngoài, giống như chuẩn bị đi ngủ.

Cậu bé đắp lên người chăn mỏng mùa hè, kéo chăn đến cổ, chỉ lộ ra một gương mặt thiên sứ đáng yêu, sợi tóc màu đen dán trên gối, vô cùng đáng yêu mềm mại.

Cô mỉm cười hỏi: "Tiểu Hoàn, hôm nay thế nào con?"

Tô Hoàn nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ: "Sáng hôm nay, sau khi mẹ đưa con đến nhà của cô Vũ, con và Hạ Hoài Thụy chơi ăn gà suốt một tiếng, làm bào tập hết ba tiếng, ngủ trưa một tiếng. Buổi tối đi ra công viên ở trước khu chơi, trải qua rất khá, mẹ không cần lo lắng."

Tô Tịch Nhược nghe Tô Hoàn nghiêm túc miêu tả một ngày sinh hoạt của bản thân cho cô, thật sự là nhịn cười không được, con trai nghiêm túc kể ra hành tung của bản thân cho mẹ mình, thật là quá đáng yêu.

"Vậy mẹ thì sao?"

Tô Hoàn nói xong bản thân, lại tới hỏi Tô Tịch Nhược: "Hôm nay mẹ quay thế nào?"

"Khá tốt."

Tô Tịch Nhược nhớ đến nơi ở tồi tàn của mình: "Đợi ngày mai mẹ chụp mấy tấm ảnh cho con xem hen, phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí cũng tươi mát, chơi rất vui vẻ."

Tô Hoàn nghiêm túc dặn dò mẹ của bé: "Vậy mẹ chơi vui vẻ nha, không cần lo lắng cho con, con sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ về."

Tô Tịch Nhược hằng ngày hút sự dễ thương của con trai mà sống, cười nói: "Được, nghe con trai."

Tô Hoàn mở to một đôi mắt to đen nhánh nhìn cô, ánh mắt lóe lóe, thật là có thể làm người tan chảy.

"Tiểu Hoàn ngoan, phải đi ngủ sớm, mẹ rất nhanh sẽ trở về thôi." Cô dỗ con trai.

Cùng con trai báo cáo tình hình trong ngày xong cô cúp video, cô thấy mỹ mãn, đang chuẩn bị ngủ, lại nhận được tin nhắn từ Vũ Úc Đông: Bên này ban đêm lạnh, nhớ rõ đắp chăn.

Tô Tịch Nhược nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình có chút phức tạp.

Cô mới vừa biết, người mà cô tưởng trong nhà có quặng muốn làm bạn với cô, điều này đã làm cho một người mẹ đơn thân như cô trèo cao không nổi rồi, mà người đó cũng có một nghề nghiệp vô cùng không tồi, là giám đốc quản lý công ty giải trí Vũ Dã, càng thêm trèo cao không nổi.

Không biết tại sao cô có chút chua xót.

Nhưng trong lúc cô chua xót, rồi lại có thể cảm giác được Vũ Úc Đông thực chú ý đến cô.

Sự chú ý này vượt xa tình bạn, làm trong lòng cô nảy sinh ý muốn tránh né.

Vũ Úc Đông... Rốt cuộc có phải anh có tình cảm với tôi hay không?

Cô rối rắm nửa ngày, trả lời: Cảm ơn, anh cũng chú ý.

***

Sáng sớm hôm sau, tổ tiết mục đồng loạt đánh thức bọn họ dậy, lần này làm vô cùng trực tiếp, bắt bọn họ nộp ví tiền và di động, nói thẳng trong lúc quay không thể mang theo mấy thứ này.

Bọn họ chia làm ba tổ, đạo diễn phát cho mỗi một tổ một thẻ nhiệm vụ có chứa manh mối, đạo diễn chỉ để lại vài nhân viên quay phim, còn bản thân thì mang theo nhân viên khác lên xe, trước khi đi còn căn dặn bọn họ: "Tôi có quà đặc biệt tặng cho ba tổ ở dọc đường làm nhiện vụ, chú ý kỹ vào. Hôm nay tổ nào đến đích trước sẽ có quyền lợi chọn cơm chiều."

Khang Gia kinh ngạc hỏi: "Chờ một chút, cơm sáng và cơm trưa làm sao bây giờ?"

"Có để lại tiền cho mọi người nha, một người nhận hai mươi đồng."

Khổng Khải làm như rất hào phóngL "không có đạo diễn nào tốt bụng giống như tôi đâu, còn để lại tiền cơm cho mọi người, không cho đi xin cơm đã là tốt lắm rồi."

Sáu người chơi: "... "

Phải ép bọn họ chửi câu "đậu má nó" phải không.

"Ok, bắt đầu đi."

Khổng Khải căn dặn xong: "Đừng quên mấy người là quan hệ cạnh tranh, phải đi khác đường nha, được rồi, tài xế, lái xe."

Sáu người chơi nhìn Khổng Khải vỗ vỗ mông mang theo hơn một nửa nhân viên, sau đó bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Mộc Trần vẫn giữ nguyên cái mặt thúi hoắc cao ngạo kia, giống như người khác đều thiếu tiền của anh ta, cái gì cũng đều không nói.

Tống Thời Nhược lắp bắp cố ý muốn tìm đề tài nói chuyện với Mộ Mộc Trần.

Tổ Khang Gia đã sớm thương lượng xong kế sách, vẫy vẫy tay đi một nước.

Vũ Úc Đông nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi, đổi nơi khác thử xem."

"Ừ, được."

Tô Tịch Nhược một chút ý kiến cũng không có, cô cũng không muốn đứng chung một chỗ với Mộ Mộc Trần.

Hai người cùng nhau rời đi, Vũ Úc Đông vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta nói về chuyện tiền đi."

Anh lấy ra hai mươi nhân dân tệ của bản thân, đưa cho Tô Tịch Nhược, nửa thật nửa giả nói: "Nghe nói phụ nữ quản lý tiền rất giỏi."

Tô Tịch Nhược cảm thấy lời này rất kỳ lạ, còn rất ái muội.

Nhưng Vũ Úc Đông đều đã đưa cho cô, cô đương nhiên không dám nói không nhận, cầm tiền trên tay, nói: "Chúng ta cần có kế hoạch tiêu tiền cụ thể."

"Đúng thật là cần cụ thể một chút."

Vũ Úc Đông nhìn bản đồ trong tay: "Anh quan sát bản đồ, nơi tổ tiết mục yêu cầu chúng ta có mặt, đại khái khoảng tám km, không tính là quá dài, nhưng đường núi đi lại không tốt lắm, trước tiên, chúng ta yêu cầu chuẩn bị tốt thức ăn và nước."

"Anh cho rằng, tám km, anh và em mỗi người yêu cầu hai bình nước khoáng, tổng cộng là bốn bình, sẽ tốn hơn mười đồng, chúng ta cũng chỉ còn dư lại hai mươi mấy đồng." Vũ Úc Đông tính xong, cười nói.

Tô Tịch Nhược rất kinh ngạc: "Hình như anh rất có kinh nghiệm?"

"Lúc trước đi du học ở nước ngoài, anh và bạn thường đi bộ đến trường để rèn luyện thân thể, còn tham gia câu lạc bộ leo núi."

Vũ Úc Đông dịu dàng cười cười: "Em yên tâm, thể lực của anh rất tốt, có thể mang theo thức ăn và nước."

Tô Tịch Nhược đỏ mặt, không có phản bác đề nghị của Vũ Úc Đông, đi theo đối phương cùng nhau mua thức ăn khô và nước để uống.

Mua xong đồ vật, Tô Tịch Nhược đề nghị: "Chúng ta lên đường nhanh đi, em có dự cảm, nếu đến chậm, đến lúc đó ngay cả cơm chiều chúng ta cũng... Chắc cũng chỉ có ngũ cốc thôi, không được ăn ngon đâu."

Vũ Úc Đông cười theo: "Em so sánh vô cùng hình tượng, chúng ta ăn sáng trước rồi đi."

Bọn họ tỉnh dậy cũng chưa ăn sáng, sau khi mua thức ăn khô và nước thì tìm một nơi bán điểm tâm sáng rẻ chắc bụng, hai người chọn món cháo.

Vũ Úc Đông một mình cầm mấy bình nước lớn và thức ăn khô, đặt ở trong ba lô mang lên vai, cơm nước xong anh và Tô Tịch Nhược cùng nhau lên đường.

Tô Tịch Nhược thử giúp anh lấy ra chút đồ vật, nhưng Vũ Úc Đông nói: "Mấy việc nặng này để anh tới làm."

Anh cõng ba lô đi lên phía trước vài bước, quay đầu lại nói với cô: "Mau tới."

Anh vươn một bàn tay nhìn cô.

Dưới ánh nắng sáng sớm, Vũ Úc Đông mang theo nụ cười tươi sáng ngời đầy dịu dàng ấm áp nhìn cô.

Cô đứng ở tại chỗ ngơ ngẩn nhìn anh, mơ hồ cảm thấy người đàn ông gần 30 tuổi này, có một loại khí chất rất sạch sẽ.

Nhìn từ phía sau chẳng khác gì anh chàng vai u thịt bắp, nhưng rõ ràng chính là một người đàn ông lễ phép đầy ưu nhã nha.

Tim cô đập có chút nhanh, đi đến gần Vũ Úc Đông.

Vẫn luôn khiêng camera trên vai, nhiếp ảnh gia: "... "

Anh cảm thấy bản thân đã ăn đủ no thức ăn chó rồi, tại sao anh lại muốn quay tổ này kia chứ, anh mãnh liệt hoài nghi hai người này không phải tới quay gameshow, mà là tới chơi trò tình yêu.

Góc của ad:

Tổng giám đốc Vũ: Nghe nói phái nữ rất biết cách quản lý tiền.

Ad: Không, ông anh nhầm to rồi. Nếu phái nữ biết cách quản lý tiền, thì toàn bộ nữ giới trên thế giới này đều đã là tỷ phú hết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK