Tô Tịch Nhược không vội, cô có kiên nhẫn chờ Tô Hoàn, vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bé.
Không biết qua bao lâu, Tô Hoàn rốt cuộc ngẩng đầu.
Thật ra bé muốn nói không cần nhắc đến chuyện này, nhưng không biết làm sao, nhìn đến ánh mắt chứa đầy cổ vũ của Tô Tịch Nhược, bé lại nuốt những từ đó vào lòng, nhẹ giọng nói: "Con cảm thấy con không có làm sai, Lâu Tường đoạt đồ của con, nên đánh."
Rốt cuộc Tô Hoàn chỉ là một đứa trẻ, nhịn không được cơn tức, nói xong lời cuối cùng thì có chút giận dỗi.
Tô Tịch Nhược khe khẽ thở dài, dùng một loại giọng điệu bình thản dịu dàng giải thích.
"Đầu tiên, Lâu Tường đoạt đồ của con, là cậu ta làm sai trước, con có thể cướp về, có thể dùng cách thức bạo lực một chút để cướp về, nhưng ra tay đánh người, ấn bạn ở trên mặt đất đánh, đặc biệt là còn lưu lại vết thương rõ ràng ở trên người, do đó có chuyện gì con rất dễ dàng đuối lý ..."
Tô Hoàn nhấp môi, gương mặt nhỏ thoạt nhìn rất không vui.
Tô Tịch Nhược trầm ngâm một lát, lại giải thích.
"Mẹ chỉ là cảm thấy, nếu con chủ động đánh người, phải có đúng mực, không thể lưu lại vết thương rõ ràng... Một khi để lại vết thương trên cơ thể, như vậy có rất nhiều thời điểm dù chúng ta có lý cũng sẽ trở nên vô lý. Ví dụ như chuyện xảy ra hôm nay, con đánh Lâu Tường, vết thương chồng chất trên cơ thể như vậy, cô Hồ sẽ không tự giác mà thiên vị Lâu Tường..."
Cô dừng một chút, cảm thấy rất khó xử, sợ giải thích như vậy không rõ ràng lắm, nhưng lại sợ giải thích quá rõ ràng, có phải sẽ dạy hư thằng bé hay không?!
Sau khi do dự một lúc lâu, vẫn cảm thấy nên giải thích cặn kẽ cho bé hiểu, làm một đứa con trai, không thể bị động để người khác đánh mình, phải có chút khí thế của đàn ông, lại nói tiếp.
"Lần sau, có ai khác lại gây chuyện với con, con có muốn đánh người ta, có thể đánh nơi nào kín đáo một chút chọn nơi da dày thịt béo mà đánh, như vậy người nhà đối phương cũng sẽ không có lý do kiếm chuyện với con..."
Cô còn chưa nói xong, thì nhìn thấy Tô Hoàn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt vô cùng sáng ngời, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, chưa đầy ánh sáng.
"Dạ mẹ, con đã biết."
Tô Tịch Nhược nhìn thấy biểu tình của Tô Hoàn, ngược lại có hơi không yên tâm, xác nhận hỏi lại thêm một lần: "Con thật sự hiểu ra rồi sao?"
"Dạ."
Tô Hoàn gật đầu: "Cảm ơn mẹ đã chỉ dạy."
Tô Tịch Nhược do dự, vẫn quyết định tin tưởng thiên sứ nhỏ đáng yêu xinh đẹp ngoan ngoãn này. Dù sao cũng là con trai của mình mà, phải luôn che chở đùm bọc nó thôi.
Cô vuốt vuốt đầu tóc Tô Hoàn: "Tốt, vậy mẹ tin tưởng con đó."
Tô Hoàn cong mắt cười, Tô Tịch Nhược chỉ nhìn thoáng qua đã bị sự đáng yêu này giết chết.
Con trai của cô thật là quá đáng yêu, shota mặt lạnh cười lên quả thực đáng yêu muốn chết luôn.
Rốt cuộc cô lại duỗi móng heo ra nhéo nhéo hai má của Tô Hoàn, cười nói: "Con trai của mẹ thật là quá đáng yêu mà."
Tô Hoàn lập tức đỏ mặt, không được tự nhiên tránh thoát khỏi đôi bàn tay móng heo của Tô Tịch Nhược: "À ờ, con đi làm bài tập về nhà đây."
Tô Tịch Nhược cười tủm tỉm nhìn Tô Hoàn cúi đầu bắt đầu làm bài tập: "Vậy mẹ đi ra phòng khách ngồi, con làm bài tập cho thật tốt nha, có chuyện ì hay là đề nào không hiểu cứ hỏi mẹ."
"Dạ." Tô Hoàn mơ hồ nói không rõ trả lời một chút.
Tô Tịch Nhược ngồi ở phòng khách, hít sâu một hơi, tâm trạng lại lần nữa trầm trọng lên.
Thời gian vui vẻ chơi với con đã kết thúc, cô cần phải quay trở lại hiện thực, suy xét một vấn đề vô cùng trọng yếu.
Tiền.
Hai mẹ con không có tiền, rất nghèo, cô phải nỗ lực kiếm tiền để nuôi con trai đáng yêu.
Cô nhớ rõ trong sách từng miêu tả qua, hình như nguyên chủ ở làm việc vặt, một ngày có một ngày không, mỗi ngày đều nằm mơ phát tài, nhìn thấy đàn ông có tiền giống như kẹo mạch nha, bám dính không buông tha, nghĩ chắc công việc của nguyên chủ cũng không cố định.
Cô mở xem lịch sử trò chuyện, rốt cuộc ở một tài khoản có tên là nhân sự công ty Vũ Dã tìm được một tin nhắn:
Tô Tịch Nhược, cô bị sa thải, nguyên nhân là gì tôi nghĩ trong lòng cô hiểu rõ, đừng có ý đồ chạm vào người cô không nên chạm vào, tiền lương còn lại tôi sẽ kêu tài vụ kết toán cho cô, bắt đầu từ ngày mai cô không cần tới làm việc nữa.
Cô nhìn thời gian gửi, là hai ngày trước.
Thì ra hai ngày trước nguyên chủ cũng đã thất nghiệp, nguyên nhân là... Chạm vào người không nên chạm vào?
Cô nhớ rõ nam chủ quyển sách này tên là Mộ Mộc Trần là người không muốn kế thừa gia nghiệp, nhào đầu vào giới giải trí, là tấm gương thành công muộn ở giới giải trí, trước 30 tuổi không có chút tiếng tăm nào, chỉ dừng lại diễn viên hạng ba.
Cho đến khi nhận một bộ điện ảnh không ai thèm chú ý, một vai thành danh.
Lúc này mới giành được giải ảnh đế, sống trong cuộc sống nổi tiếng, chạm tay vào là bỏng, là người tình trong mộng của mọi cô gái.
Mà công ty quản lý của Mộ Mộc Trần, hình như chính là công ty giải trí Vũ Dã.
Ở cốt truyện, nguyên chủ năm lần bảy lượt có ý đồ quyến rũ nam chủ, thủ đoạn ngày một khoa trương, cuối cùng rơi vào thân bại danh liệt, kết cục bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Lần đầu tiên quyến rũ chính là lợi dụng chức vụ, nhìn lén hành trình của Mộ Mộc Trần, lén leo lên trên xe của người ta, còn chưa có kịp làm cái gì đã bị tống cổ xuống xe.
Công ty giải trí Vũ dã lưng dựa tập đoàn Vũ thị, là công ty quản lý lớn đứng hàng số một số hai trong giới giải trí, tài nguyên dồi dào, nhưng yêu cầu đối với nghệ sĩ và nhân viên lại vô cùng nghiêm khắc.
Nguyên chủ làm ra loại chuyện này, khẳng định phải bị sa thải.
Xem ra thời điểm cô xuyên tới là lần đầu tiên quyến rũ thất bại, chắc là còn không có xảy ra lần quyến rũ thứ hai.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra nguyên chủ còn chưa có làm ra chuyện gì kinh tởm nữa nhân thiết còn kịp thời cứu giúp được.
Nguyên chủ tạo nghiệt, vì quyến rũ một người đàn ông không thuộc về mình mà đánh mất công việc. Cô cũng hết chỗ nói rồi, chỉ đành tìm kiếm công việc khác thôi, nỗ lực nuôi sống bản thân và con trai, tranh thủ sớm ngày đổi một căn phòng khác lớn hơn hiện tại.
Cô mở ra laptop trong phòng, rõ ràng đã thật lâu chưa từng sử dụng quá, bắt đầu tìm công việc.
Nguyên chủ không có bằng cấp, tốt nghiệp THCS thì đã ra đời đi làm, kinh nghiệm làm việc mấy năm nay vẫn luôn là làm việc vặt, thật vất vả trà trộn vào công ty giải trí Vũ Dã lại bởi vì tưởng leo lên nhà giàu mà đánh mất công việc, cô lại tìm công việc cũng rất khó tìm được nơi nào tốt hơn công ty này.
Năm đó cô học chuyên ngành quản trị kinh doanh quản lý xí nghiệp, không phải khoa học tự nhiên, không thể giúp cô tìm được việc gì ra trò ở cái thế giới xa lạ này.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại cách tốt nhất chính là đi theo còn đường xưa, bước vào giới giải trí.
Nhưng hiện tại nguyên chủ đã hai mươi tám tuổi.
Hai mươi tám tuổi, là một độ tuổi đáng xấu hổ, cho dù hiện tại bề ngoài có trẻ hơn tuổi tác, nhưng cũng có sự hạn chế lớn.
Đây là độ tuổi chuyện diễn những vai mẹ, dì, trừ phi nữ diễn viên có danh tiếng mới có vai thiếu nữ, bằng không con đường diễn viên rất eo hẹp.
Kiếp trước cô cũng coi như là một nữ nghệ sĩ hạng hai, lúc đó cô vẫn cảm nhận được sự kỳ thị.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Tô Hoàn đang nghiêm túc làm bài tập.
Tô Hoàn cúi đầu, chăm chú làm bào, đôi môi hơi hơi chu chu, gương mặt nho nhỏ, có vẻ nghiêm túc lại đáng yêu.
Vì cậu con trai đáng yêu như vậy, Tô Tịch Nhược cũng muốn liều một lần.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, tìm được rồi mấy trang web tuyển dụng cùng tin tức truyền thông, nghiêm túc sàng lọc, chọn được một bộ cung đấu.
Cung đấu có chỗ tốt, chính là có nhiều phụ nữ, tính cách ngoại hình gì cũng yêu cầu tuyển, từ trong đó cô chọn ra một nhân vật thích hợp với bản thân nhất, nghiêm túc phân tích nhân vật, lại gửi chung với sơ yếu lí lịch qua đoàn phim.
Sau đó, cô lại chọn thêm mấy nhân vật nữa, có hiện đại đô thị, có tiên hiệp, cô cũng chọn ra nhân vật thích hợp với mình, phân tích nhân vật, lại gửi chung với sơ yếu lí lịch qua đoàn phim.
Làm xong hết, cô nhìn nhìn thời gian, phát hiện đã 9 giờ tối.
Cô lập tức đóng laptop, nghiêng đầu nhìn Tô Hoàn.
Lúc này Tô Hoàn đang sắp xếp lại cặp sách, cô đi qua quan tâm hỏi: "Bài tập đã viết xong rồi sao, có đề nào con không biết làm không?"
"Không có."
Tô Hoàn lắc lắc đầu: "Mẹ ơi, con chuẩn bị tắm rửa ngủ đây."
Tô Tịch Nhược nhìn thời gian: "Ừ, con chuẩn bị ngủ đi..."
Cô vừa dứt lời, nhìn lại toàn bộ phòng ở, hiện tại cô đang ở trong một căn phòng bình thường một phòng một sảnh, cô ở phòng ngủ, Tô Hoàn ở chỗ nào?
Cô dùng ánh mắt tia hết phòng khách, nhìn thấy một cái giường xếp nhỏ đặt ở một góc nhỏ trong phòng khách.
Sắc mặt thay đổi, cúi người xuống thương lượng với Tô Hoàn: "Tô Hoàn, mẹ con mình thay đổi một chút nha, con vào phòng ngủ, mẹ ở phòng khách, thế nào, được không con?"
Tô Hoàn bình tĩnh nhìn cô vài giây, một lát sau nhấp môi, nghiêm trang nói: "Không cần, mẹ là phụ nữ, cần phải có phòng riêng."
Tô Tịch Nhược dở khóc dở cười nhìn Tô Hoàn: "Chuyện này không liên quan đến chuyện nam nữ, con vẫn là trẻ con, phải có không gian tốt để trưởng thành."
"Chỉ cần mẹ đừng ồn ào nữa đêm mới về giống như trước đây, con sao cũng được." Tô Hoàn ngẩng đầu, gương mặt thiên sứ đáng yêu cùng giọng nói trẻ con nghiêm túc nhìn cô nói.
Tô Tịch Nhược: "Mẹ bảo đảm, mẹ sẽ không lại đi đến trời khuya khoắt mới trở về, cũng sẽ không ồn ào gây chuyên nữa."
"Vậy là tốt rồi."
Tô Hoàn chỉ chỉ cửa phòng khách: "Mẹ, con ngủ đều đóng cửa, mẹ đừng lo lắng."
"Đây không phải là lo hay không lo mà..."
Là cô cảm thấy, để con trai ngủ phòng khách thực ủy khuất thiên sứ nhỏ đáng yêu của cô.
"Hay là con ngủ chung với mẹ đi."
Bé rất hiểu chuyện, khéo léo từ chối: "Con, con từng nghe cô giáo nói qua, cô nói con gái có rất nhiều đồ vật, con trai không thể đụng vào, mẹ là con gái, cho nên sẽ có thật nhiều đồ vật con không thể đụng vào, cho nên mẹ phải có phòng ngủ riêng."
Tô Tịch Nhược: "... "
Hình như rất có đạo lý, đúng thật là con gái có rất nhiều đồ không nên đụng vào. Khụ khụ, rất nhiều đồ không nên để cho con trai nhìn thấy. Nếu cô ở phòng khách, những vật phẩm tư nhân đó không cẩn thận để Tô Hoàn thấy được, chẳng phải là rất xấu hổ sao.
"Cho nên mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa." Tô Hoàn vẻ mặt lạnh nhạt đi vòng qua người cô, đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt.
Tô Tịch Nhược đứng ở phía sau bé, còn muốn nói cái gì nữa, lại bỗng nhiên phát hiện, vành tai của Tô Hoàn có hơi đỏ...
Cô lập tức cười, thằng nhóc đáng yêu này nhìn nghiêm túc, thì ra cũng biết thẹn thùng.
Cô đi đến trước cửa phòng vệ sinh, vuốt vuốt đầu tóc Tô Hoàn, nghiêm túc nói: "Cảm ơn bảo bối nhỏ, mẹ rất cảm kích."
Tô Hoàn hơi dừng động tác đánh răng, sau đó lại cúi đầu nghiêm túc đánh răng tiếp, chết sống không chịu ngẩng đầu nhìn Tô Tịch Nhược, lỗ tai càng đỏ.
Tô Tịch Nhược cười cười, rời khỏi phòng vệ sinh, có chút lời nói, nói nhiều không thú vị, nhưng cô sẽ tận lực cho Tô Hoàn một hoàn cảnh tốt để bé trưởng thành.
Tô Hoàn rửa mặt hảo xong, từ trong phòng vệ sinh ra tới, đã thay áo ngủ màu lam, tóc hơi ướt, xứng với gương mặt nhỏ thiên sứ xinh đẹp, cả người đáng yêu muốn chết.
Tô Tịch Nhược mang tâm trạng mẹ già thưởng thức con trai của mình, nhìn thấy Tô Hoàn muốn đóng cửa ngủ, do dự, hỏi: "Con có muốn nghe mẹ kể chuyện cổ tích trước khi ngủ không?"
Học sinh lớp ba mà còn cần dỗ ngủ nữa sao?
Mới lên chức mẹ nên không có kinh nghiệm nha.
Ngay từ đầu, Tô Hoàn tính toán đóng cửa ngủ, nghe Tô Tịch Nhược hỏi bé có muốn nghe chuyện cổ tích hay không, mở to một đôi mắt to đen tròn, vẻ mặt tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ biết chuyện cổ tích nào sao?"
Tô Tịch Nhược: "... "
Đây thật là vấn đề toi mạng, làm khó cho người mới làm mẹ quá.
Hết chương 6
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tịch Nhược: Chuyện cổ tích trước khi ngủ... Công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem?
Tô Hoàn:... Ba tuổi con cũng đã không tin truyện cổ tích rồi.