CHƯƠNG 2: ĐỀU XEM LÀ THẬT
Đau. Đau đầu muốn chết. Bia gì vậy chứ? Dư chứng sau khi uống lại mạnh thể chứ? Mục Nhất Tiếu xoa đầu, đầu óc mông lung dần tỉnh táo. Mở to mắt, là trần nhà trắng tinh, Đây là chỗ nào?
Nhìn xung quanh, mới phát hiện là khách sạn. Chẳng lẽ, là Giang Kiều Vỹ thấy cô say nên đưa cô tới khách sạn?
Nghĩ vậy, Mục Nhất Tiểu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng ngay sau đó, cô bị ngớ ra. Ở đầu giường, cạnh cửa sổ sát đất.
Có một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Bóng lưng có vẻ rất cô đơn, giống như loài chim ưng trong đêm đen.
“Anh…anh là ai?” Mục Nhất Tiếu bị dọa sợ la toáng lên. Chuyện này liên quan tới sự trinh trắng của cô, cô không thể bình tĩnh được. Đối phương, im lặng một lúc, rồi mới nói:”Phó Tư Vũ.” Tên nghe mới quen làm sao.
Nghe qua ở đâu rồi? Người đàn ông không hề quay đầu lại, nhưng khí thế của anh lại khiến tất cả trong căn phòng như bị đè ép. Nhưng cho dù là vậy, Mục Nhất Tiếu vẫn hỏi tiếp:”Sao..sao tôi lại ở đây?”
Cô nơm nớp lo sợ, cô thật sự không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Cô uống say rồi. Rồi những chuyện sau đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Phó Tư Vũ quay đầu lại, không nói gì, đẩy xe lăn tới gần giường. Dáng người anh cao ráo, thân trên cường tráng, mặc áo sơ mi trắng để lộ ra cơ bụng săn chắc. Nhìn lên trên cổ áo, cổ họng anh theo động tác nuốt mà hơi nhấp nhô.
Nhìn lên trên nữa, là gương mặt đẹp trai khiến người ta sững sờ, các đường nét gương mặt rõ ràng, mắt đen sâu lắng, môi mỏng rất gợi cảm.
Người đàn ông này! Quá mê hoặc người khác mà. Chỉ nhìn một thoáng thôi, đã khiến Mục Nhất Tiếu luống cuống. So với sự xán lạn của nam thần, thì trong mắt của Phó Tư Vũ lại có thêm sự trưởng thành, vững vàng.
“Chú này, sao tôi lại ở đây?” Mục Nhất Tiểu thấy thế, lại sợ hãi hỏi một câu. Từ tình trạng của cơ thể mình có biết, cô không có bị xâm phạm. Nhưng cô vẫn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Chú? Phó Tư Vũ cau mày, lập tức nổi giận:”Tôi rất già sao?” Anh chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi.
“Đại…đại ca.” Mục Nhất Tiếu run cầm cập, hơi sợ. Đại ca? “Cách xưng hô thật đáng ghét” Phó Tư Vũ nói thản nhiên. Giọng anh khàn khàn trầm thấp, giống như rơi xuống vực sâu.
“Phó Tư Vũ.” Mục Nhất Tiếu hấp tấp, vội gọi anh bằng cả tên lẫn họ. Tiếng gọi này, khiến Phó Tư Vũ híp mắt lại.
Ở cả Thành phố Giang Nam này, người có thể gọi anh bằng cả tên lẫn họ còn có người thứ hai sao? Đáp án: không có. Anh không muốn so đo, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô. Hơi thở cường thế, liền giáng xuống:”Vì sao không gọi là nam thần?”
Anh cố ý đè thấp giọng, mang theo vài phần trêu tức. Nam thần? Mục Nhất Tiếu quên cả hít thở. Cô ngơ ngác. Có lẽ là anh nhìn ra sự nghi ngờ của cô, nên Phó Tư Vũ đưa điện thoại của anh cho cô. Xem xong, Mục Nhất Tiếu bối rối. Thì ra, tin nhắn đều là gửi cho anh.
Chuyện trên đời thật quá trùng hợp mà.
“Ừm, xin lỗi chú nha, tôi…tôi gửi nhầm” Mục Nhất Tiếu xấu hổ vuốt vuốt tóc, che giấu sự bối rối. Người đàn ông trước mặt cô, từ sâu bên trong, đã toát ra sự uy nghiêm. Cô nhất định không thể trêu vào. Rất xin lỗi?
Phó Tư Vũ cúi người, bàn tay có vết chai, đặt lên cằm cô. Dùng chất giọng lành lạnh mà chỉ có hai người nghe được nói:”Nhưng tôi đều xem là thật.” Xem là thật? Không! Anh nhất định là nói giỡn. Mục Nhất Tiếu giãy dụa, nhưng lực bất tòng tâm, giấy được mấy cái thì bỏ cuộc.
“Hô..” Cô thở phì phò, dồn sức chờ giấy ra tiếp. Phó Tư Vũ nhìn cô chằm chằm, anh mỉm cười, gương mặt đẹp đẽ quyến rũ như ác ma, không cho phép chống cự. Anh nói: “So với làm bạn trai thì tôi càng muốn làm chồng em.”