CHƯƠNG 7: EM CÓ THỂ
Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Mục Nhất Tiếu đẩy người đàn ông ra, bổ nhào về phía cửa, cô muốn chạy nhưng lại bị người đàn ông đằng sau trực tiếp ném lên giường.
Giãy dụa, cô nhìn thấy người đàn ông mập đang rút dây lưng bên hông ra vội vàng mở miệng: “Nhất Tiếu, em đừng sợ.”
Anh ta nuốt nước miếng, dáng vẻ sốt ruột khó nén được.
Thấy thế, vành mắt Mục Nhất Tiếu đỏ lên, cô dựa vào đầu giường run rẩy: “Đừng…qua…”
Giọng nói yếu ớt, cả người không chút sức lực.
Nhìn thấy người đàn ông từng bước một đến gần, cô cắn môi, nhắm chặt mắt. Cô…cam chịu. Người đàn ông vừa nắm lấy cánh tay của Mục Nhất Tiếu, cửa phòng ngủ trực tiếp bị người đá văng ra.
“Bùm!” Đinh tai nhức óc. Ở cửa ra vào, một hơi thở lạnh lùng thổi vào trong phòng, giống như là Satan.
Cả người đàn ông cứng đờ, kéo chăn qua, dựa vào đầu giường, gương mặt cảnh giác, nhìn về phía cửa ra vào: “Ai?”
Mục Nhất Tiếu nghe thấy tiếng, cũng chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào trong mắt, là Phó Tư Vũ ngồi trên xe lăn.
Gương mặt anh lạnh lùng, dưới ánh đèn, khí lạnh lóe ra như là một lưỡi đao, giống như là ác ma bò ra từ địa ngục, quá mức khủng bố.
Nhìn thấy anh, trái tim dâng lên đến tận họng của Mục Nhất Tiếu, hạ xuống.
Cô mềm nhũn gọi một tiếng: “Ông…chú, cứu em.”
Trong giọng nói, rõ ràng có sự sợ hãi và khủng hoảng, Phó Tư Vũ nghe thấy, ngực như bị nhéo lại.
Người phụ nữ của anh, bị người khác động vào.
Từ đầu đến cuối, anh không nói một câu nào.
Nhưng trên người anh, sự kiêu ngạo bẩm sinh, quá mức hung hăng ngang ngược, làm người ta sợ hãi.
Người đàn ông nhận ra Phó Tư Vũ, không biết vì sao anh lại đến đây, nhưng vẫn cầu xin tha thứ: “Anh Phó, thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Lời nói của người đàn ông kia, anh không đếm xỉa đến.
Nhìn thấy quần áo Mục Nhất Tiếu vẫn ngay ngắn, sạch sẽ, anh mới vỗ tay một tiếng.
Có hai người đàn ông đi đến, tất cung tất kính: “Cậu chủ…”
“Cởi áo quần ra, ra bên ngoài, nói với người nhà họ Mục, Mục Nhất Tiếu là người phụ nữ của Phó Tư Vũ tôi.”
Ánh mắt đen tĩnh mịch, không hề chớp mắt dừng lại trên người Mục Nhất Tiếu.
Anh nhận tin nhắn tỏ tình ba tháng, khối băng trong lòng, cùng dần dần tan ra.
Nhìn cô đứng trước mặt mình, chào hỏi phóng viên, anh càng thêm động lòng.
Tra được ba của cô mang đàn ông lạ về nhà, trong lòng của anh, càng đau lòng.
Tiếng cầu xin tha thứ của người đàn ông, xa dần.
Mà ở trong phòng, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mục Nhất Tiếu dựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy cơ thể của mình, mà trong con mắt dường như đã mất đi ánh sáng, trống rỗng.
Cô cúi thấp đầu, tóc dài mất trật trự, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nháy mắt đó, ngực Phó Tư Vũ, bỗng dưng trống rỗng, giống như có cái gì đó nát ra.
Đôi mắt anh đỏ bừng, thấp giọng mắng một câu: “Đáng chết.”
Nếu như không thả cô về nhà, có phải tất cả mọi thứ đều sẽ không xảy ra?
Anh nhìn mà đau lòng, chuyển động xe lăn đến gần.
Mục Nhất Tiếu mơ mơ màng màng, chống lại đôi mắt thâm thúy của Phó Tư Vũ, chỉ cảm thấy trống rỗng, sâu thẳm, nhìn thật kỹ..
“Ông chú..” Cô duỗi hai tay ra, bổ nhào vào trong ngực Phó Tư Vũ.
Mà người sau, cũng vô thức duỗi hai tay ra, ôm lấy.
Cô ở trong ngực mình, cơ thể nóng hổi, lại trêu chọc dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.
“Nhất Tiếu, đừng sợ, tôi đưa em về.” Phó Tư Vũ cả người căng thằng, gò má đỏ lên.
Mục Nhất Tiếu cảm nhận được nhiệt độ của người đàn ông có chút mát mẻ, thật thoải mái!
Cô rụt người lại, cuộn mình lại một khối, tựa vào trong ngực Phó Tư Vũ.
Cô chậm rãi nói một câu: “Nếu như là chú, em…em có thể chấp nhận.”