CHƯƠNG 21: NỬA ĐÊM GIẬT MÌNH TỈNH
Trong phòng chỉ mở đèn đầu giường, ánh sáng có hơi tối.
Điện thoại đặt trên bàn trà nhỏ, màn hình sáng lên, rất chói mắt.
Mục Nhất Tiếu ngước mắt, nhìn thấy trên màn hình có một hàng chữ: “Anh Lăng gửi lời mời kết bạn cho bạn.”
Theo động tác ngước mắt của cô, Phó Tư Vũ cũng ngẩng đầu liếc nhìn.
Bởi vì khoảng cách có hơi xa, anh không có nhìn rõ.
Nhưng ánh mắt của anh, đi chuyển sang trên gương mặt nghiêng của Mục Nhất Tiếu.
Ánh sáng màn hình hắt lên mặt cô, phản chiếu đường nét của cô rõ hơn, làn da càng trắng nõn như búp bê sứ.
Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, thổi mái tóc dài của Mục Nhất Tiếu lướt nhẹ qua má của Phó Tư Vũ.
Từng sợi tóc rõ ràng mang một ít mùi hương của dầu gội đầu, rất nhạt, rất dễ ngửi.
Anh nheo mắt lại, trong mắt toát ra một cỗ khí tức mờ mịt không rõ.
Trái tim trống trải, dường như được lấp đầy vào lúc này.
Mục Nhất Tiếu cầm điện thoại lên, nhanh chóng mở khóa, ấn vào thông báo.
Trong mục xác minh bạn bè, kèm một dòng thêm một dòng thông tin: “Tuyển gia sư”.
Nhìn thấy ba chữ này, Mục Nhất Tiếu lúc này mới nhớ cô đã đăng sơ yếu lý lịch của mình lên mạng, chính là vì để tìm một công việc kiếm tiền cho mình. Cô nhanh chóng ấn đồng ý, vẻ mặt hớn hở quay đầu, lại vừa hay chạm phải ánh mắt đang nhìn cô của Phó Tư Vũ.
Cô sững ra giây lát, vành tai bắt đầu đỏ ửng, ánh mắt ngại ngùng đảo quanh.
Ngược lại Phó Tư Vũ, anh rất bình tĩnh, miệng nở nụ cười, lông mày hơi nhướn lên, tâm trạng dường như rất tốt.
Khi anh khẽ cười, cả gương mặt toát ra ý vị thần bí khó dò.
Mục Nhất Tiếu cảm thấy, con người của Phó Tư Vũ nhất định không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đang suy nghĩ, bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn đầy từ tính của anh: “Nhất Tiếu…”
Mục Nhất Tiếu ngẩng đầu, nhìn qua Phó Tư Vũ, lại đáp một tiếng: “Hửm?”
“Có muốn chuyển qua đây sống không?” Anh nhàn nhạt nói, đáy mắt đen láy, giống như nhiễm một tầng hơi sương mỏng, căn bản nhìn không thấy đáy.
Anh đang nghĩ cái gì, người khác rất khó nhìn thấu.
Chuyển qua đây sống?
Nói thật, Mục Nhất Tiếu có hơi kháng cự.
Cô do dự một lát, vẫn nói ra suy nghĩ của mình: “Chú, tôi thứ hai tới thứ sáu ở trong trường, chỉ có cuối tuần mới về phòng thuê, cho nên tôi không chuyển qua đây được.”
Cô đặc biệt nói rất khẽ, còn nghiêm túc quan sát biểu cảm của Phó Tư Vũ.
Nụ cười trên mặt anh dần dần vụt tắt rồi, chắc là cảm thấy không vui rồi.
Nhưng sau khi trầm mặc giây lát, anh lại mở miệng nói: “Ừm.”
Sau khi nói xong, anh đẩy xe lăn xoay đầu đi về phía cửa phòng ngủ.
Từ đầu đến cuối, anh đều không có cảm xúc gì, cũng không biết anh rốt cuộc có giận hay không?
Mục Nhất Tiếu đi theo, muốn nói gì đó nữa, nhưng Phó Tư Vũ lại mở miệng trước rồi.
Giọng nói của anh rất lạnh: “Em ngủ ở đây, tôi sang phòng bên.”
Nói xong rời đi, cả quá trình, chỉ duy trì thời gian mấy giây.
Nhìn bóng lưng rời đi của Phó Tư Vũ, Mục Nhất Tiếu đứng ở đó, sững ra một lúc lâu.
Cuối cùng, cô và ‘anh Lăng’ xác định thời gian dạy gia sư và giá cả xong.
Khi nằm trên giường, Mục Nhất Tiếu lại cảm thấy không hề buồn ngủ.
Nghĩ đến sự lạnh lùng lúc rời đi của Phó Tư Vũ, cô đột nhiên có hơi sợ.
Cũng không biết quyết định mình đưa ra rốt cuộc là đúng hay sai nữa?
Cứ như vậy, xoay qua xoay lại rất lâu, mới thiếp đi.
… Đêm khuya.
“Choang”!
Một âm thanh lớn vang lên khiến Mục Nhất Tiếu giật mình cả thể giật nảy lên.
Cô mở mắt ra, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, rồi mở đèn.
Âm thanh này, hình như là từ phòng ngủ bên cạnh truyền tới?
Lẽ nào… là Phó Tư Vũ bị ngã rồi?