CHƯƠNG 22: ÔNG CHÚ QUÁ THẦN BÍ
Ngoài cửa phòng ngủ bên cạnh.
Mục Nhất Tiếu nằm phục trên cửa, tai áp vào cánh cửa, nghe trộm động tĩnh trong phòng.
Trong tai cô, truyền tới tiếng rên trầm thấp, yếu ớt, giống như đang cố nén cơn đau dữ dội.
Trong lòng Mục Nhất Tiếu đập thình thịch, nghĩ rằng lẽ nào là Phó Tư Vũ bị ngã rồi?
Cô run rẩy gõ cửa.
Một giây trôi qua.
Hai giây trôi qua.
Ba giây trôi qua…
Trong phòng, từ đầu tới cuối không có động tĩnh.
Mục Nhất Tiếu khẩn trương rồi, trực tiếp lên tiếng gọi: “Chú, chú bị làm sao thế?”
Cô nín thở, sợ bỏ lỡ nhất cử nhất động trong phòng, Nhưng cô cuối cùng cũng không có nhận được lời đáp lại.
Vì thế, Mục Nhất Tiếu càng thêm khẩn trương, cô đưa tay, nắm chặt tay nắm cửa, khi vừa muốn mở cửa, trong phòng đã truyền tới giọng nói ra lệnh lạnh lùng của Phó Tư Vũ: “Không được phép bước vào.”
Quả đoán kiên quyết, không chừa chút ôn tình.
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, có hơi dọa người, khiến cho cơ thể của Mục Nhất Tiếu cứng đờ.
Tay của cô dừng ở trên không, tiến vào không được, trực tiếp rời khỏi, sợ cũng không được.
Rối rắm một lúc lâu, cô chung quy không làm ngơ được, cuối cùng vẫn chọn mở miệng: “Ông chú, tôi vào xem chú như nào.”
Cô cẩn thận thăm dò, sau đó tay vặn nhẹ, xoay mở tay nắm cửa.
Nhưng vào khoảnh khắc cửa mở, ánh đèn trong phòng theo một tiếng ‘cạch’, lập tức vụt tắt.
Dưới chân Mục Nhất Tiếu loạng choạng, suýt nữa ngã, nhưng may mắn, cô chống vào bức tường, ổn định lại cơ thể.
Trong bóng tối, Mục Nhất Tiếu nghe thấy tiếng hô hấp hổn hển nặng nề của anh, dường như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Nghe thấy điều này, cô càng thêm chắc chắn Phó Tư Vũ bị thương rồi.
Cô lần sờ, ở trong bóng tối, vừa lảo đảo đi vào, vừa gọi: “Ông chú, chú đang ở đâu?”
Cô dừng lại, muốn căn cứ theo âm thanh để phán đoán vị trí của anh.
Không có âm thanh không có tiếng nói, ngay cả hô hấp trong không gian cũng biến mất rồi.
“Chú?” Ánh sáng trong phòng rất tối, ngay cả vật thể xe lăn cũng nhìn không thấy, Mục Nhất Tiếu không dám đi loạn, chỉ có thể gọi Phó Tư Vũ.
Nhưng anh dường như cố ý muốn tránh né cô, cho nên không có lên tiếng.
Mục Nhất Tiếu biết cứ cứng đơ như này không phải là cách, cho nên muốn đi bật đèn.
Cô cất bước, cũng không biết đầu gối va vào cái gì, khiến cô đau tới mức nhíu mày, nước mắt vòng quanh.
“Ưm…” Cô khuỵu người xuống, ôm lấy đầu gối, ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng sau đó, trong phòng vang lên giọng nói lo lắng khẩn trương của Phó Tư Vũ: “Nhất Tiếu, em bị làm sao rồi?”
Giọng nói của anh rõ ràng pha lẫn một chút khác lạ, thậm chí mang theo sự run rẩy.
Lời này phát ra, không nghi ngờ gì đã bại lộ vị trí, Mục Nhất Tiếu không màng đau đớn, trực tiếp đứng dậy, cất bước đi về phía đó.
Sau vài giây, cô dừng lại, sau đó khuỵu trên sàn, sờ tới cơ thể của Phó Tư Vũ.
Cô nắm chặt tay của anh, bất giác hơi dùng hơi sức, giọng nói cũng run rẩy theo: “Chú, chú không sao chứ?”
Cô vừa hỏi, vừa đưa tay còn lại sờ đôi chân của Phó Tư Vũ.
Trực giác nói cho cô biết, đôi chân của anh khả năng bị thương rồi.
“Nhất Tiếu…” Nhưng tay của cô, lại bị Phó Tư Vũ lật tay nắm chặt lấy.
Cô lập tức khựng ra, có hơi nghi hoặc mở miệng: “Chú, chú rốt cuộc bị sao rồi?”
Phó Tư Vũ càng như thế, Mục Nhất Tiếu càng sợ hãi.
Cô cứ cảm thấy, Phó Tư Vũ là một người đàn ông vô cùng thần bí.
Trên người anh, hình như ẩn giấu quá nhiều bí mật.
Đôi chân của anh sao lại bị thương?
Anh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Phó Tư Vũ nói: “Tôi không sao.”
Mục Nhất Tiếu không tin, giằng khỏi sự trói buộc của anh, đưa tay sờ đôi chân của anh.
Nhưng sau đó, cô sững người rồi…