Đẹp trai quá, đôi mắt hoa đào này phát triển như thế nào, mặt này có chuyện gì vậy? như thế nào để làm cho bốn từ tinh tế không có thời gian. Không đợi Tô Bắc Khương ở trong đầu động não, trong đầu toát ra hai chữ, anh trai.
Hả? làm thế nào hai từ này xuất hiện. Người đàn ông đối diện nhìn thấy bộ dáng si mê của Tô Bắc Khương thì cau mày nhìn cô một cái.
Ai da, dáng vẻ cau mày cũng đều hảo xem. Đáng tiếc hắn chính là nhìn nàng một cái liền đi xuống lầu, Tô Bắc Khương thấy người đàn ông này cất bước xuống lầu cũng vội vàng đuổi theo. Cô nhìn bóng lưng người đàn ông này rồi nghĩ " Nếu đã là anh trai vì sao cảm giác không phải rất thân cận chứ?"
Cô đi theo người này đến phòng ăn, không có cách nào bởi vì cô không biết đường a.
" Nhị ca, chào buổi sáng" hắn đứng ở phía trước ngăn trở tầm mắt Tô Bắc Khương, nghe thấy thanh âm của một người khác cô thò đầu nhìn về phía bàn an.
" Phốc" một tiếng cười, người đàn ông trên bàn ăn lúc nhìn thấy Tô Bắc Khương bị dọa bữa sáng đều phun ra. Nhìn thấy tình hình này, người đứng trước mặt hơi nhíu mày ngồi xa anh ta một chút, Tô Bắc Khương thấy thế vội vàng ngồi ở ngoài cùng bắt đầu ăn sáng trong im lặng. Hiện tại tình huống gì còn chưa rõ ràng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Người đàn ông nhìn thấy động tác của Tô Bắc Khương nhẹ nhàng lấy mắt liếc cô một cái rồi không nói gì, ngược lại người đàn ông trên bàn ăn mở clip ra " Nhị ca, sao cô ấy lại đi theo anh xuống đây? anh không nhìn thấy, không thể nào?
" Ngôn Trạch Vũ, trong miệng có thứ gì đó thì không cần nói chuyện, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi tại sao cậu luôn không nhớ vậy"
Ngôn Trạch Vũ, cái tên này vì sao lại nghe quen thuộc như vậy? Tô Bắc Khương chợt nghe cái tên này trong đầu bắt đầu chuyển động, là nơi nào nghe được cái tên này a?
" Ai nha nhị ca tôi đây là ngạc nhiên không phải sao?"
" Ta đã nói rất nhiều lần không cần một mình gọi ta nhị ca, cộng thêm tên của ta vào" lúc nói những lời này người đàn ông híp lại đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn Ngôn Trạch Vũ phía đối diện.
Ngôn Trạch Vũ bình thường chính là sợ nhị ca của hắn nhất lặp tức ngồi thẳng người hai tay giống như thề giơ lên" được rồi, Ngôn Dục ca ta biết sai rồi"
Ngôn Dục? chờ đã, Ngôn Trạch Vũ, Ngôn Dục làm thế nào hai cái tên này có thể quen thuộc như vậy? Tại sao nó giống như một cuốn tiểu thuyết mà cô vừa đọc trước khi chết vậy? Bình thường Tô Bắc Khương không có hứng thú gì chỉ muốn làm việc, cuốn sách này bắt đầu với các bạn cùng lớp trong kí túc xá của cô khi cô học đại học. Bởi vì bên trong có một cái tên của em gái pháo hôi giống tên của nàng nên liền bảo nàng xem một chút.
Không, không phải. Tô Bắc Khương đã bắt đầu có chút bối rối, nàng nhớ rõ đây là một quyến tiểu thuyết mạt thế a, không phải là xui xẻo như vậy chứ?.
" Tô Bắc Khương, sao hôm nay em lại im lặng như vậy?" Ngôn Trạch Vũ nhìn Tô Bắc Khương yên tĩnh ăn cơm như vậy có chút không quen, bình thường chỉ có hai anh em bọn họ ở nhà Tô Bắc Khương mỗi lần nhìn thấy cô sẽ như liều mạng mà nhào tới. Nếu không phải nể tình mẹ kế đã qua đời đối với bọn họ không tồi, bọn họ đã sớm không dễ dàng tha thứ được nữa nhưng hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy.
Tô Bắc Khương nghe thấy Ngôn Trạch Vũ gọi mình trong nháy mắt không giữ được bình tĩnh. Tô Bắc Khương thần đặc sao, nguyên chủ này cũng gọi bằng tên này a. Chẳng lẽ nàng không nghe lầm thì chính là là cái này sao? Cô ăn sáng không thể lãng phí được, cô uống sữa trước mắt trong một hơi thở, chia đôi hai miếng bánh bao nhét vào trong miệng rồi đứng dậy nói một câu" Em ăn xong rồi, đi trước đây" một bước cũng không ngừng chạy về phòng.
Hai người trong phòng ăn nhìn thấy Tô Bắc Khương như vậy người tên Ngôn Dục kia cau mày nhìn thấy cô vội vàng xông lên lầu ánh mắt lóe lên không nói gì rồi quay lại chậm rãi tiếp tục ăn bữa sáng. Ngôn Trạch Vũ ngược lại kinh ngạc mở to hai mắt " Hôm nay em ấy uống nhầm thuốc sao?"
Tô Bắc Khương không quan tâm hai người phía sau có biểu tình tình gì, cô vội vàng trở lại phòng bắt đầu lục lọi tìm đồ, cuối cùng cô thấy chứng minh thư trong ngăn kéo. Cô run rẫy lấy ra thẻ căn cước, tên và khuôn mặt phía trên cô nhìn chứng minh thư kia hận không thể nhét mình vào.
Xong rồi! thật sự được tái sinh trong một cuốn tiểu thuyết hơn nữa vẫn là một quyển tiểu thuyết mạt thế. Vấn đề là cuốn tiểu thuyết này lúc đó Tô Bắc Khương không nghiêm túc đọc nên không biết tình tiết cụ thể phát triển như thế nào, nàng chỉ là đại khái biết mấy người nhà họ Ngôn đều là nhân vật phản diện trong sách.
Về phần là vì cái gì không biết a, lúc ấy cô đang bận tìm việc chưa kịp nhìn kỹ, làm thế nào đây? Nàng nhìn lịch một chút cũng chỉ còn một tháng nữa là mạt thế, đây không phải là lần thứ hai cô chết sao? Tô Bắc Khương nhìn cửa sổ, nhảy xuống có được không? không được không được nàng vẫn là rụt trở về! Hoặc là đổi chỗ khác co nàng có được không!
Tái sinh thì tái sinh đi, tốt xấu gì cũng là cho một cơ hội sống a làm thế nào để sống cuộc sống này bây giờ. Tô Bắc Khương khóc lóc ngã xuống, cô nằm trên giường nhìn ngọn đèn vô cùng xa hoa trên trần nhà nhìn mãi cư nhiên ngủ thϊếp đi. Ước chừng đến giữa trưa Tô Bắc Khương bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô mở mắt ra đáp một tiếng chậm rãi lấy lại tinh thần trong đâu bắt đầu hồi tưởng lại chuyện vừa mơ. Cho nên cô trọng sinh không phải là cái gì ông trời cho một cơ hội cũng không phải vận khí gì dễ gặp được mà là nguyên chủ thiêu đốt linh hồn của mình, trước khi chết vừa vặn va chạm kéo đến linh hồn của mình.
Cô mơ thấy nguyên chủ, người đã kể cho cô nghe một câu chuyện về cô ấy. Nguyên chủ trước kia nhu nhược vô năng bởi vì theo mẹ đến nhà cho nên vẫn rất tự ti, mẹ cùng cha dượng hai năm trước bởi vì tai nạn máy bay qua đời, nguyên chủ đau đớn không muốn sống nữa người vốn ở nhà không có cảm giác tồn tại càng thêm sợ hãi bị vứt bỏ.Thường xuyên ở nhà chỉ có nhị ca Ngôn Dục và ngũ ca Ngôn Trạch Vũ mà cô vừa mới gặp ở bên ngoài. Đại ca Ngôn Hạc Hiên luôn đi công tác ở đế đô, tam ca Ngôn Mặc và tứ ca Ngôn Bách nghe nói là đang phục vụ ở một góc nào đó. Nhị ca Ngôn Dục không thích có nhiều người trong nhà cho nên trong nhà không có người giúp việc ngoại trừ quét dọn nấu cơm ra thì trong nhà bình thường không có người,
Sau khi tận thế đến thì chỉ có ba người trong nhà, Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ sớm nhất thức tỉnh dị năng là hỏa hệ và tinh thần hệ chỉ có nguyên chủ là người bình thường. Bọn họ cũng không có lựa chọn vứt bỏ nguyên chủ mà mang theo nàng với ý định đi hội hợp với mấy người khác trong nhà.
Nhưng khi bọn họ vừa mới hội hợp với Ngôn Hạc Hiên thì truyền đến tin tức Ngôn Mặc và Ngôn Bách gặp phải trào lưu tang thi. Nhóm Ngôn Mặc và Ngôn Bách dị năng giả thật sự quá ít cuối cùng không đợi đến khi ba người Ngôn Hạc Hiên cứu viện đã chết dưới móng vuốt của tang thi, ngay cả thi thể cũng bị ăn sạch sẽ. Nhóm người bọn họ bảo vệ không chỉ không chọn nói sự thật mà còn che dấu, trong cơn giận dữ bọn Ngôn Hạc Hiên lựa chọn phản kích thế nhưng bọn họ không có đấu lại được một đám dị năng giả. Vốn nguyên chủ có cơ hội cứu vớt bọn họ, ở dưới căn cứ của bọn họ có một thông đạo bí mật, là nguyên chủ không có chuyện gì mà chạy loạn phát hiện đợi đến khi dị năng giả của đám người đó chạy tới nguyên chủ trước tiên tự mình trốn vào thông đạo dưới lòng đất, hoàn toàn quên mất đám Ngôn Hạc Hiên mang theo nàng một đường chạy trốn. Theo một tiếng nổ vang lên nguyên chủ biết hết thảy đều kết thúc, nàng rốt cuộc không gặp được mấy ca ca kia nữa. Khi nàng từ thông đạo ngầm đi ra, căn cứ đã biến thành một mãnh phế tích ngay cả một chiếc lá cũng không để lại.
Về sau, nàng một mình sinh hoạt trong tận thế tàn khốc này. Cô gặp được một nhóm người đi cùng nhau để chuẩn bị tìm một căn cứ. Trên đường đến căn cứ, nằng biết được tất cả đều là vì mưu kế của một người ngoại quốc, bọn họ khiêu khích cuộc đấu tranh để ly dán tất cả những người siêu năng lực muốn nhân cơ hội một lần xâm chiếm tài nguyên còn lại.
Dị năng giả vạch trần âm mưu của bọn họ, triệt để trúc xuất bọn họ ra khỏi cảnh quan hơn nữa khôi phục vinh dự mà tất cả mọi người xứng đáng, bao gồm cả mấy anh trai nhà họ Ngôn của Tô Bắc Khương. Đáng tiếc, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Trên đường đến căn cứ nàng bất hạnh gặp phải một đợt tang thi, bọn họ đều là người bình thường chỉ có thể liều mạng chạy trốn cuối cùng nguyên chủ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị tang thi bắt được.
Trước khi chết nàng đột nhiên nghĩ tới mấy ca ca kia, mấy người kia tuy rằng không thích nàng nhưng vẫn luôn mang nàng ở bên người. Ở mạt thế tàn khốc này còn có thể cho nàng cơm áo không lo, chính cô đã từ bỏ tất cả nếu có cơ hội, nếu có cơ hội....nhưng cô biết, cho dù quay lại một lần nữa thì bản năng vẫn sẽ khiến cô buông tha tất cả. Cho nên nàng hy vọng nếu có cơ hội có thể có một người dũng cảm hơn cô, cứng cõi hơn cô để thay thế mình bảo vệ mấy ca ca kia, nếu có cơ hội cứu Ngôn Mặc cùng Ngôn Bách, không nên tạo thành hiểu lầm cùng đối địch của bọn họ ở mạt thế này rồi tìm một căn cứ yên ổn sống tốt.