• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên đây là cơ hội giống như thần tiên gì vậy? Tô Bắc Khương tuy rằng tiếp nhận tất cả nhưng nàng vẫn muốn mở miệng chửi thề, nàng nhìn đồng hồ thấy thời gian xác định cách mạt thế chỉ còn một tháng ngắn ngủi." Ah " cô chà xát đầu bực bội, mở đôi mắt bối rối choáng váng đó là những gì đã xảy ra, Tô Bắc Khương thở dài quyết định đi từng bước một. Nàng an ủi mình, ít nhất không phải là thời điểm trọng sinh ở mạt thế a dù sao còn hơn một tháng nữa là có thể chuẩn bị. Cô đứng dậy và lấy ra một thẻ ngân hàng ở góc ngăn kéo, đây là nguyên chủ nói cho cô biết trong thẻ này đại khái có hơn mười triệu.

Mẹ cô đã để lại cho cô trước khi qua đời, sau khi mẹ cô kết hôn thì cô cũng có rất nhiều tiền tiêu vặt nhưng bình thường đều tiêu không sai biệt lắm, tấm thẻ này vẫn là sau khi mẹ đi luật sư đã giao cho cô nên cô vẫn không nỡ dùng. Tô Bắc Khương cầm tấm thẻ này suy nghĩ làm gì cho phải, có phải muốn nhắc nhở hai ca ca trong nhà thế đạo đã sắp không ổn rồi nhưng Ngôn Dục kia nhìn bộ dáng rất khôn khéo sợ là không dễ lừa gạt, Ngôn Trạch Vũ kia nhìn bộ dáng cũng không quá đáng tin cậy.

Chúa ơi, áp lực này rất lớn chẳng lẽ nàng muốn một mình lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc sao? Nguyên chủ hiện nay hẳn là đang học đại học đi, mặc dù là kì nghỉ hè nhưng có thể gọi người giúp đỡ. Nàng cẩn thận hồi tưởng lại một chút có bạn tốt nào của nguyên chủ có thể giúp đỡ một số việc linh tinh gì không.

Đáng tiếc, nhân phẩm trước kia của nguyên chủ thật sự là không dám khen do quá sợ bị người khác khinh thường nên vẫn không ở trong kí túc xá. Lại một bộ dáng thịnh khí lăng nhân ai lại nguyện ý kết giao bằng hữu với nàng. Tô Bắc Khương yên lặng đau lòng một chút, vẫn là dựa vào chính mình thôi, chỉ cần có tiền còn sợ không mua được đồ sao? Nói xong thì làm, vốn là chuẩn bị dùng giấy bút nhưng sợ bị nhìn thấy vẫn buông xuống chuẩn bị dùng điện thoại di động.

Có một số thứ có thể chuyển phát nhanh đến tận nhà cho nên có thể cất giữ đồ vật khô nên Tô Bắc Khương tính toán lên mạng mua. Đầu tiên bắt đầu mua cái gì đó, cô lấy thẻ ngân hàng với điện thoại của mình và mở quầy mua sắm gạo, dầu, muối, mì, bánh mì, gia vị và các loại đồ có thời hạn sử dụng lâu dài nên đặc hàng một đống lớn.

Hiện tại có nữa ngày để đặt hàng buổi chiều hẳn là có thể đưa đến, Tô Bắc Khương nhìn thứ đặt trên điện thoại trong đâu xoay chuyển còn có chút cái gì cần mua. Cô quyết định đi ra ngoài vào buổi chiều để mua cá, thịt và những thứ khác đặt trong tủ lạnh, chờ đã tủ lạnh trong nhà lớn hay không cô vẫn chưa thấy nếu không thể đặt bất cứ điều gì thì sẽ mua một vài tủ lạnh.

Nghĩ tới đây cô vội vàng chuẩn bị xuống lầu, trước khi ra khỏi cửa cô nhẹ nhàng mở cửa ra trước len lén vươn đầu nhìn trái nhìn phải xem có ai không. Không thấy có người nên Tô Bắc Khương rón rén xuống lầu chạy vào phòng bếp, ở nơi cô không nhìn thấy Ngôn Dục lắng lặng nhìn cô trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Tô Bắc Khương tìm được tủ lạnh trong phòng bếp, lớn vẫn rất lớn cô ấy khá hài lòng nhưng mạt thế đã tới ai biết phải kéo dài bao lâu mạt thế này mới có thể chấm dứt, tuy rằng không có ý định ở lại đây nhưng ít nhất giai đoạn đầu phải ở lại trước vài ngày lỡ người nhà ăn quá nhiều thì phải làm sao bây giờ. À, không đúng. Đợi không được mấy ngày nghe nguyên chủ nói cô quyết định lừa Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ đi tìm Ngôn Mặc và Ngôn Bách trước, sau đó họ sẽ không ở nhà trong một vài ngày. Bây giờ không có đầu mối buổi chiều đi siêu thị xem sau.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ngôn Trạch Vũ Tô Bắc Khương vội vàng ăn cơm trưa xong liền ra cửa. Cô đứng ở ngoài cửa duỗi thắt lưng rời khỏi nhà kia quả thực chính là thần thanh khí sảng, một người ở bên ngoài muốn sống như thế nào thì sống như thế đó.

Vội vã đi vào siêu thị, lúc đứng trước kệ hàng Tô Bắc Khương quả thực hận mình có hai bàn tay dài hơn, nhiều thứ như vậy nếu có thể mang đi thì tốt biết bao. Cô cầm một chiếc bánh mì nhỏ buồn nghĩ nếu có một không gian có thể chứa đồ thì tốt biết bao. Cô nghĩ như vậy bánh mì nhỏ đột nhiên biến mất, cô kinh ngạc há to miệng từ trên nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình. Nhìn trái phải may mắn không có ai, không, thứ này đã biến mất như vậy vậy nó đã đi đâu?

Cho dù thu lại thì làm sao lấy ra đây? Cô quyết định thử những chiều thức như trên TV buông tay và nghĩ về ổ bánh mì. Chỉ thấy hình xăm hoa lan trên tay nàng lóe lên một chút, bánh mì vừa rồi biến mất lại xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng,

" Wow " thật là tuyệt vời, nó thật sự là không gian. Cô giơ tay lên trước mắt lật qua lật lại xem đóa lan này là nguyên chủ thích mới có hoa văn hóa ra là không gian. Mặc dù không biết không gian lớn như thế nào nhưng có thể giả vờ một chút mặc kệ như thế nào ít nhất cũng xem như là nữa thần khí nha.

Cảm giác không cần bao bì lớn nhỏ, đồ đạc không cần quá tốt đẹp được không? Tô Bắc Khương buông bánh mì trong tay xuống quyết định tìm một chỗ không có người thử kích thước và cách dùng của không gian này đã. Nhìn vào thời gian này mua sắm trực tuyến chắc là sắp đến nên cô quyết định về nhà để thử nghiệm không gian này xem sao nếu không gian này có đủ chỗ sau đó cô sẽ mua nhiều đồ hớn.

Khi về đến nhà đồ nhanh chóng đã được gửi đến, Ngôn Dục ngồi trên sô pha đen mặt nhìn chuyển phát nhanh đã sắp chất đống, Ngôn Trạch Vũ thì tò mò muốn đi lên mở ra xem nhưng lễ phép cơ bản nói cho anh biết là không được. Thấy Tô Bắc Khương vào nhà, Ngôn Trạch Vũ tò mò hỏi: " Tô Bắc Khương em đã mua gì thế? nhiều như vậy hơn nữa còn rất nặng a" hắn vừa thử một chút tuy rằng không thể mở ra nhưng có thể thử di chuyển nha.

Tô Bắc Khương phát hiện tính cách của nhị ca Ngôn Dục hiện tại còn chưa nhìn ra có chút khó nắm bắt nhưng anh út Ngôn Trạch Vũ ngược lại có tính cách rất nhảy nhót.

" Chính là mua một ít mì gạo" suy nghĩ một chút Tô Bắc Khương vẫn định nói thật dù sao loại mì gạo này có chút nằng toàn bộ chuyển lên lầu có chút không thực tế.

" Em mua những thứ này làm gì thế? " hơn nữa mấy thứ này thím Vương tự nhiên sẽ mua Ngôn Trạch Vũ vẻ mặt nghi hoặc, Ngôn Dục nghe thấy lời này ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

" Ách, chính là...." Tô Bắc Khương không biết làm sao để trả lời câu hỏi này.

" Chỉ muốn xem có đắt hay không" chỉ có thể nói như vậy.

" Ngược lại cũng đúng, phỏng chừng em cũng không biết này giá bao nhiêu nữa là"

Liền tin? điều đó có đáng tin không? Tô Bắc Khương không có thời gian ở chỗ này nói chuyện phiếm với anh hiện tại cô rất bận rộn, còn một tháng nhưng trên đường trở về cô nghĩ nếu không gian này có thể chứa bất cứ điều gì cô sẽ đi đến bãi biển một lần cho nên cô tùy tiện tìm một lí do đuổi Ngôn Trạch Vũ rồi cầm một chút đồ vật nhỏ lên lầu khóa chặt cửa bắt đầu thử không gian.

Dưới lầu thấy cô vội vàng cuống quít gãi gãi đầu " hôm nay em ấy xảy ra chuyện gì thế? không chỉ không quấn lấy chúng ta còn giống như rất bận rộn, gần đây không phải là kì nghỉ hè sao?"

Sau khi vào cửa Tô Bắc Khương trong lòng rất khẩn trương, đợi cô bình phục tâm tình một chút hít một hơi thật sâu, giơ tay nhìn đóa lan trên tay sau đó dùng tay kia cầm lấy một quả trứng nhỏ lên. Cô nhìn quả trứng và nghĩ đến việc "thu thập" ngay sau đó cô thấy trứng trên tay bổng biếng mất cô lại buông tay suy nghĩ một chút "ra ngoài" thì thấy trên tay không có gì.

Cô nghi hoặc một chút suy nghĩ vừa rồi ở siêu thị lấy ra như thế nào. Ồ, phải gọi tên nữa dù sao chứa cũng nhiều đồ đạc. Suy nghĩ một chút về quả trứng "trứng" ngay lập tức xuất hiện trong tay cô. Tìm hiểu được nguyên tắc này cô liền vui vẻ nhảy lên chỉ là đè nén tiếng kêu trong cổ họng không thể để họ nghe thấy.

Tô Bắc Khương tĩnh tâm lại, cô chuẩn bị thử xem mình có thể đi vào không gian hay không, cô muốn thử đi vào không gian lớn. Cô nhắm mắt lại và chuẩn bị tâm lí sau đó yên lặng suy nghĩ một chút " tiến vào", cô chỉ cảm thấy bên tai mình thổi qua một trận gió. Mở mắt ra, trước mắt chính là một mãnh hoang vu. Chúa ơ, đây có phải là không gian của cô không? thật lớn, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy bên kia, trước mắt cô khoảng 10m có một dòng suối nhỏ, đầu nguồn của dòng suối nở một đóa lan.

Hoa lan? hóa ra là cái này, dòng suối luôn quấn quanh nó và chảy ra xa, cô cố gắng đi về phía trước nhưng cảm giác đi bộ một thời gian dài vẫn không đi đến kết thúc. Cô thấy mệt mỏi và nhìn vào dòng suối, cô muốn thử vì vậy cô nhảy xuống bên dưới trong nháy mắt có một trận cảm giác sảng khoái.

Nàng chỉ ngâm một hồi lâu cảm giác thân thể cùng tinh thần lực của mình so với trước kia hình như mạnh lên không ít. Rất tốt, nàng lại phát hiện một thần khí chính là không biết đến lúc đó có thể tiêu trừ năng lượng tiêu cực của tinh hạch hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK