" Rất tốt, vậy thử xem"
Tô Bắc Khương nghi hoặc ra mặt, thử cái gì? Ngôn Dục người này cô vẫn chưa rõ hắn có tính cách gì. Ngôn Dục cầm một cái chén ra ngoài cửa sổ và nhận được một ly nước mưa. Tô Bắc Khương sợ tới mức nhảy dựng lên khỏi sô pha, cũng không để ý Ngôn Dục có chán ghét cô hay không liền muốn cướp lấy ly nước đó đổ đi. Ngôn Dục thấy cô nhào tới liền xoay người né tránh.
" Làm gì vậy? Anh Ngôn Dục không được nha." Tô Bắc Khương bây giờ nếu không biết anh ta muốn làm gì mới lạ đó.
Ngôn Dục nhàn nhạt nhìn cô một cái " tôi không thích ngồi chờ chết"
Thế nhưng Tô Bắc Khương lúc này cũng không biết nói cái gì, tuy rằng cô biết ban đầu Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ đều sẽ kích phát dị năng nhưng cô không biết nó sẽ được kích phát như vậy. Ngôn Dục nhìn thoáng qua Tô Bắc Khương rồi nói với Ngôn Trạch Vũ" dựa theo cách em ấy nói thì sau khi dính nước mưa sẽ phát sốt, cậu nhìn tôi vượt qua kết tiếp sẽ là cậu, nếu có chuyện gì thì không cần nương tay"
Ngôn Dục nói đến đây thì chỉ vào đầu mình " chém xuống đây, đừng mềm lòng"
" Đừng nha, anh. Em...em không dám a" Ngôn Trạch Vũ sợ. Ngôn Dục nghe vậy thì nhíu mày lại. "Dựa theo cách nói của em ấy, Ngôn Mặc và Ngôn Bách sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng chúng ta chờ ở đây mà không cứu họ sao?"
Tô Bắc Khương mím môi, nghiêm túc nói với Ngôn Dục " Anh nhìn em đi."Ngôn Dục kinh ngạc nhìn Tô Bắc Khương trước mắt, Ngôn Trạch Vũ nói cô không giống trước kia lúc đầu anh chỉ là nghi ngờ một chút, bây giờ thực sự tin tưởng rồi, hình như cô không thích khóc lóc không biết mập mẫn như trước mà kiên cường không ít.
Ngôn Dục gật gật đầu không nói hai lời đem chén nước mưa kia đổ xuống đầu mình. Một lát sau, ngôn dục bắt đầu cảm thấy đầu óc không rõ ràng lắm toàn thân từ trên xuống dưới đều rất đau, hình như rất nóng có chút không thể kiểm soát bản thân. Tô Bắc Khương vội vàng đỡ anh lên sofa, lúc này một mình trở về phòng nghỉ ngơi là không có khả năng ít nhất phải chịu đựng ba ngày mưa axit này xem bên ngoài tình huống gì rồi quyết định.
Ngôn Dục bắt đầu phát sốt, Ngôn Trạch Vũ nhìn anh trai mình như vậy không nói một lời tự giác đi qua cũng nhận một chén mưa rồi đặt ở một bên. Tô Bắc Khương biết Ngôn Trạch Vũ lo lắng một mình cô không thể chiếu cố hai người bọn họ. Cô hướng về phía anh cười một cái an ủi rồi nói
"Anh Trạch Vũ không cần sợ, Ngôn Dục anh ấy sẽ không sao đâu. "
Ngôn Trạch Vũ nhìn cô không ngừng lau mồ hôi cho Ngôn Dục nói "Cho nên một tháng nay em bận rộn chuẩn bị đồ đạc? tủ lạnh trong nhà bao gồm tất cả các loại thực phẩm đã mua trước đó là em đã cố tình mua?"
Tô Bắc Khương gật gật đầu
"Sao em lại tin tưởng chuyện trong mơ của mình nhất định là sự thật?" Ngôn Trạch Vũ cảm thấy kỳ quái ở điểm này.
"Vốn là không tin, về sau trên TV không phải luôn đưa tin những thiên tai nhân họa kia sao." Hơn nữa Tô Bắc Khương biết, hiện tại không phải là thời điểm tốt để bại lộ không gian, nhưng từ trong miệng nguyên chủ đại khái biết nhân phẩm của mấy người này dù sao sau này họ cũng sẽ biết. Bây giờ cô tin tưởng họ nhiều hơn một chút nói không chừng còn có thể so với lúc trước càng bảo vệ nàng hơn.
"Ngũ ca, em thức tỉnh dị năng là không gian dị năng" nói xong liền ở trước mặt Ngôn Trạch Vũ biểu diễn một lần. Ngôn Trạch Vũ nhìn hành động của cô quả thực trợn mắt há hốc mồm " Em, Em không có mưa mà lại thức tỉnh dị năng?"
" Ân, cho nên em mới tin tưởng thật sự sẽ có mạt thế đến, một tháng này chạy xung quanh là để chuẩn bị đồ vật. Em sợ hai người không tin liền không dám nói cho các ngươi biết vì vậy anh đừng lo lắng về việc ăn uống em đã chuẩn bị rất nhiều, không gian của em lớn hơn so với ngôi nhà này rất nhiều"
Tô bắc Khương khi nói về không gian cảm thấy rất tự hào Ngôn Trạch Vũ nhìn Tô Bắc Khương như vậy rồi nhìn nước bên cạnh âm thầm hạ quyết tâm. Một lát sau, nhiệt độ cơ thể Ngôn Dục đạt tới độ cao chưa từng có, Ngôn Trạch Vũ hoàn toàn không ngồi im được không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách, mưa bên ngoài dường như nhỏ hơn một chút, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm.
Ngôn Dục phát sốt thành như vậy không ngừng nói nhảm còn thỉnh thoảng dùng răng hung hăng cắn môi mình, tiếng gầm gừ và gào thét bên ngoài đánh vào trái tim bọn họ mỗi điểm đều là dày vò tinh thần của họ.
Tô Bắc Khương vỗ mạnh đầu mình một cái, thời khắc mấu chốt làm sao quên mất chuyện quan trọng vậy chứ. Cô vội vàng từ không gian lấy ra một ly nước suối, chậm rãi cho Ngôn Dục uống. Mặc dù không biết nó có ích hay không nhưng ít nhất phải thử nếu như có thể Ngôn Trạch Vũ sau khi bị sốt cũng có thể dùng.
Nước suối vẫn còn hoạt động sau khi uống nước Ngôn Dục nhiệt độ tuy rằng không hạ xuống nhưng đã không còn hồ ngôn loạn ngữ nhíu mày sắc mặt cũng đẹp hơn nhiều. Một ngày một đêm mưa gió đan xen không ngừng, đến giờ cơm trưa hai người cũng không có khẩu vị gì liền tùy tiện ăn một chút. Bởi vì Ngôn Dục bị sốt bọn họ cũng không dám ngủ quá sâu hơn nữa nửa đêm trước còn tốt nửa đêm sau có thể là người tang thi hóa càng ngày càng nhiều nên tiếng gào thét càng ngày càng gần. Tô Bắc Khương tắt đèn đi cùng Ngôn Trạch Vũ ở trong đại sảnh đánh hai cái nệm. Thứ nhất là gần để chiếu cố Ngôn Dục, thứ hai là mọi người ở cùng một chỗ tương đối có cảm giác an toàn hơn.
Tô Bắc Khương trong lòng nước mắt tràn đầy, ta vẫn còn là một bảo bảo a tại sao lại phải chịu đựng cảnh này! Ngày hôm sau thời tiết tốt hơn một chút, mưa nhỏ hơn nhiều trời cũng sáng hơn một chút so với ngày hôm trước.
Lúc Ngôn Dục tỉnh lại Tô Bắc Khương vừa mới ngủ ngược lại Ngôn Trạch Vũ tỉnh lại. Cậu thấy Ngôn Dục đã tỉnh lại, hơn nữa hình như rất tốt cao hứng kêu lên.
" Ca, ca ca của ta, có phải anh không sao rồi không anh, anh không biến thành tang thi nên có phải thức tỉnh dị năng rồi hay không? " Ngôn Trạch Vũ ôm lấy Ngôn Dục, tiếng kêu này đánh thức Tô Bắc Khương vừa mới tỉnh giấc.
" Ngủ ca anh có thể nhỏ giọng được không? Em vừa mới ngủ không được bao lâu đâu." Tô Bắc Khương hiện tại đầu óc đều mơ mơ màng màng.
Ngôn Trạch Vũ buông Ngôn Dục ra lắc lắc Tô Bắc Khương "Kiều Kiều, đừng ngủ nữa" nghe thấy xưng hô này, Ngôn Dục nhíu mày."Em xem em xem, Ngôn Dục anh ấy tỉnh rồi, anh ấy không sao." nghe thấy tin tức này Tô Bắc Khương cũng lập tức tỉnh táo, cô xoay người nhìn Ngôn Dục đã đứng lên. Tuy rằng sốt cả đêm nhưng Ngôn Dục nhìn bộ dáng rất có tinh thần, hắn nhìn hai người phía trước ánh mắt sáng quắc nhìn hắn thử vươn tay ra chỉ thấy một tia chớp nho nhỏ sáng lên trong lòng bàn tay của hắn.
"Mẹ kiếp này, quá trâu bò đi" Ngôn Trạch Vũ vừa nhìn thấy dị năng lôi điện này liền vô cùng thích. Dị năng lôi điện? Tô Bắc Khương nhíu mày một chút, không phải hẳn là dị năng tinh thần sao? như thế nào ngay cả dị năng cũng thay đổi.
"Ta còn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, các ngươi không nhìn thấy" song hệ dị năng a, Tô Bắc Khương cầm tay hai mắt tỏa sáng nhìn sang Ngôn Dục. Ngôn Dục nhìn Tô Bắc Khương nở nụ cười một chút, mặc dù anh bị sốt nhưng anh nhớ rõ ly nước đó. Tô Bắc Khương thấy Ngôn Dục cười với cô cũng "hắc hắc" cười ngây ngô một chút.
" Cậu cũng mau đem chén nước này uống xuống, chúng ta phải liên lạc với đại ca cùng tam đệ bọn họ, phải nhanh chóng bắt đầu." Thấy Ngôn Dục an toàn tỉnh lại, Ngôn Trạch Vũ vốn do dự trong lòng lập tức an ổn lại, một phen đem nước cũng đổ xuống. Chờ sau khi hắn bắt đầu phát sốt Tô Bắc Khương cũng lấy ra một chén nước suối hơn nữa còn nói cho Ngôn Dục chuyện không gian của mình, Ngôn Dục tuy kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Tô Bắc Khương đưa ly nước cho Ngôn Dục rồi trở về phòng cô cần một chút thời gian suy nghĩ sự tình.