• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau thức dậy nhìn thấy mọi người thần thanh khí sảng ra cửa, Tô Bắc Khương liền biết mọi người thăng cấp thành công cho dù là đem tinh hạch toàn bộ dùng hết một viên cũng không còn lại. Vì thế Tề Chấn còn có chút ngượng ngùng Tô Bắc Khương an ủi hắn "Chú Tề, tinh hạch thu thập tới chính là muốn dùng để lại làm gì?"

Ăn xong bữa sáng đơn giản sau khi thu dọn đồ đạc lên xe Tô Bắc Khương gối đầu lên cánh tay nhìn căn cứ ngoài cửa sổ xe hai ngày, rất nhiều người xếp hàng trước cửa phòng làm việc bọn họ tựa hồ còn có thể nhìn thấy Lê trợ và Tếu Bác ở cửa chỉ huy trị an. Đội trưởng Trương mang theo mấy người cầm vũ khí tuần tra qua lại chỉ sợ có người nhân cơ hội cố ý quấy rối.

Ngôn Trạch Vũ nhìn thấy "Chúng ta không đi chào hỏi sao?"

Ngôn Dục quay đầu nhìn một chút "Quên đi, hôm qua lúc chúng ta đi đặt vật tư đã nói với trợ lý Tiếu rồi, bọn họ bận rộn như vậy sẽ không quấy rầy nữa"

"Đúng vậy, sau này khi có cơ hội gặp lại thì nói sau chúng ta đi thôi"

"Yo" ngay lúc Ngôn Trạch Vũ chuẩn bị khởi động xe rời đi một bàn tay đặt lên cửa sổ xe Tô Bắc Khương còn chưa kịp đóng lại, là Tiêu Mị Tô Bắc Khương trợn trắng mắt "Dời tay ra, bằng không kẹp trúng cô tôi cũng mặc kệ"

"Ai, đừng nha em gái nhỏ" Tiêu Mị vén tóc mình một chút hướng về phía bọn Ngôn Dục ném mặt mày "Em gái, các người đi ra ngoài sao, định đi đâu vậy? đưa tôi đi chung với"

Hạo Hạo "Mắt dì bị chuột rút sao? có thể bảo tỷ tỷ cho người xem một chút, tỷ tỷ thật lợi hại."

Tiêu Mị không nghĩ tới một đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện làm rối loạn lời nói của nàng, nàng lúng túng cười một chút "Không có đâu, tiểu bằng hữu ngươi hẳn là gọi ta là chị làm sao có thể gọi dì đây."

Hạo Hạo ngây thơ chỉ chỉ cô lại chỉ Tô Bắc Khương nói "Nhưng trông dì lớn hơn chị gái rất nhiều nha! mẹ nói đứa trẻ không thể nói dối, con nên gọi là dì."

Tô Bắc Khương không nhịn được cười ra tiếng ho khan hai tiếng ngồi thẳng "Cô mau bỏ tay ra, chúng tôi phải xuất phát cám ơn"

Tiêu Mị nghiến răng nghiến lợi hung hăng lấy cánh tay xuống, Ngôn Trạch Vũ một phút cũng không dám trì hoãn thấy tay bỏ xuống một cước chân ga chạy ra thật xa. Bông tuyết trên xe văng lên quần áo Tiêu Mị, nàng "a" hét lớn một tiếng " Các người chờ xem, hừ"

Tô Bắc Khương nhìn Tiêu Mị cách xa xe càng lúc càng sâu thở ra một hơi thật sâu "Người phụ nữ này thật đáng sợ, cô ấy chính là muốn đáp lại các ngươi." Cô xoay người cầm bả vai Hạo Hạo "Hạo Hạo, thấy dì vừa rồi không? nữ nhân như vậy sau này ngươi gặp phải nhất định phải cách xa bằng không sẽ bị ăn xương cốt cặn xương cũng không còn" Hạo Hạo tựa như hiểu không hiểu gật gật đầu.

Ngôn Trạch Vũ cười nhạo một tiếng "Kiều Kiều Hạo Hạo còn nhỏ, sao em lại dạy nó mấy thứ đó"

Tô Bắc Khương dựa vào ghế xe "Ai nha, đây không phải là không có việc gì nói đùa sao" Lúc xe khởi động xuất phát, Lê trợ cùng Tiếu Bác nhìn thoáng qua, Tiếu Bác nhìn thoáng qua Lê trợ "Lê sếp"

"Hy vọng bọn họ một đường bình an, hữu duyên gặp lại" Cửa lớn phía sau chậm rãi khép lại Tô Bắc Khương đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã như mất. Ngôn Trạch Vũ nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái "Kiều a, em đang luyến tiếc sao"

Tô Bắc Khương bĩu môi "Từ khi tận thế chúng ta giống như luôn luôn chạy đi không phải trên đường đi chính là trên đường đi, thật vất vả ở căn cứ hai ngày lại muốn đi."

"Yên tâm, chờ chúng ta tìm được Ngôn Mặc bọn họ chúng ta sẽ ở đó thêm một thời gian." Phía trước xe một mảnh trắng xóa giống như không nhìn thấy ống kính, giống như xe đã lái thật lâu cũng không thấy một chỗ có người.

"Anh, chúng ta đang ở đâu?" "Thế em có biết đây là đâu không?"

"Em có thể nhìn ra được còn hỏi anh?"

"Con đường ở đây đều có một bộ dáng căn bản nhìn không ra đã đi tới nơi nào?"

"Anh ơi, anh thật ngu ngốc" Cô đưa tay đánh vào đầu Ngôn Trạch Vũ, Ngôn Trạch Vũ dùng tay đỡ đầu né tránh, phía trước đột nhiên xuất hiện một người chắn trước xe, Ngôn Dục kinh hãi "Cẩn thận"

Ngôn Trạch Vũ nắm lấy vô lăng xoay một cái một cước phanh "chi" một tiếng thật dài, xe xoay một vòng trên mặt đất rốt cục dừng lại trước khi đâm vào chân núi. Trong xe Ngôn Dục lấy tay chống lên phía trước, chỉ là đầu có chút choáng váng nhưng bọn Tô Bắc Khương không có vận may như vậy, ở phía sau bị lắc đầu óc choáng váng lúc xe dừng lại anh đè tôi tôi đè lên anh. Tô Bắc Khương vì ôm lấy Hạo Hạo còn đụng phải nóc xe, sau khi xe dừng lại cô buông Hạo Hạo ra xoa đầu một cái "rít" cô chạm vào một túi lớn "Cái quỷ gì vậy"

Ngôn Dục vững vàng tâm thần "Có người chặn đường"

"Mẹ kiếp, tay thiếu chút nữa bị gãy! Em đi xem thằng nhóc nào em sẽ gϊếŧ hắn" Anh cởi dây an toàn ra "phốc" một tiếng đóng cửa xe lại, Tô Bắc Khương sợ anh thật sự sẽ động thủ với người khác xoa xoa đầu cũng nhanh chóng xuống xe, đang chuẩn bị ngăn cản hắn một bóng đen "ba" một cái ôm lấy chân Ngôn Trạch Vũ.

"Ai nha mẹ ơi" làm cô ấy sợ chết.

"Cái gì vậy?" Ngôn Trạch Vũ còn chưa kịp phản ứng Ngôn Dục theo đó xuống xe đỡ Tô Bắc Khương ở phía sau cũng đỡ lấy Ngôn Trạch Vũ, không đợi bọn họ mở miệng nói chuyện trên mặt đất trước truyền đến tiếng nói yếu ớt

"Cầu xin các người, cầu xin các người cứu chúng ta" Tô Bắc Khương toát đầu nhìn một đoàn trên mặt đất kia, trời ạ cái gì đây? anh có mặc quần áo không? cảm giác chính là bao tải đeo trên người giống nhau hơn nữa còn là bao tải đen nhánh! Hắn ngẩng mặt lên, trên mặt bẩn thỉu cũng không thấy rõ bộ dáng như thế nào mà dùng sức nắm lấy ống quần Ngôn Trạch Vũ

"Cầu xin các cậu, cứu chúng tôi, cứu chúng tôi!"

"Không phải" Ngôn Trạch Vũ nắm lấy thắt lưng quần của mình "Anh buông tay trước được không, anh như vậy không giống như yêu cầu chúng tôi cứu cậu tôi cảm thấy hình như anh muốn ăn tôi"

Nghe Ngôn Trạch Vũ nói anh do dự một chút chậm rãi buông tay ra, Ngôn Trạch Vũ thừa dịp anh buông tay trong nháy mắt cùng Tô Bắc Khương trốn sau lưng Ngôn Dục.

Tô Bắc Khương ghét bỏ nhìn anh một cái "Anh, anh cũng làm quá anh sợ cái gì?"

Ngôn Trạch Vũ nằm sấp sau lưng Ngôn Dục "Đây là chuyện kinh tế sao? Amh cảm thấy như mình đã bị xúc phạm" a, vừa rồi không biết là ai tức giận đùng đùng xuống xe nói muốn gϊếŧ người ta!

Ngôn Dục nhìn người còn ngồi xổm trên mặt đất nhìn bọn họ "Ngươi có cái gì cần giúp đỡ nói thẳng xin đừng tùy ý đi ra dọa người"

"Đúng vậy" Ngôn Trạch Vũ trốn ở phía sau thì thầm "Chúng ta thiếu chút nữa đã đi gặp diêm vương"

Người trên mặt đất nghe thấy những lời này lập tức quỳ xuống hung hăng dập xuống đất hai cái miệng lẩm bẩm "Xin lỗi tôi thật sự không còn cách nào khác, dọc theo đường đi tôi cũng không thấy có người, thật vất vả mới thấy có xe chạy tới cho nên..."

"Ah, không có gì là tốt ngươi có thể nói nhanh lên trời tuyết rơi dày rất lạnh "Ngôn Trạch Vũ vừa nhìn tư thế này của hắn vội vàng hỏi. Nghe thấy những lời này hắn đứng lên chạy về phía sau khoảng cách đại khái mười thước, ở dưới một gốc cây khô kéo ra một cái không biết là cái gì thấy bộ dáng cố sức của hắn Tề Chấn chạy xuống giúp hắn kéo tới. Cậu thì thầm "Cảm ơn"

Ách! cái này, cái kia, hắn ra sức kéo anh đến trước mặt bọn Ngôn Dục, Tô Bắc Khương rất khó gọi người này nằm trên mặt đất là một người bởi vì anh ta quá gầy, gầy như một mảnh giấy và anh ta không thở bộ dáng này nhìn làm cho Tô Bắc Khương trong lòng chua xót ánh mắt có chút mơ hồ. Cậu ta ngồi xổm xuống và nâng người lên và dựa vào mình " Bạn tôi sẽ chết đói nếu hôm nay tôi vẫn không tìm thấy gì cả, liền tính toán cùng hắn đi chết chỉ cần các người nguyện ý cứu hắn tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho các người."

Tô Bắc Khương túm lấy ống tay áo Ngôn Dục từ phía sau đưa cho anh một ly sữa, Ngôn Dục nhận lấy đưa cho người ngồi xổm trên mặt đất "Cho anh ta uống chút gì đi."

Cậu vội vàng nhận được và đưa nó đến người trên đất "Hữu Nhạc là sữa, cậu mau uống một chút đi chúng ta đã được cứu, chúng ta sẽ không chết đói."

Người gọi Hữu Nhạc này vốn còn không muốn uống nhưng sau khi nghe thấy lời của hắn mở miệng ùng ục uống hết ly sữa này, bọn Ngôn Dục nhân cơ hội thương lượng một chút nếu ở căn cứ lớn như vậy lương thực đều có thể lưu lại huống chi là cứu hai người này. Tô Bắc Khương theo ý bảo của Ngôn Dục lấy xe ra, cô đi tới bên cạnh bọn họ nói "Có phải trước tiên anh nên muốn cho chúng tôi biết tên hai người là gì không, nếu không chúng tôi gọi các anh như thế nào đây."

"A a, đúng, quên tự giới thiệu bản thân xin lỗi" Trải qua tự giới thiệu đơn giản bọn họ mới biết được người ngăn cản xe bọn họ tên là Trình Tuấn, người hắn cho uống sữa kia tên là Hứa Hữu Nhạc bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trình Tuấn lớn hơn hứa Hữu Nhạc hai tuổi bây giờ anh ta 21 còn Hứa Hữu Nhạc 19 tuổi. Khi đi học hai người đã nói rằng họ sẽ học cùng trường, Trình Tuấn so với Hứa Hữu Nhạc bước vào xã hội trước Hứa Hữu Nhạc bởi vì thành tích xuất sắc lưu học tiến sĩ. Thời điểm tận thế phát sinh cha mẹ hai nhà đều biến thành tang thi, Hứa Hữu Nhạc ở trường học trốn đông trốn tây thật vất vả mới về nhà, nhìn thấy bộ dáng cha mẹ sau đó sợ ngây người thiếu chút nữa bị trầy xước, may mắn Trình Tuấn lúc ấy chạy tới kéo hắn đi không có biện pháp xuống tay với cha mẹ, bọn họ chỉ có thể hung hăng đi theo đội ngũ lúc đó đến cứu giúp bọn họ nhưng lúc nửa đường gặp phải một làn sóng tang thi triều quét tan bọn họ nhưng nghe nói nơi này có một căn cứ người sống sót cho nên dọc theo đường đi bọn họ nâng đỡ lẫn nhau đi về phía nơi này, nhưng không nghĩ tới gặp phải tuyết rơi dày lương thực trong tay bọn họ lúc ấy đã ăn xong, dựa vào uống nước tuyết mới đi tới bây giờ. Thế nhưng hai người vừa lạnh vừa đói đã sắp kiên trì không nổi nữa hơn nữa Hứa Hữu Nhạc năm đó thân thể sinh non vẫn không tốt bằng Trình Tuấn. Trình Tuấn gánh vác trách nhiệm chiếu cố Hứa Hữu Nhạc, thật gian nan mới đi tới nơi này hắn không biết con đường phía trước còn bao xa, đã thật lâu không thấy qua người hắn vừa mệt vừa đói, nhìn thấy bộ dáng Hứa Hữu Nhạc đau lòng không thôi nhưng đường quá xa, vốn hắn kiên trì không nổi tính toán hôm nay kéo Hứa Hữu Nhạc nhảy vách núi đi ai ngờ nghe thấy tiếng xe gầm rú, hắn vội vàng kéo Hứa Hữu Nhạc đến bên cạnh cây một mình đi đến giữa đường hy vọng có thể ngăn xe lại lúc này mới ngăn được bọn Ngôn Dục. Nghe Trình Tuấn giới thiệu xong Tô Bắc Khương quả thực muốn mang cho hắn một cái cúp thật tuyệt vời, quá động lực. Cô mở cửa RV chỉ vào những gì bên trong và nói với họ làm thế nào để sử dụng nó vốn là chuẩn bị kêu Tề Chấn bang hỗ trợ thế nhưng bị Trình Tuấn cự tuyệt.

"Không có việc gì, tôi tự mình cùng hắn tắm, tôi có thể"

"A, không phải." Tô Bắc Khương đang chuẩn bị nói anh cũng rất suy yếu tốt nhất là lúc tìm người hỗ trợ, Ngôn Dục một tay kéo cô lại.

Ngôn Trạch Vũ vẻ mặt anh không cứu được "Người ta là bạn từ nhỏ đến lớn nghe hiểu chưa? em có ngốc không?"

Mắng ta! Tô Bắc Khương nhảy dựng lên cho anh ta một chút "Anh mới không biết đâu hừ."

"Được rồi được rồi" Ngôn Dục đứng ở chính giữa bảo bọn họ đừng làm ầm ĩ " Dù sao cũng đã có điểm này rồi, dì Lý dứt khoát làm chút đồ ăn đi tôi thấy họ có lẽ cũng rất đói"

"Ta nấu chút cháo đi, bọn họ đói quá lâu không thể ăn món ăn lớn"

"Dì Lý, chúng ta có thể ăn cháu muốn ăn cá kho"

"Ha ha, được rồi"

Thừa dịp này Tô Bắc Khương giữ chặt Ngôn Dục "Anh, chúng ta đã cứu bọn họ không sai vậy kế tiếp làm sao bây giờ?"

Ngôn Dục quay sang Ngôn Trạch Vũ "Em cảm thấy lưu lại thế nào?"

"A! nhưng chúng ta chỉ lắng nghe họ một vài lời bây giờ xã rất hội nguy hiểm."

"Khó có được nha, ca ca ta hiện tại có đầu óc"

"Em nói cái gì đấy hả." Ngôn Trạch Vũ ôm lấy đầu Tô Bắc Khương gãi cô ngứa ngáy, Ngôn Dục bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi. Trình Tuấn đỡ Hứa Hữu Nhạc mặc quần áo từ phòng tắm đi ra thời điểm nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Hai người hẳn là huynh muội đang đùa giỡn, bên cạnh không biết là chó hay sói động vật vây quanh gào thét phía trước ghế sa lon ngồi một người đàn ông khác cầm sách dạy một đứa nhỏ ba bốn tuổi đang nhận chữ, bên cạnh chính là một vị dì đang nấu cơm, mùi cháo ùng ục nấu ra vẫn không ngừng bay vào mũi bọn họ còn có một người đàn ông đứng tuổi hẳn là chồng dì đang rửa rau, hết thảy đều giống như vốn nên sống như vậy. Thấy bọn họ đi ra Tô Bắc Khương vỗ mở Ngôn Trạch Vũ nắm lấy tay anh, Ngôn Trạch Vũ ngẩng đầu thấy hai người bọn họ đi ra vội vàng buông tay sửa sang lại quần áo.

Lý Thục Lan nhìn thoáng qua "Quần áo này còn rất vừa người, lúc trước ba Hạo Hạo mặc bị chật ta còn sửa hơn nửa ngày"

"Các người tới đây ngồi trước đi, lát nữa dì Lý nấu cơm xong là có thể ăn nhưng vì cậu ấy bị đói quá lâu nên chỉ có thể ăn cháo"

Hai người rửa sạch diện mạo tuấn dật trắng nấp, dáng người thon dài trông trẻ trung và tràn đầy năng lượng, Trình Tuấn cẩn thận đỡ Hứa Hữu Nhạc ngồi xuống cúi chào bọn họ thật sâu "Cảm ơn các người, tôi nói được làm được, sau này làm trâu làm ngựa tùy các người phân phó"

Ngôn Dục buông quyển sách trong tay xuống "Cậu muốn chúng tôi giữ các người lại sao?"

Trình Tuấn mặt đỏ lên một chút, lời này nói xem như rất trực tiếp hắn nhìn thoáng qua Hứa Hữu Nhạc còn yếu ớt mặt dày nói "Các người có thể mặc kệ ta, ta sẽ tự mình quản tốt chính mình nhưng ta hy vọng các ngươi có thể lưu lại Hữu Nhạc, thân thể hắn quá yếu đi theo ta nhất định sẽ chết" Tô Bắc Khương tò mò "Còn cậu thì sao?"

"Các người không cần quản ta, ta sẽ tự mình bảo vệ mình."

"Cậu đi theo chúng tôi chẳng lẽ chúng tôi không biết xấu hổ không cho cậu ăn, cho dù chúng tôi không biết xấu hổ, em trai tốt như vậy anh nỡ bỏ?"

Hứa Hữu Nhạc vốn đang ngồi nhìn bộ dáng bọn họ làm khó Trình Tuấn vội vàng đứng dậy muốn nói hai câu nhưng thân thể quá suy yếu còn chưa đợi đứng lên lại ngồi xuống.

Trình Tuấn vội vàng đỡ lấy hắn "Cậu đừng nhúc nhích cũng đừng để ý tôi,tôi đã nói cậu là phải nghe lời"

Hứa Hữu Nhạc ủy khuất nhìn anh "Nhưng tôi không muốn tách ra khỏi anh"

Trình Tuấn cầm bả vai hắn "Cậu phải nghe lời"

Tô Bắc Khương nhìn bộ dạng ủy khuất của Hứa Hữu Nhạc gãi gãi lỗ tai "Anh, em cảm thấy có phải hay không rất giống phụ nữ" Ngôn Trạch Vũ cười lạnh một tiếng "Em mới phát hiện"

Tô Bắc Khương nhìn Ngôn Dục "Anh, anh ấy khi dễ em! "

" Được rồi, hai người! Ngôn Trạch Vũ cậu bao nhiêu tuổi còn so đo với em gái! "Ngôn Dục cau mày giáo huấn Ngôn Trạch Vũ.

"Anh" Ngôn Trạch Vũ giả vờ khóc hai tiếng "Anh không đau lòng em"

A, so với ta còn có thể giả bộ Tô Bắc Khương chịu không nổi bộ dáng của anh "Nào, Hạo Hạo chúng ta đi xem mẹ em đã làm gì ngon"

"Được ạ"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK