• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: jena

Âm thanh khác lạ, vẻ ngoài còn lạ lùng hơn.

Nhưng theo Tư Thần đoán, người đàn ông này là người mình vừa gặp ở quán ăn.

Cậu nhịn không được mà trào phúng: "Anh không sợ nếu truyền ra ngoài thì sẽ không còn ai hợp tác với ông chủ của các anh nữa à?"

Tư Thần tính toán khả năng la lên kêu cứu.

Bây giờ vẫn có người đi đường, nhưng kỳ lạ là lúc này lại không có một bóng người, hình như đã được dàn xếp sẵn.

Thẩm Nhạn Hành nhướng mày: "Em trai à, tôi chỉ làm part-time thôi."

Tư Thần bị ép đi vào xe bus mini*.

Thật ra cậu muốn gọi người, nhưng sau đó lại bị Thẩm Nhạn Hành phát hiện mưu đồ, vì vậy cũng lười giả bộ, hơn nữa con dao sau lưng cậu đã được đổi thành một khẩu súng.

Dù sao cũng chết, Tư Thần chọn được chết trễ hơn một chút.

Tuy bề ngoài trông đơn sơ nhưng không gian bên trong lại khá tốt, vừa nhìn đã thấy khá xa xỉ.

Thẩm Nhạn Hành buộc kỹ đai an toàn, nhấn vào một nút "X". Sau khi cậu lên xe, ngay cả tay cũng không thể động đậy.

Âm thanh của tài xế là một giọng điện tử khàn khàn lạ thường: "Đi đâu?"

Tư Thần bất động thanh sắc đánh giá không gian xung quanh.

Ô tô từ từ khởi động, một tấm vải đen bịt kín mặt Tư Thần, ngăn cản tầm nhìn của cậu.

"Tự giới thiệu một chút." Thẩm Nhạn Hành ngồi bên cạnh: "Tôi là Thẩm Nhạn Hành. À, tôi đến từ Cỏ Dại."

Cỏ Dại, một tổ chức thường xuyên xuất hiện trên TV vì các hành động bạo lực cực đoan, các thành viên chủ yếu là những công nhân giếng mỏ hoặc dân thất nghiệp lang thang từ các Vùng Thiên tai.

Vì để bảo đảm an ninh xã hội, nếu báo cáo vị trí hoặc bắt được người của Cỏ Dại có thể đến cục cảnh sát nhận thưởng, tiền thưởng khi bắt được một người lên đến 2 triệu.

Tư Thần không nói gì, thật ra cậu cũng có thể đoán được, tấm vải đen bị trên mặt cậu khá ẩm ướt, có thể ngửi thấy thành phần của thuốc ether*.

*thuốc gây mê (ete)

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ vài phút nữa là cậu sẽ hôn mê.

"Tôi không có ác ý gì, chắc là cậu không tin đâu. Nhưng mà tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Trong thời buổi này khó mà tìm được một nghiên cứu viên về gen sinh vật lại không có bối cảnh phía sau chống lưng; hơn nữa còn có năng lực cắt bỏ, cấy ghép gen, nói thật là tìm cậu như hái sao trên trời vậy. Nên là mong cậu hãy lượng thứ cho tôi."

Thẩm Nhạn Hành nhàn nhạt nói: "Tôi không thể nói quá nhiều cho cậu biết được, nhưng đây là vì lợi ích của cậu, chúng tôi yêu cầu cậu hãy giúp đỡ làm nghiên cứu thí nghiệm, tôi đảm bảo không nguy hiểm gì đến tính mạng."

Tư Thần im lặng, tâm trạng nặng nề khó nói được gì, nghe xong lại càng trầm mặc hơn.

Cậu tin đối phương là vì muốn tốt cho mình, vì biết được càng nhiều thì càng dễ dàng bị diệt khẩu hơn.

Ngón tay của Tư Thần hơi nhúc nhích: "Được. Nhưng trước tiên tôi yêu cầu được gặp lãnh đạo của anh. Nếu anh đã điều tra về tôi thì hẳn cũng biết kinh tế của tôi hơi eo hẹp, chuyện công tác có tiền lương hay không khá quan trọng với tôi."

"Cậu làm nhân viên nghiên cứu cho tập đoàn Xà Trượng, bên cạnh đó còn buôn lậu thuốc gen trái phép." Thẩm Nhạn Hành mở rương đông lạnh bên cạnh ra, cầm lên một ống thuốc, soi nó dưới đèn xe: "Nếu bị bắt sẽ mất việc. Xin nghỉ cũng không phải vấn đề quá lớn. Thế nhưng cậu yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa. Sau khi hoàn thành giao dịch, cậu có thể quay về đi làm bình thường."

Trong tay hắn là một ống nghiệm đựng một chất lỏng đỏ mờ như máu loãng.

Tư Thần có chút cáu giận: "Tôi không thể lấy đồ trong phòng thí nghiệm mang ra ngoài bán!"

Thẩm Nhạn Hành hơi mỉm cười: "Nhưng cậu có thể lấy được, đúng không?"

"Được rồi, đừng tức giận." Thẩm Nhạn Hành dùng cánh tay bằng máy vỗ vỗ vai cậu: "Giao dịch đi. Cỏ Dại có thể chi trả học phí cao học cho cậu. Hoặc có thể giúp cậu thay một con mắt khác bằng máy. Cậu cũng đâu muốn bản thân là một người mù đâu đúng không?"

Có lẽ là lời trấn an của Thẩm Nhạn Hành có tác dụng. Hoặc có lẽ là thuốc gây mê đã có hiệu quả, trạng thái của Tư Thần đã bình tĩnh hơn, hô hấp cũng đều đặn hơn.

Cậu ngủ rồi, ít nhất nhìn ở bên ngoài là vậy.

Sức khỏe của Tư Thần đã không tốt từ nhỏ, nhưng vì lớn lên đẹp đẽ, nhân viên công tác xã hội khá thiên vị cậu.

Loại thiên vị này khiến cho cậu không có bạn bè. Mỗi đêm, cậu đều bị những đứa trẻ khác đè trên giường, dùng khăn lông thấm nước bịt kín mũi.

Không có vết thương, không thể cáo trạng, vô cùng thống khổ. Sau này Tư Thần đã biết thứ đó gọi là trấn nước*.

*Waterboarding: một hình thức tra tấn mà nạn nhân bị trói chặt và bị dội nước vào mặt, làm ngạt thở và bị hít nước vào phổi, gây ra cảm giác giống như bị ngạt nước hoặc sắp chết đuổi.

Cậu không nhìn thấy gì, không thể hô hấp, bên tai lại là những tiếng cười nhạo chát chúa.

Tóm lại, sau những lần thoát chết như vậy, Tư Thần đã học được cách nín thở thật lâu, giống như đang hôn mê.

Không phải hồi ức vui vẻ, nhưng không ngờ bây giờ nó lại giúp cậu.

Thẩm Nhạn Hành tháo tấm vải đen xuống, banh mí mắt Tư Thần ra, tròng trắng hướng lên trên, hô hấp đều đặn, rõ ràng là đã hôn mê.

Hắn lại cột tấm vải về chỗ cũ, che mắt Tư Thần lại.

Tài xế cảm khái: "Tôi cảm thấy tìm người ngoài như thế này có hơi nguy hiểm."

Thẩm Nhạn Hành: "Nhưng chúng ta không có lựa chọn tốt hơn."

Giọng nói máy móc của tài xế lạnh băng không cảm xúc: "Hơn nữa anh cũng không đồng ý nhổ cỏ tận gốc. Vô Tương, tôi nhớ rõ anh phải là người thiếu quyết đoán như vậy."

"Thật sự không có biện pháp." Thẩm Nhạn Hành nhắm mắt lại, thở dài: "Dù sao... đây cũng là đàn em tôi thích nhất năm đó."

***

Khu Trang Sơn.

Ngày trước, nơi đây là thành phố phồn vinh nhất bên bờ Đông Hải. Nhưng vì thường xuyên bị cao duy xâm lược, nơi đây cũng sớm trở thành "Khu Tai họa nghiêm trọng", hàng năm luôn ở trong trạng thái cách ly với bên ngoài.

Người ở đây không bao giờ nghĩ đến ngày mai, càng không nói đến văn minh hay trật tự. Nơi sinh sống của nhân loại ngập đầy hơi thở khát cầu xa xỉ đến cực điểm.

Sau đó Tư Thần hôn mê thật. Cậu không biết mình đã ngồi trên xe bao lâu, nhưng khi tỉnh lại bụng đói cồn cào, dạ dày đau đớn.

Thẩm Nhạn Hành cũng không muốn ngược đãi cậu, cho cậu một thanh chocolate có thành phần thuốc dinh dưỡng.

Dù chỉ là một ít dinh dưỡng nhưng giá cả lại ngang ngửa với thịt ở nhà ăn dành cho công nhân nơi Tư Thần làm việc.

"Sắp đến rồi, cậu cứ ngủ đi."

Thẩm Nhạn Hành chọn nơi này là vì khu Trang Sơn vừa xảy ra một lần cao duy xâm lấn mức độ nguy hiểm 3A.

Mỗi khi không gian gấp khúc, người bình thường sẽ phải bỏ mạng, dựa vào đó các chuyên gia đã phân chia mức độ nguy hiểm từ A đến 5A, nghiêm trọng hơn sẽ lên cấp S.

Nơi nghiên cứu của căn cứ sẽ được đặt ở một vị trí an toàn, và không ở đâu an toàn hơn ở khu vực không gian gấp khúc. Và vì xảy ra biến cố, người bên ngoài không thể nào biết được tin tức ở bên trong. Tóm lại, đây là nơi thích hợp để làm những chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng.

Bây giờ khu Trang Sơn tiêu điều, hiu quạnh hơn so với lúc trước rất nhiều.

Đường phố vắng vẻ, xe còn chưa được mấy chiếc. Khi cao duy xâm lấn bắt đầu, toàn bộ khu vực như bị giam cầm trong một cái lồng. Vài người máy không bị hư hỏng có thể làm bảo vệ đứng canh gác.

Ô tô đi vào một tầng hầm của một bệnh viện. Chỗ này ban đầu là một nhà xác, sau đó được sửa chữa thành một nơi để giải phẫu.

Thẩm Nhạn Hành đi ngang qua, thuận tay chạm vào khí cụ sửa gen được buôn lậu đến từ Khu An toàn: "Dù bị loại bỏ rồi nhưng cũng mất kha khá tiền, quả là tức chết mà."

Tài nguyên ở đó không chỉ có tri thức, khoa học kỹ thuật cũng tiên tiến không kém.

Công dân ở Khu An toàn chỉ cần 1000 điểm tín dụng là đã mua được thuốc chữa trị gen, công dân ở nơi khác lại phải chi trả đến mấy chục ngàn.

Tài xế trả lời: "Vốn đã tìm thấy một nhân viên nghiên cứu, nhưng đáng tiếc là chết rồi."

Tài xế không nói ra nguyên nhân tử vong.

Ở thế giới này, mạng người không đáng giá. Giống như cỏ dại ven đường, cây này chết đi vẫn còn nhiều cây khác. Ngoại trừ bản thân nó, không một ai để tâm đến một cọng cỏ nhỏ bé.

***

Khi Tư Thần hoàn toàn tỉnh dậy, cậu đang nằm trên một khối kim loại trơn nhẵn.

Trên người cậu là một bộ quần áo nghiên cứu, ngọn đèn sáng trưng soi rọi trên đầu.

Tư Thần chống tay ngồi dậy, di chứng của thuốc tê khiến đầu cậu hơi đau.

Cậu phát hiện ra bên cạnh mình còn hai người khác.

Cậu theo thói quen đánh giá hoàn cảnh xung quanh trước. Ở đây không có cửa sổ, trên vách tường có những đốm đen nấm mốc vì lâu ngày không có ánh sáng. Nhưng tựu chung vẫn khá sạch sẽ.

Trong góc tường có một thiết bị theo dõi, nó đang im lặng quan sát cậu.

Toàn hộ tầng hầm này không lớn, có lỗ thông gió, ngoài không gian nghiên cứu thì còn có một phòng ngủ nhỏ.

Tư Thần đi vào đó nhìn thử, dù dụng cụ có dấu vết bị súng bắn nhưng không thể nghi ngờ hơn, là thành phẩm của "tập đoàn Xà Trượng".

Khí cụ điều chỉnh gen loại X-II, vừa mới bị loại bỏ hai, ba năm trước.

Đó là lúc cậu học đại học được hai năm, hẳn là bây giờ không còn sinh viên nào dùng loại máy này nữa.

Khí cụ điều chỉnh gen loại X-II là sản phẩm cuối cùng của dòng X, hiện tại chỉ sử dụng dòng V.

Máy loại V đã giảm bớt các thao tác dùng, sử dụng trí tuệ AI tính toán thay cho người, vì vậy nhân công trong công ty nghỉ việc rất nhiều.

Lúc đó, thầy giáo của Tư Thần còn cảm thán rằng: "Bây giờ con người đã bị máy móc cung phụng đến ngu muội. Khoa học công nghệ phát triển là tốt, nhưng cũng không hẳn là tốt nhất."

Tư Thần đi đến chỗ giải phẫu, nơi có hai người đang nằm song song nhau, diện mạo cũng có chút tương đồng.

Máy thở oxy được đeo lên mặt, cả hai đều đang hôn mê, bên cạnh còn có máy đo điện tim.

Trên đỉnh đầu của Tư Thần truyền đến một âm thanh máy móc: "Xin lỗi đã dùng phương thức này để khiến cậu tỉnh lại."

Thẩm Nhạn Hành nhìn vào màn hình theo dõi, chậm rãi nói: "Tư Thần. Giải phẫu hai người trên bàn đi. Người đánh dấu màu đỏ là A, màu xanh là B. Chúng tôi yêu cầu cậu hãy làm cho gen B giống với gen A, có thể làm bất cứ thao tác đo lường, kiểm tra y học nào mà cậu muốn. Cậu hiểu chưa?"

A là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, là công dân cấp độ 1, năm nay 18 tuổi, đang trong thời gian ra khỏi nhà để học tập ở nơi khác trong Khu An toàn. B là cô nhi, đồng thời là lưu dân*. Mà hiện tại, gia tộc Tống là một trong bốn tập đoàn lớn, là tập đoàn chế tạo Hỗn Độn.

*người dân lưu lạc, tha hương

Thẩm Nhạn Hành dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Cậu từng học ở trường đại học đó, hẳn là đã biết bây giờ có ba cách để được tiến hóa vinh quang."

"Thứ nhất là cải tạo từ máy móc, thứ hai là cải tạo từ sinh vật, thứ ba là cải tạo từ những thần quái quý hiếm."

"Trên người của A có một sinh vật "Cao duy" đã được cải tạo."

Thứ gọi là sinh vật cải tạo chính là cấy sinh vật cao duy vào trong cơ thể người, sống cùng với mầm mống quái vật, từ từ tiến hóa.

Thiếu gia Tống chưa đến khai giảng đã vội vàng đến trường, thật ra có một lí do.

Đó là vì sinh vật trong cơ thể cậu ta đã có dấu hiệu ngo ngoe, rục rịch thức tỉnh. Tuy cậu ta xuất thân là tài phiệt nhưng chỉ là con thứ, người có khả năng thừa kế lại lên đến hàng trăm. Vì vậy để nâng cao khả năng cạnh tranh, cậu không tiếc tiền mua "sinh vật cao duy", cấy ghép vào trong người mình.

Không phải tự tay mình thuần hóa nó nên khó tránh khỏi việc khó hòa hợp.

"Chúng tôi yêu cầu cậu hãy cắt bỏ nó và cấy ghép lên người của B. Cho cậu một tuần, đủ không?"

Thẩm Nhạn Hành cũng không lo lắng Tư Thần sẽ tự cấy vào người.

Thân thể của Tư Thần chưa qua cải tạo, với thân thể bình thường thì không thể hấp thụ được "sinh vật cao duy", trừ khi cậu muốn tự sát.

Nói thật, nhiêu đó thời gian thì có chút gấp gáp, nhưng đó là thời hạn khoan dung nhất có thể dành cho cậu rồi.

Người của nhà họ Tống sớm muộn gì cũng phát hiện ra một người thừa kế đã mất tích.

Tầm mắt của Tư Thần chăm chú nhìn vào hai người đang nằm, cuối cùng từ từ nói: "Tôi không cần học phí, nhưng muốn có một con mắt bằng máy. Ngoài ra tôi cũng muốn mỗi ngày có 1 lọ thuốc tiến hóa cấp 5."

Sau khi xảy ra cao duy xâm lấn, tập đoàn Xà Trượng cũng đã nghiên cứu không ít loại thuốc cổ quái, hiếm lạ.

Nói đúng hơn, thuốc tiến hóa cũng là một loại "sinh vật cải tạo".

Thuốc tiến hóa có thể giúp cho người bình thường được cường hóa tố chất thân thể, đồng thời chữa trị được nhiều bệnh tật, bao gồm bức xạ hạt nhân, Ebola, bệnh chó dại và những căn bệnh không có thuốc chữa.

Thuốc về gen được chia thành các cấp từ 1 đến 10, năm cấp phía sau không thể buôn bán trên thị trường.

Một ngày một lọ thuốc tiến hóa gen cấp 5, giá thị trường của một lọ lên đến 1 triệu nên bình thường cũng không có ai bán.

Tài xế tức giận nói: "Tên khốn đó còn dám mở miệng đặt điều kiện?! Đây là vấn đề về tiền bạc hả? Nếu mua một lần 7 lọ thuốc cấp 5 chắc chắn sẽ bứt dây động rừng, khiến cho chúng ta bị theo dõi."

Bộ đàm im lặng một lúc lâu.

Tư Thần khom lưng, chống lên bàn ho khan ra tiếng, gân xanh nổi lên trên chiếc cổ trắng thanh mảnh.

"Tôi chỉ là không muốn bị bệnh." Giọng của cậu vô cùng bình tĩnh nhưng nhuốm một tia đau thương: "Từ nhỏ thân thể tôi đã yếu ớt, phổi có bệnh, vẫn luôn ho như vậy. Không thể chạy nhảy, không thể cử động mạnh, chỉ có thể ngồi yên một chỗ đọc sách."

"Tôi so với ai cũng đều phải nỗ lực gấp trăm ngàn lần để có được một cơ hội. Cuối cùng bọn họ lắc đầu nói với tôi rằng tôi quá yếu, không thể được."

Ngón tay của Thẩm Nhạn Hàng ghim sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng tiếc hận nói: "Được, sáu ngày."

Tư Thần không ngẩng đầu, không tiếng động nở một nụ cười: "Cảm ơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK