• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: jena

Hình ảnh trong video biến mất.

Màn hình lại xuất hiện gương mặt của nhà khoa học.

"Mọi chuyện là như vậy. Nếu như tôi chết thì tôi sẽ giao video này cho đài truyền hình." Nhà khoa học ngồi trước bàn làm việc, biểu tình như thể thể giới quan đã sụp đổ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ: "Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn bắt đầu tiến hành nghiên cứu. Tôi sẽ dùng thân thể của Khoa Phụ Tống để tạo Thần... Sau quá trình nghiên cứu, tôi đã có được 13 phương án..."

Gã siết tay thành quyền, ánh mắt không biết là oán hận hay điên cuồng: "Mà sau khi chết, tôi sẽ tái sinh."

Video đến đây đã kết thúc.

Tư Thần tắt máy tính, cảm xúc không ổn định.

"Loại người như Khoa Phụ Tống..." Tư Thần hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, suy nghĩ: "Chắc chắc không có khả năng sẽ hy sinh chính mình, cống hiến làm thành tựu cho kẻ khác. Vì trong mắt gã, việc nhân loại tuyệt diệt cũng giống như gã mở mắt dậy buổi sáng thấy tóc rụng trên gối."

Có lẽ trong phút giây nào đó, Khoa Phụ Tống đúng là cảm thấy hối hận.

Nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thông với người khác trong thời khắc bị báo ứng như vậy.

"Có 13 phương án. Vừa đủ cho Con của Thần từ số 1 đến số 13."

"Dựa theo tư liệu có được cho đến hiện tại, các mốc thời gian ở thế giới này là Khoa Phụ Tống tạo ra ô nhiễm, thế giới sắp bị hủy diệt; lần đầu tiên nhà khoa học chế tạo ra Con của Thần để cứu vớt thế giới, sau đó nhân loại lại qua cầu rút ván*, gi3t ch3t Con của Thần; sau khi Con của Thần chết, thế giới lại suy vong, chỉ có thể tiến hành tạo ra Con của Thần thứ hai... Nhưng cuối cùng thất bại, và thế giới tuyệt diệt."

*卸磨杀驴 (tá ma sát lư): thành ngữ Trung Quốc, tương đương với câu qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, vong ân bội nghĩa

Từ ngoài nhìn vào, câu chuyện đầy đủ là như vậy.

Nhưng phía sau có vẻ vẫn còn thứ gì đó phức tạp hơn.

"Giám đốc đẩy xe lăn đến phòng thí nghiệm, nói đó là Khoa Phụ."

"Giám đốc của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn luôn được gọi là Khoa Phụ."

"Trần Chấp Chu nằm mơ... Nói rằng trong giấc mơ có một người khổng lồ nằm trên mặt đất, xung quanh có rất nhiều sâu bọ màu đen g4m cắn người đó. Liên hệ với hình tượng của Khoa Phụ Tống, có lẽ hơn 50% chính là gã, hoặc có thể nói là thân thể của gã."

"Khoa Phụ Tống còn nói rằng Trường Sinh Uyên trong người gã là con đầu tiên và con cuối cùng ở thế giới này. Có lẽ phạm vi "thế giới" mà gã nói là thế giới của gã."

"Gã còn nói về "tầng trên". Chứng tỏ Khoa Phụ Tống biết rằng còn có những chiều không gian khác nhau."

"Lúc trước, trong sương đen, có người nói với mình "Vật chứa thật hoàn hảo." Vật chứa đó hàm ý là mình?"

"Vậy nên, khả năng lớn nhất là Khoa Phụ Tống đã thông qua hình thức nào đó đã có thể vứt bỏ được thân thể nguyên bản của gã, sau đó sống lại trên người của nhà khoa học? Cứ như vậy thì có thể giải thích vì sao nhà khoa học tiếp tục xưng là Khoa Phụ."

Tư Thần xem lại video một lần nữa, mong muốn tìm thêm một ít dấu vết nào đó.

Trên màn hình, nhà khoa học nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ dùng thân thể của Khoa Phụ Tống để tạo Thần..."

Tư Thần ngẩng đầu lên: "Con của Thần số 5, dạ dày."

Cậu đã bán thông tin này cho Lâm Giai Lệ để đổi lấy 2 lọ thuốc gen cấp 7.

【 Chúng tôi đã cấy vào dạ dày của số 5... 】

Trong nháy mắt, Tư Thần nhận ra - chỗ trống gồm hai ô bôi đen kia là "Khoa Phụ".

Nhà khoa học đã chia thân thể của Khoa Phụ Tống thành 13 phần, chế tạo ra Con của Thần.

Tư Thần gần như kinh ngạc mà đứng bật dậy, đầu óc lộn xộn căng đau.

Tiếng khóc nỉ non dường như đã lớn hơn một chút.

Dù trí lực có cao cũng không thể suy đoán ra chân tướng với lượng thông tin chưa chắc chắn này.

Mà bây giờ Tư Thần còn đang bị nhược trí.

Tư Thần từ bỏ suy nghĩ: "Thầy Tống, thầy chọn không gian gấp khúc này làm trường thi là muốn cho chúng em biết điều gì?"

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cuộc thi vẫn phải tiếp tục.

Tư Thần lấy điện thoại ra nhìn thời gian, 18:10. Cách thời gian tập hợp khoảng 2 tiếng.

Cậu nhịn xuống sự mệt mỏi của cơ thể, tiếp tục mở cửa những căn phòng còn lại.

Ngoài một số cơ sở vật chất thường thấy ở trong phòng thí nghiệm, ở đây còn có một phòng tiêu bản.

Lý do xây dựng căn phòng này là để rút kinh nghiệm từ những thí nghiệm sai lầm.

Có nhiều thai nhi biến dị được ngâm trong dịch đông lạnh, chúng đã sớm không còn hô hấp.

Nhìn những biến dị đặc thù này có thể nói chúng là "dê núi đen" chưa thành hình.

Ở giữa phòng tiêu bản có một cái hố sâu, bên trong còn máu thịt băm vụn và xương cốt của "thành phẩm thất bại".

Cũng giống những thực nghiệm thể khác, phôi thai Con của Thần số 11 được nhân bản nhiều lần.

Những nhân bản này có vẻ ngoài tương tự dê núi đen, chìm nổi trong hố. Suốt cuộc đời của chúng đều bị giam trong phòng thí nghiệm, chưa bao giờ được nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Bán thành phẩm có giá trị sẽ được cất trong thùng tiêu bản.

Thành phẩm thất bại không có giá trị sẽ bị ném xuống hố, chờ được xử lý.

Chúng đều là nhân bản được tạo ra từ gen đông lạnh của Con của Thần số 11, ra đời trong khay nuôi cấy, được nuôi trồng như một mầm lúa mạch, lớn lên để thu hoạch.

Những phôi thai này là thế hệ thứ nhất của Con của Thần, nhưng sẽ không bao giờ có thể trở thành Con của Thần một cách chân chính có thể hấp thụ được ô nhiễm.

Cho nên, thế giới này bị hủy diệt.

Ngoại trừ Khoa Học Thành Phụ, những khu vực khác đều bị sương đen bao phủ vĩnh hằng.

Phôi của dê núi đen trong thùng tiêu bản chỉ to bằng một đứa trẻ nhưng bụng của nó phình to như mang thai, bên trong là một đống bùn nhão màu đỏ. Cái bụng căng ra đến mức nửa trong suốt.

Tư Thần giơ cao rìu, bổ mạnh xuống thùng tiêu bản.

Rìu chém sắt như chém bùn, thủy tinh loảng xoảng vỡ nát.

Trong thùng tiêu bản chảy ra một chất lỏng màu vàng nhạt có mùi tanh hôi gay mũi.

Tư Thần nín thở, cẩn thận dùng rìu tiếp tục bổ thêm vào một lớp.

Cuối cùng, thành phẩm thất bại của dê núi đen theo dòng nước ngã ra mặt đất, cả người mềm oặt.

Tư Thần dùng một con dao nhỏ cắt mở bụng nó.

Bên trong là máu thịt đỏ băm nhuyễn.

Tư Thần: "Vậy là đặc tính tái sinh vô hạn của dê núi đen có nguồn gốc từ máu thịt của Khoa Phụ."

Cậu suy nghĩ một lát, lấy túi thu dụng, bỏ phôi thai vào.

Tư Thần nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng bỏ nó vào ngăn kéo trong phòng họp.

Sau khi thế giới tuyệt diệt xảy ra chuyện gì, Tư Thần không biết. Cậu cũng không biết những con dê núi đen này không được sinh ra thành công liệu có được luân hồi hay không.

Nhưng từ trước đến nay, bồi táng cho thi thể là một niềm an ủi dành cho người đã khuất.

Khi cậu đi đến giữa hành lang, Trường Sinh Uyên nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Chi."

Tư Thần cảm nhận được cảm xúc của nó. Là một sự chần chờ kỳ lạ.

Cậu quay đầu, nhìn về một cánh cửa.

Cánh cửa này không khác gì mười mấy cánh cửa trước cậu đã mở. Nó cũng không bị khóa lại.

Nhưng Tư Thần biết được đây là "phòng số 11" của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.

Tiếng khóc của dê núi đen không dễ nghe. Tư Thần nghe một quãng thời gian đã quen một chút nhưng vẫn cảm thấy váng vất.

Đây là một loại ô nhiễm tinh thần, tiếng khóc đó dùng để dụ dỗ con mồi.

Nhưng sau khi tiếng "Chi" vang lên, tiếng khóc của dê núi đen đã ngừng lại.

Trường Sinh Uyên chui ra khỏi thân thể của Tư Thần, bò đến trước cửa.

"Chi! Chi chi!"

Hẳn là nó đang nói thổ ngữ của chủng tộc Trường Sinh Uyên, Tư Thần nghe không hiểu.

Nhưng cảm giác khủng hoảng mơ hồ lúc trước đã tiêu tán bớt.

Tư Thần chần chờ một lát, cuối cùng đẩy cửa ra.

Căn phòng này khá chật hẹp, giống như một phòng thẩm vấn, chỉ có một cái đèn trần.

Dê núi đen ngồi ngay ngắn ở giữa phòng.

Khác với sinh vật trong ảnh, ở phần hốc mắt của dê núi đen này có mắt.

Chỉ là lúc này, hai mắt của nó đang nhắm chặt.

Thậm chí nó còn mặc một cái váy để che chắn cơ thể phi giới tính của mình.

Hai tay của dê núi đen đang cầm một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, bên trong là một khối thịt đỏ tươi, giống như thạch trái cây.

Thật ra Tư Thần đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng dê núi đen ngồi trên ghế không hề nhúc nhích.

Nó cũng không có hô hấp.

Đây là một con dê núi đen đã chết.

Ngoài khu vực được đèn chiếu sáng, toàn bộ những chỗ khác trong phòng số 11 đều ngập tràn sương đen hóa lỏng.

Sương đen đó giống với sương đen vào ban đêm.

Đối với nhiều người, chúng biểu trưng cho ô nhiễm.

Sương đen dường như được khống chế trong phạm vi nhất định, không vì mở cửa mà lan tràn ra bên ngoài.

Trường Sinh Uyên bắt đầu hành động.

Nó duỗi dài xúc tu, lặng lẽ cuốn lấy hộp thủy tinh trong tay dê núi đen.

Dê núi đen đã chết bỗng chốc mở bừng mắt.

Đôi mắt của nó đen nhánh, lạnh lẽo vô hồn, giống như than đá sẽ bốc cháy bất cứ lúc nào.

Động tác của Trường Sinh Uyên tức khắc cứng đờ.

Nhưng đôi mắt kia chỉ nhìn thẳng vào Tư Thần.

Thân thể của Tư Thần không chịu khống chế mà tiến vào trạng thái k1ch thích, máu đen chảy ra khỏi hai hốc mắt.

Dê núi đen mở miệng, từ cổ họng phát ra tiếng kêu của loài dê đầy chói tai.

Trường Sinh Uyên vội vàng nói: "Chi chi chi! Chi -!"

Không biết có liên quan đến việc Tư Thần bị nhược trí hay không, Trường Sinh Uyên bỗng dưng thông minh hơn.

Dê núi đen từ trên cao nhìn xuống Trường Sinh Uyên, đột nhiên nở một nụ cười.

"Nhớ rõ, ngày thứ 13." Âm thanh của dê núi đen đứt quãng.: "Dưới giá treo cổ, cho ta sống lại."

Nó buông lỏng tay.

Trường Sinh Uyên vội vàng kéo hộp thủy tinh ra. Sau đó lấy xúc tu lạch cạch đóng cửa lại.

Ở nơi họ không nhìn thấy, dê núi đen đã hóa thành sương đen.

Tư Thần bây giờ mới phát hiện ra, chỉ vài phút ngắn ngủi mà cả người cậu đã ướt nhẹp mồ hôi.

Trên bài thi, câu hỏi phụ bắt đầu nóng lên.

Dưới hàng chữ đen xuất hiện một hàng chữ nhỏ.

Câu hỏi phụ: Thu thập thân xác Con của Thần.

【 Đã thu thập: Thân xác Con của Thần số 11 】

【 1/13 (+10 điểm) 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK