• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: jena

Trò chơi số 13 thích nhất là nghịch bùn.

Tư Thần không hề cảm thấy Trường Sinh Uyên là Con của Thần số 13. Từ nhỏ nó đã ở bên cạnh Tư Thần, nhìn kiểu gì cũng vẫn là một đứa trẻ.

Còn cậu... Dù cho cậu có chết ở đây, bắt cậu nhảy lầu tự sát đi chăng nữa cũng không có khả năng cậu sẽ thích chơi bùn.

Kết hợp với thông tin trong đề thi, Tư Thần đưa ra phỏng đoán rằng Con của Thần số hiệu 13 là một tiến hóa giả cải tạo sinh vật đã dung hợp với Trường Sinh Uyên.

Ngoài ra, nếu số 13 có thể ngăn cản cao duy xâm lấn, sức mạnh hiển nhiên không hề yếu kém. Nhưng dù vậy, người đó vẫn chết trong tay của Khoa Phụ.

Thời gian để Trường Sinh Uyên nghịch bùn cũng không nhiều.

Hết 3 phút, Tư Thần không chút do dự vớt nó từ trong bùn ra.

Cậu còn đeo tới hai lớp bao tay.

Có vẻ Trường Sinh Uyên vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nó không giãy giụa quá nhiều, về lại trong tay Tư Thần thì đặc biệt ngoan.

Vì chưa tắm rửa sạch sẽ nên Tư Thần không muốn nó chui vào trong người mình.

Trước 00:00, cậu vào trong Khoa Học Thành Phụ, vào căn phòng gần nhất.

Cửa vẫn có thể mở.

Phòng rất nhỏ, giống như một cỗ quan tài, diện tích chật hẹp chỉ vừa hai bước chân. Cậu nhìn qua tất cả những căn phòng còn lại, chúng đều có những cánh cửa giống nhau.

Giường là một miếng sắt được hàn vào mặt đất, hoàn toàn không thoải mái, ngoài cửa ra vào chỉ còn một cửa sổ để thông gió.

Tư Thần lại gần nhìn thử, diện tích cửa sổ cũng chỉ vừa đủ một khuôn mặt.

Một giường đơn, một tủ quần áo, một cái bàn. Không có ghế, trên tường có một kệ sách do Khoa Học Thành Phụ cung cấp. Căn phòng chật hẹp rộng không đến 2 mét vuông.

Tư Thần cảm thấy thân thiết lạ thường, nhưng lại không có ký ức gì về căn phòng này.

Cậu nhớ lại ghi chú của bài thi, lấy thẻ dự thi đặt lên cửa, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại.

Thẻ dự thi màu đen như một viên nam châm dán chặt vào chính giữa cánh cửa.

Nếu Tống Bạch không có ý định lừa thí sinh vào đây để tàn sát thì lời nhắc nhở trên bài thi chắc chắn quan trọng.

Tư Thần vừa vào đây, vẫn chưa muốn khiêu chiến với quy tắc của thứ gì.

Vài phút sau, thời gian trên điện thoại hiển thị 00:00.

Ngoài cửa sổ, tia sáng cuối cùng đã biến mất. Không có ánh trăng, bên ngoài là một sự im lặng chết chóc.

Tư Thần run rẩy cả người. Không có máy sưởi, nhiệt độ ban đêm lại không ngừng hạ thấp.

Cậu đặt balo lên giường, lấy búp bê ngày nắng và một cây đuốc đèn ra đặt lên bàn.

Cây đuốc đèn là sản phẩn của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, rất hữu dụng, nghe nói là được cải biên từ nền văn minh Pixel.

Ở thế giới cao duy đó, mọi sự vật đều tồn tại dựa trên hình thức pixel, kể cả máu cũng là những ô vuông vức.

Cái lạnh căm căm này rất khó thấy trong các phó bản, nhưng khi gặp thì chẳng đem đến sự vui vẻ gì.

Ánh sáng của cây đuốc đèn không quá tỏ, chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi 1 mét. Đèn chỉ to bằng một cây son, chân đáy có nam châm, có thể đứng vững trên bề mặt kim loại.

Trường Sinh Uyên thò đầu ra khỏi túi áo Tư Thần: "Chi?"

Nó không hiểu, sao mẹ không cho nó về lại trong người.

Bên ngoài quá lạnh, Trường Sinh Uyên còn bị đông lạnh đến run cầm cập.

Tư Thần ngồi trên giường, lấy khăn giấy thấm ướt rồi lau từng xúc tu nhỏ của nó. Giấy trắng nhanh chóng dơ hầy.

Cậu tưởng xúc tu của Trường Sinh Uyên là những cục thịt mềm, nhưng khi bóp vào lại chảy ra chất lỏng sền sệt, còn có mùi tanh gay mũi từ biển.

Vết bẩn làm dơ tay của Tư Thần.

Trường Sinh Uyên xấu hổ giấu xúc tu này dưới xúc tu khác khiến cả người co cụm lại thành một quả cầu.

Tư Thần thấp giọng nói: "Không sao."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tư Thần ngay lập tức tiến vào trạng thái đề phòng. Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, bây giờ đã ngừng trước cửa phòng.

Giây tiếp theo là tiếng đập cửa kịch liệt.

"Tư Thần! Là cậu đúng không?" Giọng nói chứa đựng sự vui mừng khó tả: "Tôi thấy thẻ dự thi của cậu trên cửa, tôi là Sở Đông Lưu đây. Có thể mở cửa được không? Tôi làm mất thẻ dự thi rồi!"

Giọng nói đúng là của Sở Đông Lưu.

Tư Thần quay đầu nhìn về phía búp bê ngày nắng trên bàn.

Nó đang khóc.

Vì vậy Tư Thần im lặng ngồi trên giường, không làm gì. Cậu còn lấy súng ra, siết chặt trong tay.

Tiếng đập cửa dồn dập nóng nảy: "Có thứ gì đó đang đuổi theo tôi, làm ơn giúp tôi, cho tôi vào đi - Tư Thần! Ban đêm ở bên ngoài sẽ bị sinh vật cao duy tấn công! Trong thành đều là thực nghiệm thể...! Tôi vất vả lắm mới chạy ra thoát được!"

Có vẻ thấy Tư Thần không muốn mở cửa, Sở Đông Lưu không nói nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cào lên kim loại lạnh sống lưng.

Tư Thần đột nhiên ý thức được một chuyện, Sở Đông Lưu đang cạy thẻ dự thi của mình ở trên cửa.

Trong nội dung đề thi không nói nếu làm rớt thẻ dự thi sẽ có hậu quả gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Tư Thần cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết, cái thẻ kim loại đen thui đó không chỉ là bùa hộ mệnh ở thế giới này mà còn là thẻ xác nhận để cậu thi lên thạc sĩ!

Cậu chửi thầm một tiếng, chuẩn bị mở cửa liều mạng với thứ ở bên ngoài.

Nhưng xúc tu của Trường Sinh Uyên lại gắt gao nắm lấy đầu ngón tay Tư Thần.

Trường Sinh Uyên khi nãy còn động đậy bây lại im lặng lạ thường, thân thể còn mơ hồ run rẩy.

Do nó đang sợ hãi thứ ngoài cửa.

Sợ đến mức không dám phát ra tiếng.

Tư Thần sửng sốt, ngồi lại chỗ cũ.

Tiếng chó sủa vang lên ở chỗ khác.

Tư Thần dán mặt lên cửa sổ, dù đã khởi động con mắt nhân tạo nhưng vẫn không nhìn thấy được gì.

Căn phòng nhỏ như đã được giăng kết giới, chia cắt bên trong và bên ngoài.

Ở ngoài cửa là tiếng kêu thảm thiết của Sở Đông Lưu, trên hành lang bắt đầu ồn ào tiếng chó sủa xen lẫn tiếng k3u rên của Sở Đông Lưu khiến cho người nghe lạnh cả người.

Rất rõ ràng, người ở ngoài cửa không phải là Sở Đông Lưu, nhưng tình cảnh khi nãy quá mức chân thật, khiến cho tâm tình của Tư Thần trầm xuống.

Hơn 10 phút sau, bên ngoài khôi phục sự yên tĩnh.

...

...

Sau nửa đêm, Sở Đông Lưu cũng gặp chuyện tương tự.

Cậu ngồi ở trên giường chơi game, nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang.

Người này hình như đang chạy trốn, tiếng thở d0c nặng nề mỏi mệt. Sinh vật trên hành lang rõ ràng không chỉ có một thứ.

Tiếng bước chân ngày càng hỗn loạn.

Sở Đông Lưu đã được huấn luyện chuyên môn, có thể phân biệt được thứ chạy phía trước có hai chân, thứ đuổi theo sau có bốn chân.

Cậu tiếp tục chơi xếp hình Tetris, mí mắt không thèm nhấc.

Có người xuất hiện ở bên ngoài, chứng tỏ có hai tình huống.

Thứ nhất, người kia quá ngu, không làm theo ghi chú của đề thi. Chỉ số thông minh thấp như vậy thì không đáng cứu.

Thứ hai, người kia có làm theo, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên thẻ dự thi không hoạt động. Với tình huống này, dù hắn có ra cứu cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Sở Đông Lưu cũng không có tâm tình để đồng cảm.

Dù sao mọi người đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, chỉ có một người được vào học. Bây giờ không phải là thời điểm để đưa tay giúp đỡ.

Đã vào phòng thi, không cẩn thận sẽ rớt ngay.

Bỗng cậu nghe thấy tiếng đánh nhau.

Trong nháy mắt, Sở Đông Lưu nghe thấy tiếng khóc đè nén của Tư Thần.

"..."

Mẹ nó, sao tên ngu xuẩn bên ngoài lại là chị dâu của mình?!

Búp bê ngày nắng ở trên giường khóc lớn.

Sở Đông Lưu do dự đặt tay lên tay nắm cửa.

Thật ra Quý Sở Nghiêu không hề nhờ vả Sở Đông Lưu giúp đỡ Tư Thần, thậm chí còn không giới thiệu Tư Thần cho bất cứ ai.

Vì Quý Sở Nghiêu biết Tư Thần không cần giúp đỡ.

Huống hồ Sở Đông Lưu còn là em họ của Quý Sở Nghiêu, là con trai út của em trai của mẹ hắn.

Dù có thân thiết cũng không thể nhờ vả trắng trợn như vậy.

Nhưng Sở Đông Lưu biết Tư Thần.

Quý Sở Nghiêu giữ mình trong sạch hơn 20 năm, lần đầu tiên xuất hiện tin đồn như vậy, muốn không biết cũng khó.

Huống hồ, Quý Sở Nghiêu cũng giống Sở Đông Lưu, đều lựa chọn cách xa người mình yêu.

Sở Đông Lưu quyết định nhìn thử.

Cậu đã lên cấp Năm, có chút tự tin với thực lực của mình.

Chỉ một giây thì sinh vật cao duy bên ngoài có thể giết cậu không?

Cậu mở cửa ra một khe nhỏ.

Âm thanh bên ngoài nháy mắt biến mất.

Sương đen như thủy triều ồ ạt chảy vào phòng.

Sắc mặt Sở Đông Lưu biến đổi lớn, hung hăng đè cửa muốn đóng lại.

Nhưng cậu thất bại.

Cửa sắt dày nặng xuất hiện những ngón tay tái nhợt.

Sở Đông Lưu khởi động nguồn năng lượng trung tâm, trên bàn tay phát ra ánh sáng tím.

Cậu đè lên những ngón tay kia, mạnh mẽ bẻ gãy, da thịt chạm vào nhau bốc lên khói trắng.

Cuối cùng, những ngón tay trắng kia phát ra tiếng răng rắc.

"... Ha ha."

Người ở bên ngoài đang cười, hình như có cảm giác rất thú vị.

Giống như một vài người trưởng thành rất vui vẻ hớn hở nhìn trẻ nhỏ lăn lộn khóc lóc trên mặt đất.

Nhưng nó đã buông lỏng tay.

Sở Đông Lưu đóng sập cửa. Sau lưng vã mồ hôi lạnh.

Sương đen trong phòng đã ngập đến đầu gối cậu.

Sở Đông Lưu nhìn bàn tay bị phỏng, biểu tình ảo não: "... Sơ ý quá."

Sương mù rất lạnh, chân của cậu như bị đông cứng mất đi tri giác.

Sở Đông Lưu nhảy lên giường, cúi đầu nhìn, thân thể đã khác thường.

Phần da nhân tạo dính sương đã biến thành màu đen, cơ bắp như thịt khô bị hút sạch nước.

Bên ngoài lớp da màu đen còn có những ung nhọt ghê tởm như men sứ đúc vào lò nổi bọt khí.

Hiển nhiên, cậu đã bị ô nhiễm.

"Ô nhiễm" là cách nói của nền văn minh Hỗn Độn, chia thành ô nhiễm tinh thần và ô nhiễm thân thể. Ô nhiễm tinh thần khiến con người sốt cao, nôn mửa, phát điến, cuối cùng chết não; ô nhiễm thân thể giống như sinh vật biến dị, giống như kết quả khi uống quá nhiều nước thải công nghiệp chưa qua xử lý.

Thực tế chứng minh, nếu ngẫu nhiên bị ô nhiễm lại trở thành cái lợi đối với tiến hóa giả, đặc biệt là ô nhiễm đảo ngược.

Vì vậy Sở Đông Lưu không hoảng sợ.

Cậu lấy dịch chữa trị cấp 6 trong túi, phun lên đùi mình.

Phần chân mất đi tri giác bỗng chốc rát đau.

Nhưng phần chân bị ô nhiễm không khôi phục bình thường, ung nhọt mọc ra vỡ nát, máu mấp máy như có sinh mệnh.

Sở Đông Lưu lấy dao cắt phần da thịt này đi.

Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt cậu tối sầm.

Máu đen chảy ra từ miệng vết thương như một chất lỏng sền sệt.

Miễn cưỡng khống chế, nhưng da của Sở Đông Lưu không thể khôi phục.

Sở Đông Liêu hít hà một hơi: "Là căn nguyên ô nhiễm... Đừng nói Bạch Đế muốn hiến tế hết dòng chính của mấy gia tộc lớn chứ?"

***

Sau nửa đêm, bên ngoài đã an tĩnh.

Tư Thần nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đối với tiến hóa giả, nhu cầu ngủ đã giảm bớt, nhưng dù là Tống Bạch cũng khó lòng mà không ngủ hoàn toàn.

Cậu lại bị đánh thức.

Tiếng hát mơ hồ từ bên ngoài truyền vào, âm thanh êm tai dễ nghe, giống như tiếng ngâm nga ở những thâm sơn cùng cốc.

Tư Thần nhìn thời gian, 03:37.

Cậu ngủ được đến một tiếng.

"Là Ca Giả..."

Ca Giả, sinh vật cao duy số 321, không rõ hình thái, đặc tính dùng âm thanh để giết người, Tư Thần đã từng gặp một con ở dưới nước.

Tư Thần tắt cây đuốc đèn, không để ánh sáng gây chú ý với bên ngoài.

Tiếng hát ngày càng lảnh lót, Tư Thần dùng tay bịt kín lỗ tai mình. Cậu thấy không khí xung quanh lạnh lẽo dị thường.

Cậu cũng cảm thấy linh hồn mình dường như trở thành một thực thể rõ ràng, tr4n trụi dưới gió lạnh tuyết trắng, đang từ từ kề cận với cái chết.

Cậu muốn sử dụng đặc tính khống chế lửa.

Ngọn lửa đỏ tím lập lòe trên đầu ngón tay, mang đến một chút ấm áp hiếm hoi.

Tiếng ca vang từ xa đến gần, lại dần đần lan xa.

"Sở Đông Lưu" lừa cậu để cậu mất cảnh giác mà mở cửa.

Nhưng có một việc hắn nói không sai.

Vào ban đêm, trong không gian gấp khúc này có rất nhiều sinh vật cao duy đi lang thang khắp nơi.

4 giờ sáng, sự lạnh lẽo trong không khí cuối cùng cũng vơi bớt.

Ngoài cửa sổ hừng lên một màu trắng mông lung.

Tư Thần đứng bên cửa sổ, nhìn thấy một mặt trời đỏ như máu đang dần hiện ra.

Ánh nắng bắt đầu xua tan đi màn sương đen.

Đêm thi đầu tiên, kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK