• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: jena

Tư Thần cũng không hoàn toàn hôn mê.

Chỉ là thân thể quá mệt, muốn duy trì trạng thái thanh tỉnh thì gần như phải tiêu hao hết toàn bộ năng lượng còn lại.

Cậu được đội viên của đội Con Ong bế lên máy bay, sau đó đội trưởng nói: "Chở thiếu gia về nhà kiểm tra. Còn người này, hừm, chở đến bệnh viện đi."

Hai chữ "bệnh viện" đã kich thích tinh thần của Tư Thần.

Cậu cố mở mắt, giọng nói mỏng manh: "Không cần đến bệnh viện, cho tôi về nhà là được rồi."

Cậu vẫn còn nhớ rõ lai lịch của Trường Sinh Uyên trên người mình.

Tư Thần cảm thấy Quý Sở Nghiêu sẽ không đâm sau lưng, nhưng người nhà họ Quý thì lại khác.

Cậu thừa nhận cậu lo lắng vô căn cứ, nhưng cậu không có đủ lòng tin và cũng không dám đánh cược với người khác.

Cậu đã nằm mơ thấy ác mộng rất nhiều lần, cậu bị người nhà họ Tống cưỡng chế cách ly khỏi Trường Sinh Uyên.

Hoặc cậu đang đứng trước tòa, là một phạm nhân bị phán tù chung thân.

Nỗi sợ hãi này xuất phát từ sâu bên trong nội tâm, cậu thường hốt hoảng tỉnh dậy với tay chân lạnh lẽo.

Đội trưởng nghiêng đầu: "Bạn nhỏ, dù không biết các cậu gặp gì nhưng trạng thái hiện tại của cậu nhìn không tốt lắm đâu."

Cổ của Tư Thần bị Zeus cắt, bây giờ máu đã ướt khô trên áo sơ mi trắng.

Sau khi bị sinh vật cao duy xâm nhập vào tinh thần, sắc mặt của cậu tái nhợt như một viên ngọc bị nứt vỡ, không biết khi nào sẽ tan biến trong lòng bàn tay.

Tư Thần không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không đi, không đi... Về nhà..."

Đội trưởng: "Thôi được, thôi được."

Hắn đáp ứng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ rằng khả năng không lớn. Bắc Thành và Giang Xuyên nằm ngược hướng nhau, như thế nào cũng phải cấp tốc mang Quý Sở Nghiêu về trước. Nếu lúc đó chỉ số sinh mệnh của Tư Thần giảm mạnh, họ buộc phải chở cậu đến bệnh viện tư nhân.

Thế hệ sau của một gia tộc lớn chia làm hai loại. Loại thứ nhất là Quý Nguyên Cát, "thằng nhóc này may mắn vẫn còn sống"; loại thứ hai là Quý Sở Nghiêu, "hi vọng và tương lai của cả gia tộc".

Một gia tộc muốn cường thịnh không suy tàn thì cần những người mạnh mẽ để nối nghiệp.

Quý Sở Nghiêu là một người thừa kế như vậy.

Sau khi được hứa hẹn, Tư Thần hơi an tâm một chút.

Cậu cuộn tròn ở trong góc, như một động vật nhỏ cảnh giác cao độ, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có thể nói rằng hương vị của những Alpha xa lạ xung quanh quá nồng.

Trường Sinh Uyên sau khi ăn no đã bắt đầu mở thêm một cái động để tiến hóa.

Tư Thần chợt run rẩy một chút. Sau đó, cơn run ngày một rõ ràng hơn.

Trạng thái của cậu có vấn đề, đội trưởng ngửi ngửi, đi tới bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Say máy bay hả?"

Nhưng giây tiếp theo, đội trưởng thay đổi sắc mặt ngay.

Tư Thần không mở mắt. Nhiệt độ toàn thân hạ thấp, không ngừng há miệng nôn khan, hộc ra từng ngụm máu đen, có cả nội tạng lẫn bên trong.

【 Sau khi Trường Sinh Uyên trưởng thành sẽ từ từ thoát ly, xác suất tử vong cao, dù ký chủ đã được cường hóa thân thể nhưng vẫn không có khả năng chống đỡ, không kiến nghị sử dụng làm phương án tiến hóa. 】

Trường Sinh Uyên đã lên cấp Bốn. Nói cách khác, nó đã đến độ tuổi cai sữa. Bản năng nói cho nói biết rằng nó đã có thể tự mình kiếm ăn.

Trường Sinh Uyên non luôn đi với mẹ cho đến khi trưởng thành khi đến cấp Năm cũng sẽ tự động rời khỏi mẹ mình.

Dù Trường Sinh Uyên đã cố gắng tiết chế nhưng bản năng nó muốn cứu Tư Thần, vẫn sinh ra phản ứng bài xích nghiêm trọng.

Nếu không phải bản thân Tư Thần đủ mạnh, sự bài xích này sẽ trực tiếp gây tử vong, cậu sẽ bị nghiền ép, phân giải thành chất dinh dưỡng, cung cấp cho Trường Sinh Uyên.

"... Mẹ ơi."

Tư Thần nghe thấy tiếng khóc bất lực của Trường Sinh Uyên.

"Con không ăn. Mẹ ơi."

Vì giác quan thứ sáu bí ẩn nào đó, Quý Sở Nghiêu đột ngột tỉnh dậy trong khoang chữa trị.

Hắn vẫn chưa chữa trị xong, tim đập rất nhanh.

Hắn đứng đậy, đội viên ở bên cạnh nhắc nhở: "Thiếu gia, trạng thái hiện tại của ngài bây giờ vẫn chưa ổn định đâu ạ."

Không gian trong máy báy chiến đấu không rộng rãi như chiến hạm. Nơi chiếm diện tích nhiều nhất ngoài khoang dự trữ nguồn năng lượng là buồng y tế.

Khi Quý Sở Nghiêu chạy đến, đội trưởng đang liên tục lớn tiếng nói với Tư Thần: "Bảo trì thanh tỉnh! Không được ngất xỉu! Ngất xỉu là cậu toi đời đó! Tôi đã liên hệ với bệnh viện gần nhất rồi, ráng chống cự!"

Kim tiêm truyền dịch liên tục được c4m vào người Tư Thần, bắt đầu cung cấp các loại thuốc gen bổ trợ.

Quân y trong đội hoàn toàn bó tay với tình huống này.

Ngoài khuôn mặt, phần da bên ngoài của Tư Thần đã chuyển đen, đặc biệt lạnh lẽo.

Mạch máu nổi rõ trên mặt của thiếu niên.

Đội trưởng nhanh chóng báo cáo: "Thiếu gia, tiến hóa sinh vật có rất nhiều trường hợp, ở giai đoạn này, để thăng cấp, nhiều người chọn dung hợp với sinh vật cao duy khác mạnh hơn để áp chế sinh vật cao duy trong người, nhưng bản thân của ký chủ khó có thể tiếp nhận một đợt cao duy xâm lấn mới, có thể xảy ra hiện tượng bài xích giữa hai sinh vật cao duy, cuối cùng vẫn là tử vong."

Đây là lí do nhiều tiến hóa giả tiến hóa phương hướng sinh vật không muốn thăng cấp. Tống Ngọc Thanh hơn 30 tuổi, tài nguyên dồi dào nhưng vẫn chỉ mới cấp Năm.

Tố chất thân thể không đuổi kịp đã cưỡng ép tiến hóa chính là tự sát.

Buổi sáng phẫu thuật dung hợp, buổi chiều đã tử vong.

Đội trường cũng không biết sinh vật mà Tư Thần dung hợp là Trường Sinh Uyên, chỉ có thể dựa vào quy luật mà phỏng đoán.

Nhưng Quý Sở Nghiêu, người giải phẫu dung hợp cho Tư Thần, thì hiểu rõ hơn ai hết.

Năng lượng cuồng bạo đang điên cuồng tàn sát bên trong Tư Thần, như một trận kình phong thổi quét mọi thứ xuất hiện trong phạm vi của nó.

Hắn nói: "Về đảo Tứ Quý."

Địa điểm tập hợp của nhà họ Quý là ở một hòn đảo biệt lập, gọi là đảo Tứ Quý. Những người ở đó không chỉ có dòng chính của nhà họ Quý mà còn có những nô lệ đã ký hợp đồng hàng trăm năm. Nghe nói rằng trên toàn thế giới, nơi đây có khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất.

Không hỏi nguyên nhân, đội Con Ong dùng tốc độ nhanh nhất về đảo.

Quý Sở Nghiêu ôm Tư Thần tự mình chạy đi, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Trên đảo Tứ Quý, hắn có một biệt viện, lớn nhỏ không quan trọng, quan trọng là bên trong có két an toàn.

Từ khi còn nhỏ, Quý Tư Thành đã xoa đầu Quý Sở Nghiêu, nói rằng cha đã chuẩn bị cho con một cái gốc vô giá.

Quý Sở Nghiêu liền tò mò hỏi sao lại là "gốc".

Mãi đến sau này, khi hắn mở cái hộp đó ra, phát hiện thứ đó quả thật là "gốc".

Đó là một cái gốc đuôi nho nhỏ, trông như một miếng thịt khô, ngắn ngủn một đoạn.

Cũng không thể nói đó là do Quý Tư Thành chuẩn bị. Đó là thứ ở trên người của Quý Sở Nghiêu khi còn nhỏ, dựa theo phân phó của Đồ Linh mà giữ lại.

Dù không biết nguyên nhân nhưng Quý Sở Nghiêu lại có một trực giác mãnh liệt rằng thứ đó có thể giúp được.

Tư Thần đau đớn cực độ, cảm thấy miệng lưỡi khô đắng như nuốt phải thuốc Đông y.

Cậu cắn chặt khớp hàm, cả người run rẩy. Quý Sở Nghiêu đành phải dùng ngón tay cưỡng chế mở miệng cậu ra.

Tư Thần tiếp tục nôn, máu đen đã biến thành chất lỏng sền sệt. Cậu thoi thóp, chỉ có thể hít vào, không thể thở ra.

Đây là thời khắc cậu cận kề cái chết nhất.

Ngược lại, hình dáng của Trường Sinh Uyên đã hiện ra sau lưng Tư Thần. To mập, tùy thời có thể thoát ly ra ngoài.

Tư Thần bỗng chốc gầy rộc đi. Vóc người cậu cân xứng, da thịt đầy đủ, nhưng bây giờ máu thịt trên người gần như đã bị hút khô, chỉ còn da bọc xương, dẫn đến hình dáng của Trường Sinh Uyên sau lưng ngày càng rõ ràng hơn.

Với trạng thái như vậy, dù đưa đến tổng bộ của Chế Tạo Hỗn Độn cũng chỉ có thể nhận được cái lắc đầu "Chuẩn bị hậu sự.".

Quý Sở Nghiêu thấp giọng nói: "Tư Thần, tin tưởng tôi."

Vì đau đớn nghiền nát, Tư Thần chảy ra nước mắt s1nh lý, cổ họng giật giật, gian nan nuốt xuống.

Sức nóng cuồn cuộn của thuốc trong cơ thể cuối cùng cũng tìm thấy một vật chứa thích hợp, điên cuồng tiến nhập vào.

Cuối cùng, cậu không còn đau nữa.

...

...

Tư Thần mở mắt, nhìn thấy một trần nhà mái vòm, có một chiếc đèn chùm được chế tác lộng lẫy, xa hoa đến mức cả đời này cậu cũng sẽ không thể mua nổi.

Không gian xa lạ khiến trong lòng cậu nhảy dựng. May mắn, cậu phản ứng lại khá nhanh, ở đây hẳn là một nơi nào đó của Quý Sở Nghiêu.

Cậu tháo kim truyền dịch trên mu bàn tay. Đầu còn choáng váng, nhưng cả người đã không còn vấn đề gì.

Tư Thần muốn kiểm tra bản thân.

Cái động thứ ba đã bị lấp đầy. Điểu Xà Thần ở bên trong còn mọc ra hai cái đầu, trên cái đầu thứ nhất có con chip mà Zeus chế tạo.

Trong cái động thứ tư có hai con chip tròn tròn, rõ ràng là sản vật cơ giới nhưng lại có thể tung tăng nhảy nhót trong động, có chút giống hai con nòng nọc vì phía sau có mọc một cái đuôi thật dài.

Trong lòng Tư Thần dâng lên một dự cảm bất thường, vì cậu cảm giác chỗ xương cụt mình có chút ngứa.

Cậu xoay người, nằm nghiêng lại, tay thò vào quần ngủ rộng thùng thình. Quả nhiên, cậu nắm được một cái đuôi ngắn ngủn.

Tư Thần giật mình.

Cái đuôi này hẳn là vừa phát duc, cảm giác sờ lên thật mềm mại, ấm áp.

Cậu thừa nhận bản thân có hơi vô cảm, dù còn trẻ nhưng chẳng khác gì cao tăng đắc đạo.

Nhưng bộ phận mới xuất hiện này quá nhạy cảm, chỉ mới sờ một cái, Tư Thần đã nổi phản ứng.

Tư Thần: "..."

Cậu không nhịn nổi mà thầm mắng một tiếng.

Dù sớm biết sau khi tiến hóa sinh vật có thể có tác dụng phụ gây nhiễu sóng trên người.

Nhưng việc mọc ra một cái đuôi như thế này quả thật quá mức kich thích.

Người Carol có đuôi dài, vì thân thể họ dị dạng thấp bé, giống như yêu tinh trong game huyền huyễn, cánh tay dài lớn gần chạm đất thì cần một cái đuôi để cân bằng.

Nhưng cậu là một nhân loại tiến hóa từ linh trưởng.

Tư Thần chợt nhớ đến Quý Sở Nghiêu có cho mình ăn một thứ.

"Là cái đuôi này hả?"

Đáng tiếc khi Quý Sở Nghiêu cho cậu ăn cũng không giải thích thêm gì.

Tư Thần đứng dậy, đi đến trước gương. Trước một chiếc gương dài soi chiếu toàn thân, một cái đuôi hơi hơi phiếm hồng, trông như nhiễm trùng, bên ngoài có phủ một lớp vảy đen.

Tư Thần thử chuyển động cái đuôi. Cái đuôi nho nhỏ cong lên, nhưng không linh hoạt không chuyển động lắc lư, thậm chí còn khiến cậu thấy đau.

"..."

Một cảm giác thật khó hình dung.

Tư Thần thậm chí còn cảm thấy nếu cậu là một tiến hóa giả cơ giới thì cái đuôi này chính là "nguồn năng lượng trung tâm".

Cậu nhìn đến xuất thần, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Tư Thần kéo quần lên ngay lập tức.

Quý Sở Nghiêu mở cửa, biểu tình trên mặt vẫn dịu dàng như cũ: "Cậu tỉnh rồi? Vật dụng cần thiết tôi để ở tủ bên cạnh, gồm ID, bật lửa, rìu, đồng phục Gen Xà Trượng. Cậu nhìn thử xem có thiếu gì không. Trong không gian gấp khúc vẫn còn đang tiến hành xử lý, có thể gọi điện thoại nói với người của cục an ninh một tiếng.""

"Và uống thuốc."

Tư Thần nhận lấy ly nước, uống hơn một nửa, trong nước hẳn có pha thêm thuốc gen, có vị ngọt như đường.

Tư Thần: "Vậy..."

"Bây giờ là ngày 17 tháng 4, cậu hôn mê từ ngày 13. Không cần lo lắng, vẫn còn trong hạn nghỉ phép."

"Này..."

Quý Sở Nghiêu: "Đội Con Ong vào tầng 8 thì không tìm thấy Đông Phương Trường Dạ nhưng ở hiện trường không có dấu vết đánh nhau hay vết máu, hẳn là còn sống."

"Quý Nguyên Cát cũng đã được lắp ráp như cũ, chỉ là bị thiếu mất vài linh kiện, đã được dẫn đi sửa chữa."

Lúc này Tư Thần mới yên tâm một chút.

Sau khi bị Đồ Linh chiếm thân xác, Quý Sở Nghiêu đều hôn mê một thời gian dài.

Lần này, hắn và Tư Thần đều được mang ra ngoài cùng lúc.

Bây giờ, trong giới thượng lưu đã lan truyền nhiều lời đồn đãi, cả người làm cũng đua nhau phỏng đoán, đã thêu dệt đến mức "Quý Sở Nghiêu dẫn Tư Thần trốn đi lần thứ hai, Quý Tư Thành tức giận ra lệnh cho đội Con Ong đuổi theo, Tư Thần mang thai sáu tháng bị đánh nên sinh non, bây giờ đang ở đảo Tứ Quý ở cữ"...

Đương nhiên, loại chuyện này chỉ là truyền tai nhau nghe, không ai dám đến trước mặt Quý Tư Thành hỏi.

Trong trí nhớ của Quý Sở Nghiêu, hắn theo Tư Thần vào phòng điều khiển, sau đó đánh nhau với Zeus, cuối cùng chiến thắng. Nhưng vì tiêu hao năng lượng quá nhiều nên hôn mê.

Dù không rõ vì sao nhưng Quý Sở Nghiêu có cảm giác không khỏe.

Nhưng khi hắn dùng dụng cụ kiểm tra thì lại không phát hiện ra dị thường gì, đành phải nhẫn nhịn ở trong lòng.

Hắn trầm giọng nói: "Tư Thần, cậu hãy suy xét đến chuyện tách ra khỏi Trường Sinh Uyên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK