• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ sáu sau khi tan học, Đường Á Nam và Triệu Việt cùng đi đến trường THPT số một.

Cù Duệ và Tôn Nhân Nhân không muốn về nhà, cũng đi theo hóng drama.

Khoảng cách giữa trường THPT số hai và trường THPT số một cũng không tính là xa, chỉ cách vài đường lớn, đi mười lăm phút là đến.

Trong số một nhóm 4 người chỉ có Đường Á Nam mặc đồng phục. Hôm nay có gió lớn, từng cơn thổi từ phía sau tới, quần áo và ống quần dài rộng lập tức dán sát vào trên người cô, phác họa ra dáng người thon thả mảnh mai.

Tôn Nhân Nhân đi ở phía sau, có chút hâm mộ ngước nhìn bóng lưng cô, lại cúi đầu liếc nhìn hai cánh tay ngấn thịt núng nính mập mạp của mình, bả vai lập tức sụp xuống.

Bọn họ được tan học sớm, lúc đến trường THPT số một, cổng trường vẫn đang đóng chặt.

Ngoài cổng có một nhóm lớn phụ huynh vây quanh nhộn nhịp huyên náo, phần lớn là đến đón các bé học sinh cấp hai tan học.

Triệu Việt không chen vào mà dẫn cả nhóm đến một chỗ tương đối ít người, cầm di động gõ chữ cạch cạch.

Đường Á Nam dựa lưng vào một thân cây đại thụ, rút một tờ bài thi tiếng Anh trong cặp sách ra cúi đầu bắt đầu làm.

Bỗng trước mắt cô xuất hiện một cốc trà sữa.

Gương mặt Cù Duệ cười hì hì phóng đại trước mặt cô: “Khó khăn lắm mới lết đến thứ sáu, hai ngày sau có rất nhiều thời gian làm bài tập, chẳng thiếu mấy phút này đâu, tới uống cốc trà sữa thả lỏng tí đi.”

Đường Á Nam không nhận ngay lập tức mà nhìn lướt qua Triệu Việt và Tôn Nhân Nhân, thấy trong tay bọn họ đều cầm một cốc đang uống mới duỗi tay cầm lấy, nói một tiếng cảm ơn.

Uống được một nửa, cổng trường cuối cùng cũng mở ra.

Đám học sinh tốp năm tốp ba đi ra.

Cù Duệ cười cợt nói: “Một đám mọt sách.”

“Cái gì mọt sách?” Triệu Việt nhận được tin nhắn WeChat, em gái nói lập tức ra đến nơi, cậu vừa duỗi dài cổ tìm trong đám người, vừa bớt chút thời gian hỏi Cù Duệ.

Cù Duệ hếch cằm lên, hơi chứa ý ghét bỏ nói: “Không phải à, cũng sắp cuối tuần rồi, tên nào tên nấy vẫn còn mặc đồng phục.”

Đường Á Nam im lặng hút một viên trân châu, chậm rãi nhai vài cái.

“Cù Duệ.”

“Chị Nam, sao thế?”

“Cậu vừa nói ai là mọt sách?”

“Ồ, là những người mặc đồng phục...” Nói được một nửa, cậu ta đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Chị Nam, em là nói mấy người trong trường THPT số một, không phải nói chị đâu.”

Đường Á Nam trừng đôi mắt to tròn vô tội, ung dung bình tĩnh nói: “Nhưng mà tôi cũng đang mặc đồng phục.”

“Sao giống chị được!” Cù Duệ vội vàng giải thích: “Chị Nam của em người đẹp dáng đẹp, mặc gì cũng đẹp.”

Đường Á Nam bị cậu ta chọc cười: “Cậu biết mặt mấy người trong trường dạy nghề kia, cậu trông đi, người đến thì nói với tôi một tiếng.”

“Yes madam!” Cù Duệ làm một quân lễ.

Đồng phục mỗi khóa của trường THPT số một đều có màu sắc khác nhau, lớp 10 là xanh trắng đan xen, rất dễ nhận ra.

Gần như trong khoảnh khắc Hạ Lâm bước chân ra khỏi cổng trường, Triệu Việt đã trông thấy cô ấy.

Vừa mới giơ tay lên, còn chưa kịp gọi thì Triệu Việt trông thấy bên cạnh đó có mấy tên nhuộm đầu vàng sáp vào cô ấy. Trên tay mấy tên đó còn kẹp thuốc lá, mấy học sinh ở gần trông thấy bọn họ liền cách xa theo bản năng, song lại không nhịn được tò mò, lén giương mắt nhìn.

“Chị Nam, bên đó.” Cù Duệ khẽ đụng bả vai Đường Á Nam.

“Là cô ấy?” Những lời này là hỏi Triệu Việt.

Người đã bị đám người kia xô đẩy đi rồi, có khoảng bốn năm người, Triệu Việt hơi sốt ruột, chỉ vào bóng lưng mấy kẻ đó nói: “Là bọn họ!”

“Đi.” Đường Á Nam uống xong hớp trà sữa cuối cùng, ném cốc nhựa trống không vào thùng rác.

  ***

Hạ Lâm bị mấy kẻ trong trường dạy nghề dẫn đến một ngõ nhỏ, có một chiếc xe tư nhân màu đen dừng ở đầu hẻm, cửa sổ đóng chặt, cửa kính được dán màng che tối màu kín mít, không thấy rõ bên trong có người hay không.

Điện thoại trong tay Hạ Lâm hơi rung lên, cô biết đó là âm báo tin nhắn Triệu Việt gửi đến, nhưng cô không dám nhìn.

Hình như mấy tên bên cạnh có để ý đến phản ứng của cô, chúng cướp lấy điện thoại trong tay cô, chạm mở màn hình nhìn thoáng qua.

“Em gái đừng sợ, anh sẽ đến.”

Hắn ta thong thả ung dung đọc một lần, trong miệng phun ra một hơi khói thuốc, phun toàn bộ lên mặt Hạ Lâm: “Yo, còn biết tìm người giúp đỡ cơ à, anh trai em gái, gọi cũng thân thiết ghê đấy chứ.”

Hạ Lâm bị khói thuốc làm sặc cay cả mắt, nước mắt trào ra, cô khẽ xoa, duỗi tay về phía hắn ta nói: “Anh trả điện thoại cho tôi.”

“Trả cho cô?” Hắn cười ngả ngớn: “Trả lại cho cô thì có thể, nhưng cô phải đồng ý làm bạn gái tôi trước.”

Hạ Lâm có ngoại hình xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn có không ít người theo đuổi cô, nhưng người vô lại như này đúng là lần đầu tiên cô gặp phải.

Cô trừng mắt nhìn hắn một cái, từ chối: “Tôi sẽ không làm bạn gái anh đâu, anh bỏ ý định đấy đi.”

Nghe xong lời này, sắc mặt người đối diện lập tức trầm xuống: “Con nhóc chết tiệt này, mày đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu không phải ông đây thấy mày đẹp, ông cũng chẳng thèm cho mày thời gian suy nghĩ lâu như thế đâu, tốt nhất hôm nay mày đồng ý đi, bằng không...”

Hắn nhìn người xung quanh một chút: “Mấy anh em này của tao không phải người ăn chay đâu.”

“Mấy người muốn làm gì?”Hạ Lâm lui về phía sau hai bước, cảnh giác hỏi.

“Cô nói xem?” Từ phía sau cô có người dựa lên trước một chút, cười phá lên không có ý tốt.

Hạ Lâm sợ hãi hét lên, trốn tránh, sắc mặt trắng bệch, môi cũng hơi run rẩy: “Mấy người... Tôi cảnh cáo mấy người đừng có lại đây, bạn của tôi ở gần đây, anh ấy đến ngay bây giờ đấy!”

“Là cái người ‘anh trai’ này ấy hả?” Đầu vàng cười nhạo một tiếng: “Tên nghe ẻo lả như này, vừa nghe đã biết là thằng nhóc thích bị đánh, đến thì cứ đến thôi, cô nghĩ bọn này sợ nó à?”

Hạ Lâm mím môi không lên tiếng nữa.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, mọi người quay đầu lại, trông thấy hai nam hai nữ đang đến gần chỗ bọn chúng.

“Xì, đánh nhau còn đưa phụ nữ theo, đừng có nói hai thằng oắt này là kẻ ngốc đấy nhá?”

Không biết ai nói ra câu này, cả lũ đều cười vang.

Tóc vàng mạnh mẽ ôm lấy bả vai Hạ Lâm kéo vào trong lồng ngực bản thân, sức lực mạnh đến nỗi cô không sao tránh thoát được.

Hắn ném điếu thuốc trong tay đi, hô to về phía đám người đang đi đến: “Thằng nào là Triệu Việt?”

Triệu Việt vừa trông thấy cánh tay vòng lên vai Hạ Lâm của tên kia, đôi mắt liền trừng lên, hận không thể lập tức xông lên đoạt lại người: “Mày bỏ cô ấy ra!”

“Ồ, mày là Triệu Việt.” Tên tóc vàng nhẹ nhàng nói ra một câu, không có động tác nào khác.

“Là tao.”

Triệu Việt bình thường cũng đi qua đi lại trường THPT số một mấy lần, hồi lớp 10 cũng đánh nhau với học sinh trường dạy nghề vài lần, sau này Đường Á Nam không cho, cậu mới ngoan ngoãn an phận lại.

Tuy phía đối diện có nhiều người nhưng cậu cũng không sợ, Triệu Việt nhìn thẳng gã tóc vàng nói lại lần nữa: “Bỏ cô ấy ra.”

“Bỏ nó ra? Có thể chứ.” Tên tóc vàng sảng khoái đồng ý, nghiêng đầu nhìn Hạ Lâm một cái, lại ngắm hai cô gái đứng sau Triệu Việt vài lần, bạnh cằm nói:

“Mang bọn họ ra đổi.”

Triệu Việt sửng sốt một giây, cứ như không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, cậu tức giận đỏ mặt, vén tay áo lên muốn xông lên: “Mày mơ đi!”

Mấy người của trường dạy nghề cũng đồng thời tiến lên một bước, bày ra bộ dáng tùy thời sẵn sàng đánh nhau.

Đường Á Nam kéo áo cậu lại, thấp giọng nói: “Quay về.”

Triệu Việt bị một nguồn lực kéo lấy, sức lực không lớn, lại vừa đủ khiến cậu dừng chân.

“Chị Nam, mấy thằng ranh này mồm miệng không sạch sẽ, em thay chị dạy dỗ bọn nó!”

“Bọn họ nhiều người, cậu đánh không lại bọn họ đâu.” Đường Á Nam liếc đối diện một cái.

“Nhưng Hạ Lâm vẫn còn ở trong tay bọn nó...” Bọn chúng không chịu thả người, trận này dù cậu không muốn đánh cũng phải chuẩn bị đánh thôi.

Đường Á Nam im lặng hai giây, khẽ cong khóe môi: “Không phải nói muốn đổi người à, tôi đi.”

“Chị Nam...” Triệu Việt biết tài nghệ cô tốt nên mới nhờ cô đến giúp, nhưng cậu là con trai, sao có thể bản thân không ra tay, lại trơ mắt nhìn con gái người ta dẫn đầu xông lên trước được chứ.

Dù những tên đối diện kia vốn cũng chẳng phải đối thủ của cô.

Người của trường dạy nghề đều đã xắn tay áo xong chuẩn bị nhập trận, lại thấy Triệu Việt và cô gái phía sau cậu đang nói chuyện, hai người nói đi nói lại, khoảng cách quá xa, bọn họ căn bản không nghe được đang nói cái gì, lập tức không kiên nhẫn nói: “Sao thế, sợ rồi à? Có bản lĩnh đến mà cướp người này!”

Nghe được khiêu khích từ phía sau, Triệu Việt nhổ một bãi nước bọt,trả lời lại không thèm nể mặt: “Có bản lĩnh tí nữa đừng có khóc!”

Nói xong, cậu nghiêng người nhường đường: “Chị Nam, cẩn thận nhé.”

Đường Á Nam gật đầu: “Bảo vệ Nhân Nhân cho cẩn thận.”

Mấy người của trường dạy nghề thấy Triệu Việt lại trốn sau lưng một đứa con gái, lập tức không nhịn được, cùng cười ra tiếng.

“Đúng thật mẹ nó hèn nhát, còn nói đừng khóc nhá, ha ha ha cười chết mất thôi.”

Đường Á Nam đi đến chỗ cách bọn họ ba bước liền dừng lại, chờ bọn họ cười đủ rồi mới mở miệng: “Thả cô ấy ra.”

Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng nói càng không có gì lo lắng bất thường, dáng vẻ chẳng sợ hãi tí nào.

Tên tóc vàng cầm đầu hơi khựng lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn cô gái đã bị dọa khóc bên cạnh, so sánh hai bên, bỗng cảm thấy tiếng khóc bên tai ồn ào khiến hắn phát phiền.

Hạ Lâm xinh thì xinh thật, nhưng con gái yếu đuối nhu nhược như vậy hắn đã sớm chơi chán rồi, theo đuổi cô chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng thôi.

Trái lại với cô gái trước mắt này, tuy hơi gầy, nhưng lại cao, đứng ở đó lại có một loại khí thế nói không nên lời làm hắn không nhịn được nổi lên chút hứng thú.

Huống hồ, ngoại hình của cô gái này không hề kém Hạ Lâm chút nào.

Gã tóc vàng hơi sờ cằm, trong lòng nhanh chóng tính toán một hồi.

Hắn lại nhìn thoáng qua đồng phục trên người cô, hơi cân nhắc hỏi: “Trường THPT số hai?”

Đường Á Nam không há miệng, chỉ hừ một tiếng từ trong khoang mũi xem như đáp lại.

“Thú vị đấy.” Tên tóc vàng buông lỏng tay.

Hạ Lâm vừa có cơ hội lập tức chạy đi, giống như con thỏ trốn ra sau Đường Á Nam. Nhưng cô ấy cũng không quên Đường Á Nam, lén lút kéo tay cô, ý bảo cô cùng chạy với cô ấy.

Người của trường dạy nghề khoanh tay đứng đó hóng drama, không sợ hai người chạy.

Dù sao cũng chỉ là hai cô nhóc, dám lật lọng, cùng lắm lại bắt cả hai về lần nữa.

Đường Á Nam cười trấn an với cô ấy: “Không sao, em quay về trước đi, cứ giao chỗ này cho chị.”

“Bọn họ đều không phải người tốt gì đâu...”

Hạ Lâm vốn định khuyên cô thêm mấy câu, nhưng thấy cô thật sự không sợ liền không thốt câu nói kế tiếp ra nữa, chỉ để lại một câu “Vậy chị tự cẩn thận đấy”, rồi chạy đến chỗ mấy người Triệu Việt đang đứng.

Hạ Lâm vừa đi, tên tóc vàng liền bắt đầu không yên thân, đi về phía trước mấy bước, vươn tay, khóe miệng lộ ra nụ cười đáng khinh: “Em gái nhỏ, em có biết đổi người nghĩa là gì...”

Chữ “không” còn chưa thốt ra, tay phải đang duỗi ra của hắn đột nhiên bị người kéo mạnh một cái, ngay sau đó hắn bị một lực mạnh làm ngã văng ra ngoài. Hắn không hề đề phòng, đợi hắn phản ứng lại thì hắn đã quỳ rạp trên mặt đất rồi, cánh tay bên phải bị người vặn ra sau lưng, đau đớn khiến hắn hét to lên.

Hành động tóm lấy tay của Đường Á Nam chỉ diễn ra trong vòng vài giây, người của trường dạy nghề vừa rồi còn đứng một bên hóng hớt nháy mắt liền ngây người ra, biểu tình trên mặt lập tức đơ lại.

“Ai da, đau chết ông mày rồi, bọn mày đứng đờ ra đấy làm gì, còn không nhanh đến đây giúp một tay!”

Mái đến khi gã tóc vàng hét thảm một tiếng, bọn chúng mới lấy lại tinh thần. Nhận ra con nhóc này khó đối phó, cũng mặc kệ cái quy tắc gì mà đánh hay không đánh con gái, bọn họ đều đồng thời tiến lên.

Đường Á Nam căn bản không cho bọn họ cơ hội đến gần người, đến một người đá một người, chẳng bao lâu sau đã đá bốn tên còn lại ngã lăn ra đất, bọn chúng la hét kêu lên đau đớn.

Hạ Lâm nhìn mà ngơ người, mở miệng lẩm bẩm: “Chị ấy... Chị ấy, sao chị ấy đỉnh thế...”

Triệu Việt vô cùng đắc ý nghển cổ lên, cứ như người đạp ngã lũ người của

trường dạy nghề kia là cậu vậy: “Chứ sao, chị Nam nhà anh ấy à là người từng trải, chị ấy từng luyện qua Qinna, học Tae Kwon Do, còn là đai đen khu vực, mấy tên này đứng trước mặt chị ấy chỉ là tép riu thôi.”

Hạ Lâm: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK