“Ra là vậy.” Đường Á Nam không có biểu cảm gì khác, chuyên tâm uống hết ly sữa bò, sau khi đặt ly xuống bèn ngẩng đầu hỏi Chu Thần: “Vừa rồi em gọi cậu ấy là gì cơ?” Mặt Chu Thần chợt đỏ lên, cúi đầu, cắn một miếng bánh bao, mơ hồ lẩm bẩm: “Em chẳng gọi là gì cả.” Ngày trước Đường Á Nam cứ suốt ngày nhắc “Anh của em”: “Anh của em” ở trước mặt cậu, vừa nãy cậu xúc động quá, không cẩn thận cũng buột miệng thốt ra theo. Đây là lần đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.