• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả nhóm ra khỏi quán thịt nướng, đều no căng không chịu nổi.

Thời gian vẫn còn sớm, mọi người bàn đi bàn lại, cuối cùng vẫn quyết định đến KTV ca hát.

Đường Á Nam là nhân vật chính, lại hát rất hay, vừa bước vào, Triệu Việt lập tức chọn cho cô một list bài hát.

“Gì mà nhiều thế?” Đường Á Nam cạn lời.

Triệu Việt cười hì hì nói: “Không nhiều đâu chị Nam, mọi người đã lâu không nghe chị hát rồi, chị cho bọn em ít mặt mũi, để đám đàn em này nghe cho đã tai đi.”

“...” Đường Á Nam bất đắc dĩ: “Coi như cậu khéo ăn nói.”

Cô nói như vậy là đồng ý rồi, Triệu Việt lại nịnh thêm vài lời hay ý đẹp, rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Lâm.

Đường Á Nam cầm mic, thoải mái hào phóng đi đến trước bục chọn bài.

Mấy bài Triệu Việt chọn cho cô đều là ca khúc trước kia cô từng hát. Đừng nhìn cô ngày thường tùy tiện không để tâm, phần lớn những bài cô hát lại là bài nhẹ nhàng có thể xoa dịu cảm xúc.

Tông giọng của Đường Á Nam rất tuyệt, luyến láy cũng rất chuẩn, gần như liên tiếp mấy bài liền đều giống y chang bản gốc.

Cô hát liền năm bài một lúc, khi hát xong đi xuống, có người còn chưa thấy đủ đã.

“Chị Nam, hát thêm mấy bài nữa đi! Hay chết đi được!”

“Đúng vậy đúng vậy, Chị Nam, sau này chị không đi làm ca sĩ thì đáng tiếc lắm, à không được, em phải tìm giấy trắng xin chị chữ ký trước, nếu không sau này chị nổi tiếng rồi mới xin thì khó lắm!”

“...”

Đường Á Nam không để ý bọn họ.

Nhìn qua thấy bên cạnh Chu Hạo vừa hay có một chỗ trống, không biết ai để lại cho cô, cô đi đến ngồi xuống, hỏi Chu Hạo: “Tớ hát hay không?”

Chu Hạo đang chơi games trên điện thoại, nghe vậy cũng không buồn ngẩng đầu lên: “Cũng được.”

Cũng được???

Đường Á Nam hơi không tin những gì mình nghe được: “Tớ hát tốt như thế mà cậu chỉ cảm thấy cũng được thôi á?”

Cô cảm thấy trình độ thưởng thức của cậu nhất định có vấn đề.

Là vấn đề rất lớn!

Chu Hạo không lên tiếng.

Đường Á Nam xem cậu chơi một lát, nhịn không được lại hỏi: “Tớ hát thực sự không hay à?”

Chu Hạo bớt chút thời gian liếc cô một cái: “Cậu nói nhiều thật đấy.”

Cô vội vàng che miệng lại.

“Thôi được rồi, nếu cậu thấy không hay, sau này tớ sẽ không hát nữa.” Cô hơi ủ rũ, lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà người khác đều nói hay, mỗi cậu chê.”

Nói cô hát không hay.

Bị người mình thích chê bài mình hát không hay, vẫn có cảm giác thất bại lớn hơn bị người khác chê rất nhiều.

Đường Á Nam vẫn đang có khúc mắc trong lòng, được mấy người bên trường số 2 gọi đến chơi trò chơi bèn đi qua luôn.

“A Hạo, đừng nghịch điện thoại nữa, mau đến đây chơi bài.” Bàn của Quý Lâm thiếu một chân, vừa hay gọi cậu luôn.

Chu Hạo thoát trò chơi, lại lề mề thêm hai phút, không biết đang đùa nghịch cái gì, bị Quý Lâm thúc giục ba bốn lần nữa mới chậm rì rì nhét điện thoại trở lại túi quần, rồi cùng chơi với bọn họ.

***

11 giờ tối, mọi người đi ra khỏi KTV.

Cù Duệ muốn đưa Đường Á Nam về nhà, Đường Á Nam nhất định không chịu, nói đã muộn lắm rồi, kêu cậu ta cứ về trước đi.

Cù Duệ liếc nhìn Chu Hạo, không kiên trì nữa, xoay người rời đi.

Mọi người rất nhanh đã tản đi gần hết, Đường Á Nam xoay người, Chu Hạo đứng ở chỗ cách cô vài bước, dựa người vào tường, hai tay đút trong túi quần.

Đường Á Nam đi qua đó: “Cậu còn chưa đi à, đừng có nói là đang đợi tớ đấy nhé?”

Chu Hạo liếc nhìn cô, nhấc chân đi về phía trước.

Suy nghĩ trong đầu Đường Á Nam khẽ chuyển, nhìn hai bên.

Nhà bọn họ ở hai hướng khác nhau, nhà Chu Hạo ở bên trái, nhà cô hướng bên phải.

Mà Chu Hạo đang đi về bên phải.

Chu Hạo đi được vài bước, không nghe thấy tiếng chân của cô, cậu quay đầu lại, trả lại cho cô lời cô vừa nói: “Cậu còn chưa đi à?”

“Ồ, đến đây!” Đường Á Nam vội vàng đuổi theo.

***

Chu Hạo đưa thẳng cô đến cổng khu chung cư, nhìn cô đi vào trong rồi mới xoay người rời đi.

Đêm khuya đường lớn vắng hoe trống trải, gần như không còn người nào nữa.

Cậu lấy điện thoại ra đặt một chiếc xe con cao tốc, ngồi ở hàng ghế sau, tìm tai nghe trong cặp sách rồi cắm vào điện thoại.

Trong tai nghe truyền đến lời ca và âm nhạc có chất lượng âm thanh không rõ ràng mấy, thỉnh thoảng còn xen kẽ vài tiếng nói chuyện ồn ào, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc cậu nghe tiếng hát bên trong.

***

Trong một tòa biệt thự 3 tầng, đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Chu Hạo vừa mở cửa ra, giọng nói của Chu Thần đã truyền đến: “Dù sao hai người cũng chỉ thích anh ta, vốn không thích con, con làm gì chẳng liên quan gì đến hai người, hai người còn quản con làm gì!”

Bước chân của Chu Hạo khựng lại, bàn tay đang cầm trên chốt cửa trì trệ không động nữa.

“Thằng ranh này, con học mấy lời nói mất dạy này ở đâu hả? Con rốt cuộc còn coi chúng ta là bố mẹ của con nữa không?”

Một giọng đàn ông tràn đầy tức giận vang lên, Chu Hạo nghe, nhận ra đó là giọng của bố bọn họ, Chu Kiến Nghiệp.

Chu Thần nghển cổ cãi lại: “Bố nói con không coi hai người là bố mẹ, thế bố mẹ thì sao, có coi con là con trai hai người không? Trong lòng hai người chỉ có thằng con hoang không có mẹ kia...”

“Bốp ...”

Chu Thần nói chưa nói xong đã bị một tiếng động giòn vang đánh gãy.

Lăng Thiến giữ chặt tay Chu Kiến Nghiệp lại, khuyên ông: “Được rồi, Thần Thần còn nhỏ không hiểu chuyện, mắng vài câu là được rồi, ông đánh con làm gì.”

Chu Kiến Nghiệp đang tức bốc khói đầu, vừa rồi là nhất thời xúc động, Chu Thần lớn đến nhường này rồi, đây là lần đầu tiên ông ra tay đánh con.

Đánh xong ông cũng hơi hối hận, nhưng vẫn chọn lạnh mặt nói: “Mắng nó mấy câu có ích à? Anh trai nó từ lúc bé hơn nó đã hiểu chuyện rồi, chuyện gì cũng nhường nó, giờ nó đã bao nhiêu tuổi mà vẫn không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!”

“Vậy ông cũng không thể đánh con chứ, Thần Thần, để mẹ xem nào...”

Chu Thần đỏ hoe hai mắt, nước mắt ầng ậng dâng lên: “Đúng vậy, cái gì anh ta cũng tốt hơn con, sau này hai người cứ nhận anh ta làm con hai người đi, đừng nhận con nữa! Con không có bố mẹ như hai người!”

Nói xong, cậu ta xoay người, chạy huỳnh huỵch lên lầu.

“Mày xuống đây cho bố...”

Chu Kiến Nghiệp muốn đuổi theo, đi đến cửa cầu thang, khóe mắt thoáng nhìn thấy người đứng ở chỗ thay giày ngoài cửa bèn dừng lại.

“Bố, mẹ, con về rồi ạ.” Chu Hạo đóng cửa, sau khi thay giày xong lập tức đi qua đó.

Chu Kiến Nghiệp hơi gật đầu, tâm trạng phức tạp, sắc mặt thoáng hòa hoãn hơn một chút.

Lăng Thiến sợ không khí ngượng ngùng, chủ động mở miệng: “Hạo Hạo, sao muộn như này mới về thế?”

Chu Hạo nói: “Nay sinh nhật bạn học, con đi ăn mừng với cậu ấy.”

“Mẹ bảo mà.” Lăng Thiến gật đầu, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Con đi học cả ngày chắc mệt lắm rồi đúng không, đi lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”

Chu Hạo không đi, nhìn thoáng qua lầu trên, hỏi: “Thần Thần sao thế?”

Lăng Thiến khẽ liếc Chu Kiến Nghiệp, không biết nên nói thế nào.

Chu Kiến Nghiệp trầm giọng nói: “Em trai con tan học đi đánh nhau với người ta, bị đưa đến Cục Cảnh Sát, bố mẹ mới ở cục về.”

Chu Hạo nhíu mày: “Có chuyện gì thế ạ?”

“Còn có thể có chuyện gì, dăm ba tuổi đầu không lo học, cả ngày dính một chỗ với đám lưu manh loai choai ngoài xã hội, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện, bố còn không biết nó có bản lĩnh gây chuyện lớn như thế đấy.” Chu Kiến Nghiệp nghĩ lại vẫn tức: “Con không biết đấy, nó đi với mấy thằng cầm theo đao, suýt nữa đâm chết người rồi, bây giờ người ta vẫn đang nằm theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU kia kìa!”

May mà chỗ xảy ra chuyện có camera theo dõi, bọn họ xem băng ghi hình phát hiện tuy Chu Thần cũng tham gia đánh nhau, nhưng không mang theo công cụ gây án, hơn nữa sau khi mấy người kia bị đâm cậu ta cũng chủ động gọi 120 báo cảnh sát. Cảnh sát xét thấy cậu là vi phạm lần đầu, hơn nữa những người kia bị thương lại không có quan hệ lớn với cậu ta, lúc này mới đồng ý để Chu Kiến Nghiệp và Lăng Thiến dẫn cậu về.

“Thế Thần Thần thì sao, có bị thương không?” Chu Hạo căng thẳng hỏi.

Chu Kiến Nghiệp hừ một tiếng: Nó có thể có chuyện gì chứ!”

“Bố, Thần Thần vẫn còn nhỏ, có thể có một số chuyện em ấy không hiểu, bố cũng đừng tức giận quá nữa.”

Chu Hạo khuyên ông, Lăng Thiến cũng khuyên theo: “Đúng vậy, nếu không phải có Thần Thần, chuyện này có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn ấy chứ. Em đã hỏi đồng nghiệp trong bệnh viện rồi, chỉ cần mấy ngày vết thương không chuyển xấu thì mấy người bị đâm kia sẽ không có gì nguy hiểm nữa, không cần lo lắng. Đợi bọn họ được chuyển ra khỏi ICU, chúng ta lại dẫn Thần Thần đến đó xin lỗi.”

Chu Kiến Nghiệp thở dài, nhìn Chu Hạo: “Nếu em trai con hiểu chuyện được bằng một nửa con, bố mẹ cũng chẳng cần mệt mỏi như này.”

***

Chu Hạo về phòng, tai nghe vẫn đang phát những bài Đường Á Nam hát trong KTV.

Cậu rút dây tai nghe ra, dựa vào đầu giường, ấn mở loa ngoài.

Điện thoại đột nhiên khẽ rung, Chu Hạo cầm lấy nhìn, là tin nhắn WeChat của Đường Á Nam: [Anh trai Hạo Hạo, cậu về đến nhà chưa?]

Chu Hạo nhìn chằm chằm bốn chữ đầu tin nhắn một lúc lâu mới trả lời một chữ ngắn gọn: [Ừm.]

Gửi chưa được mấy giây, bên kia lại gửi liên tiếp vài tin đến.

[Ha ha ha, tớ biết ngay giờ này chắc cậu về đến nhà rồi.]

[Có phải tớ rất thông minh không?]

[Mau khen tớ khen tớ khen tớ đi.]

Chu Hạo vẫn đang suy nghĩ chuyện của Chu Thần, trả lời lại: [Khen cậu.]

Đường Á Nam: “...”

Mịa nó, khó khăn lắm mới có một ngày cô tỏ ra đáng yêu, trả lời như này có lệ quá rồi đấy!

Đường Á Nam tức giận ném điện thoại đi, cầm áo ngủ trong ngăn kéo, chạy vào phòng tắm tắm rửa.

Cô tắm rất nhanh, chưa đến mười phút đã đi ra rồi.

Việc đầu tiên làm sau khi về phòng là xem điện thoại, màn hình nói chuyện với Chu Hạo vẫn im ắng, vẫn dừng lại ở hai chữ và một dấu câu Chu Hạo gửi ban nãy.

Đường Á Nam nhận thua, nhắn lại: [Cậu đang làm gì thế?]

[Nghe nhạc.]

Cậu vẫn dùng hai chữ, có thể trả lời ngắn gọn thì tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ nào.

Đường Á Nam ngẫm nghĩ: [Nghe bài của ai thế? Hay không? Tớ cũng muốn nghe.]

[Hay.]

[Ồ, nói tên bài hát cho tớ đi, tớ tìm nghe xem sao.]

[Cậu không tìm được đâu.]

Đường Á Nam mờ mịt: [Ơ? Vì sao thế?]

[Chẳng vì sao cả.]

Đường Á Nam: “...”

Thật lâu sau đó cô mới gõ chữ: [Tớ biết rồi, chắc chắn là bài hát do nữ ca sĩ mà cậu thầm thích hát. Nhưng không cần căng thẳng đâu, nói cho tớ đi, tớ rộng lượng lắm, ai mà không có mấy thần tượng khác giới chứ, tớ cũng có.]

[Ai?]

[Không nói với cậu, hay là chúng ta trao đổi đi, cậu nói cho tớ trước rồi tớ lại nói cho cậu.]

[Ồ.]

[Ồ là ý gì?]

[Sau này có cơ hội lại nói cho cậu.]

Đường Á Nam nhìn dòng chữ này.

Sau này nói cho cô vẫn tốt hơn là không bao giờ nói cho cô.

[Được thôi.]

Cô trả lời, cách màn hình, chầm chậm thở dài một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK