• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khai giảng xong, Thẩm Tinh cũng trở lại.

Lúc trước cậu ta làm thủ tục bảo lưu, học kỳ này trở về, học lại lớp mười một một lần nữa.

Trưa hôm nay, học sinh lớp ba hẹn Thẩm Tinh cùng đến một cửa hàng trong trung tâm thương mại gần trường liên hoan. Bọn họ đặt một phòng bao, gọi đầy hai bàn đồ ăn lớn.

Đương nhiên Đường Á Nam cũng đi cùng.

Ngày trước ở sinh nhật Cù Duệ, cô đã gặp qua Thẩm Tinh một lần, có chút ấn tượng với cậu ta, bây giờ lại biết lúc trước cậu ta là bạn cùng bàn của Chu Hạo, trong lòng lại len lén mừng thầm.

Nếu không phải Thẩm Tinh bảo lưu, khéo cô cũng không có cơ hội ngồi cùng bàn với Chu Hạo.

Lập tức hảo cảm đối với cậu ta thăng cấp bay lên rất nhiều.

Quan hệ của Chu Hạo với Thẩm Tinh tốt, Thẩm Tinh ngồi ở bên tay trái Chu Hạo, Đường Á Nam ngồi bên phải Chu Hạo, có lúc Chu Hạo nói chuyện với Thẩm Tinh, cô cũng có thể chen vào vài câu.

Phòng bao bọn họ thuê ở sát lối đi của trung tâm thương mại, có một bên là kính thủy tinh trong suốt, giữa trưa có ít người, bọn họ không kéo rèm che vào.

Ăn được một nửa, Chu Hạo và Thẩm Tinh bỗng đồng thời nhìn về phía cửa kính.

Đường Á Nam cũng nhìn theo, lập tức kích động: “Chu Hạo, là bọn họ!”

Chu Hạo biết người bên ngoài cửa sổ.

Khối mười và khối mười một của trường số một có lớp năng khiếu, Chu Hạo chọn lớp biện luận, sau này giáo viên lại ghép bọn họ thành một câu lạc bộ biện luận, bởi vì biểu hiện xuất sắc, năm Chu Hạo học lớp mười một được làm trưởng câu lạc bộ biện luận, chàng trai bên ngoài kia cũng là thành viên của câu lạc bộ biện luận giống cậu.

Điều đáng nói là, bạn nam này không chỉ thành tích rất hảo, mỗi lần thi đều đứng đầu cả khối, mà ngay cả tài ăn nói cũng rất đỉnh. Học kỳ này Chu Hạo bắt đầu lên lớp 12 rồi, theo quy định, cậu phải nhường lại vị trí trưởng câu lạc bộ cho người khác, thằng nhóc này chính là người cậu vừa ý.

Hai bên thấy nhau, gật đầu xem như đã chào hỏi.

“Ai?” Người bên ngoài xoay người đi rồi, Chu Hạo mới hỏi Đường Á Nam.

“Chính là hai người ở ngoài hồi nãy đó.” Đường Á Nam nói: “Người sáng nay ở cổng trường tớ gặp được, cô bé ấy vô cùng đáng yêu.”

Chu Hạo chợt hiểu ra: “Thì ra người cậu nói là Tô Mạch với Lâm An An.”

Đường Á Nam kinh ngạc “ơ” một tiếng: “Cậu biết bọn họ à?”

“Biết.” Chu Hạo gật đầu: “Cặp anh em này khá nổi tiếng ở trường mình đấy, bây giờ khóa mười một này hẳn là không ai không biết bọn họ.”

“Anh em?”

Đường Á Nam nghi hoặc, không biết sao lại thấy hơi thất vọng.

Chu Hạo bổ sung: “Không phải ruột thịt, bố mẹ Lâm An An quen biết với bố mẹ Tô Mạch, tạm thời ở nhờ nhà cậu nhóc.”

Đường Á Nam lại vui lên, lẩm bẩm: “Tớ đã nói rồi mà, nhìn bọn họ rõ ràng giống người yêu hơn, sao có thể là anh em chứ.”

Đề tài về người khác dừng lại ở đây.

Buổi chiều không cần đến trường, mọi người hiếm khi không bận rộn gì, định nhân buổi chiều cuối cùng trước khi lớp 12 thực sự bắt đầu, cùng đi KTV xõa một trận.

Hơn hai mươi người đặt một phòng siêu lớn.

Buổi trưa Đường Á Nam ăn hơi nhiều, vừa đi vào lập tức tìm ngay một góc sô pha ngồi xuống.

n Đào cùng đến với các cô, cũng ngồi xuống cùng cô.

Sau khi tiến vào, Đường Á Nam tìm một vòng trong phòng bao cũng không trông thấy Chu Hạo, ngay cả bọn Quý Lâm cũng không thấy.

“Chu Hạo đâu rồi?” Cô thuận miệng hỏi n Đào.

n Đào nói: “Vừa nãy hình như tớ nghe thấy bọn họ định đi mua đồ ăn vặt với đồ uống rồi.”

Đồ ăn với đồ uống sẵn trong KTV đắt hơn siêu thị bên ngoài mấy lần liền, trước kia Đường Á Nam với bọn Cù Duệ cùng đến đây, đều là mua hết ở bên ngoài rồi mang vào.

Đường Á Nam hơi gật đầu, lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Chu Hạo: [Tớ muốn ăn kẹo mút.]

Cô không biết vì sao mình lại muốn ăn, chỉ là trong nháy mắt vừa rồi kia trong đầu đột nhiên nghĩ đến kẹo mút.

Chẳng bao lâu sau, Chu Hạo trả lời lại một chữ rất đơn giản: [Được.]

Đường Á Nam nhìn điện thoại cong môi cười.

Đang muốn cất máy đi, lại nhận được một tin nhắn WeChat, là của Cù Duệ.

[Chị Nam, hôm nay trở lại trường rồi, buổi chiều chị phải học không?]

Đường Á Nam nhắn liền hai tin gửi sang: [Không phải học.]

[Sao thế?]

Cù Duệ nhắn lại ngay lập tức: [Ra ngoài chơi đi, bọn em ở cổng trường chị, nhanh nhanh nhanh.]

Đường Á Nam khựng lại: [Không đi đâu, các cậu chơi đi, tôi đang ở KTV.]

Lần này qua thật lâu bên kia mới trả lời lại: [Lại đi cùng nhóm trường số một à?]

Đường Á Nam: [Ừ.]

Lần này bên kia hoàn toàn không có hồi đáp nữa.

Đường Á Nam cho rằng Cù Duệ thôi rồi, nào biết mười phút sau mấy người Quý Lâm trở về, phía sau còn có một nhóm người trường số hai vào theo.

Vào ngày sinh nhật Đường Á Nam, mọi người vừa ăn thịt nướng vừa ca hát, đã sớm vui đùa thành quen rồi.

Quý Lâm vào là tìm Đường Á Nam ngay: “Chị Nam, chị xem ai đến này, bọn em gặp nhau ở cửa KTV, em gọi bọn Cù Duệ cùng vào luôn đó.”

Người tới không chỉ có Cù Duệ, còn có mấy người Triệu Việt và Tôn Nhân Nhân, ngay cả Hạ Lâm cũng đến cùng.

Vừa nãy Đường Á Nam thực sự không đi được, bây giờ nhìn thấy bọn họ, khỏi phải nó vui vẻ nhường nào, mấy người ngồi cùng nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa chơi trò chơi.

Chu Hạo nhìn sang chỗ bọn họ rất nhiều lần, đánh một ván bài mà thất thần chẳng mấy để tâm.

“A Hạo, đến lượt cậu đánh rồi kìa, làm gì đấy.”

Quý Lâm nhìn theo ánh mắt của cậu, trong KTV tối đen như mực, cậu ta chẳng nhìn thấy gì.

“Không có gì.” Chu Hạo thuận tay đánh ra một đôi, lại đến lượt Thẩm Tinh.

Thẩm Tinh không có, bỏ lượt: “Tớ nghe nói thi tháng vừa rồi cậu vượt lên đứng thứ 2 của lớp à?”

“Ừm.”

“Sao đột nhiên nghĩ thông suốt thế?”

Chu Hạo mím môi, không lên tiếng.

Quý Lâm chậc chậc lắc đầu: “Người ta nói thua đường đua thắng đường tình, cậu ta lại ngược lại, thắng đường tình còn thắng luôn cả đường đua. Cho dù mấy câu này thầy cô đã giảng qua rồi, nhưng trí nhớ của cậu cũng trâu bò quá đấy. Xếp thứ hai trong lớp chứ ít gì, nếu tớ có thể thi được thành tích như thế, tớ lập tức đi thắp hương bái Phật tạ lễ rồi.”

Không ai để ý cậu ta, Quý Lâm cảm thấy không khí không đúng, ngẩng đầu nghi hoặc: “Làm sao thế?”

“Cậu lắm mồm quá đấy.” Phạm Dật Hiền ở dưới bàn đạp cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Không thấy A Hạo đang bực mình à.”

Quý Lâm ngơ ngác: “Cậu ta thi tốt thế, có gì mà bực?”

Phạm Dật Hiền bĩu môi hất cằm về phía Đường Á Nam: “Ai bảo cậu dẫn bọn họ đến làm gì?”

Quý Lâm nhìn qua, gãi đầu: “Không phải mọi người đều là bạn bè à.”

Hồi nãy bọn họ trở về đến cửa thì gặp được mấy người Cù Duệ, là cậu ta chủ động gọi bọn họ cùng vào chơi.

“Cậu nhìn Chị Nam với Cù Duệ.” Phạm Dật Hiền nói.

Quý Lâm quay đầu, hơi nheo mắt.

Đường Á Nam với Cù Duệ đang ngồi song song, còn có Triệu Việt và Hạ Lâm, bốn người đang chơi cờ bay, Tôn Nhân Nhân ngồi ở bên còn lại của Đường Á Nam, nhìn qua hình như làm gì có gì đặc biệt đâu.

*Cờ bay: cờ có đường đi, người chơi tung xúc xắc và đi theo số mình tung được)

“Không nhìn ra gì hết, có thể nhanh nhanh nói thẳng ra luôn không.” Quý Lâm không kiên nhẫn.

Phạm Dật Hiền kéo thằng bạn thân ra xa một chút: “Cái tên Cù Duệ kia, có phải thích chị Nam không?”

Quý Lâm ngẫm nghĩ: “Hình như thế.”

Nhưng mà cậu cũng chỉ đoán thôi, không chắc chắn.

“Cậu cảm thấy vì sao hôm nay bọn họ lại trùng hợp xuất hiện ở cửa KTV như vậy?”

“Chẳng lẽ không phải trùng hợp à?” Quý Lâm hỏi xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Ý của cậu là, bọn họ cố ý tới tìm chị Nam hả?”

“Còn không phải à.” Phạm Dật Hiền nói: “Tớ đoán tên Cù Duệ kia hơn nửa là có ý với chị Nam, hơn nữa cậu ta vẫn chưa biết A Hạo với chị Nam đến với nhau rồi. Cậu nói xem bọn họ không còn học chung một trường nữa rồi, mà ngày đầu tiên của năm học mới còn cố ý tới tìm chị Nam chơi, A Hạo không bực mà được à?”

“...”“Không phải chứ, tớ cảm thấy A Hạo không nhỏ nhen như vậy đâu.”

“Nếu đàn ông yêu vào mà có chỉ số thông minh như cậu, chắc cũng không yêu đương nổi đâu.”

“... Mịa nó, câu này của cậu là ỳ gì?”

“Tự nghĩ đi.” Phạm Dật Hiền nhún vai.

“...”

Chu Hạo lại ngồi thêm mười phút, rồi đứng lên đi ra ngoài.

Cậu vừa đi, ván cờ bay bên phía Đường Á Nam cũng vừa hay kết thúc.

Cô quay đầu lại tìm một vòng, vẫn không tìm thấy Chu Hạo, nhưng thấy mấy người Quý Lâm vẫn đang đánh bài.

Cô bảo Tôn Nhân Nhân thay vào vị trí của mình, đi đến bên cạnh Quý Lâm vỗ vai cậu ta: “Chu Hạo đâu?”

Quý Lâm đang bận chia bài, đầu cũng không quay lại: “Chắc đi ra ngoài rồi.”

Đường Á Nam gật đầu, cũng kéo cửa đi ra ngoài theo.

Đường trong KTV rất lòng vòng rắc rối, lúc đầu Đường Á Nam tưởng Chu Hạo đi toilet, cô bèn lần theo phương hướng trên bảng chỉ dẫn đi về phía nhà vệ sinh, chờ ngoài cửa một lúc vẫn không thấy người ra, lại đổi sang tìm ở chỗ khác.

Tìm một lúc lâu, cuối cùng thấy cậu ở ghế dài ngoài cửa.

Đường Á Nam vừa thấy cậu hai mắt lập tức sáng lên, vui mừng chạy đến phía sau cậu, cố ý nhảy ra dọa cậu.

“Hù ...”

Chu Hạo cúi đầu đang chơi game trên điện thoại, không phản ứng.

Đường Á Nam lập tức thấy hơi thất vọng, cô dựa gần cậu ngồi xuống, nhìn đầy thăm dò: “Đây là trò gì thế, chơi vui vậy à.”

Chu Hạo vẫn không để ý cô.

Đường Á Nam đợi một lúc, khó khăn lắm mới chờ cậu chơi xong một ván.

Thấy cậu lại chuẩn bị chơi tiếp ván thứ hai, cô đột nhiên duỗi tay cướp lấy điện thoại của cậu.

“Cậu làm gì đấy?” Chu Hạo lạnh lùng nhìn cô.

“Hẳn là tớ hỏi cậu làm gì mới đúng, tớ đã đến được mười phút rồi, sao cậu không để ý tớ?”

“Không phải cậu chơi với mấy người bạn kia rất vui à?”

Chu Hạo quay đầu, nhìn chằm chằm vào một bồn hoa ở bên trái.

Giọng điệu của cậu là lạ, Đường Á Nam chống cằm vẫn còn rối rắm suy nghĩ lời nói vừa rồi của cậu.

Một lúc lâu sau, cô thử lên tiếng thăm dò: “Chu Hạo, có phải cậu đang ghen không?”

Hai đầu lông mày của Chu Hạo nhảy dựng, lại không ư hử gì.

Đường Á Nam cảm thấy nếu không ghen, cậu nhất định sẽ lập tức phủ nhận.

Nếu cậu đã không phủ nhận, vậy là im lặng thừa nhận rồi.

Nhưng mà sao cậu lại muốn ghen thế? Cô không nghĩ ra.

Mà vừa nãy cậu nhắc đến mấy bạn học ngày trước của cô...

“À, tớ biết rồi!” Đường Á Nam đột nhiên kêu sợ hãi: “Có phải vì hồi nãy tớ ngồi chơi với bọn họ, không để ý cậu nên cậu mới tức không?”

Đường Á Nam ôm lấy cánh tay cậu, giải thích: “Đừng mà Chu Hạo, đâu phải tớ cố ý không để ý cậu đâu. Cậu không biết đấy thôi, nghỉ hè bọn họ hẹn tớ đi chơi rất nhiều lần, tớ không học thêm trên trường thì cũng là dạy thêm cho Thần Thần, không có cách nào đi chơi với bọn họ, vừa rồi ở KTV, Cù Duệ lại rủ tớ đi chơi, nói bọn họ đã chờ tớ ở cổng trường rồi, tớ còn nói với bọn họ là không rảnh, thật sự thì tớ cũng băn khoăn muốn đi mà không đi được, nên vừa nãy nhìn thấy bọn họ, tớ mới chơi với bọn họ một lúc, cậu xem, không phải chỉ đánh một ván cờ xong tớ lại lập tức đi tìm cậu à.”

Cô đã nói rất rõ ràng rồi, nếu Chu Hạo còn không để ý tới cô, lại có vẻ nhỏ nhen hẹp hòi.

“Tớ không hề tức giận.”

Đợi một lúc lâu, Đường Á Nam cuối cùng cũng nghe được Chu Hạo nói chuyện.

“Vậy vừa rồi sao cậu không để ý đến tớ thế.” Cô chu miệng, miệng vểnh lên đến nỗi có thể treo một chai dầu được luôn rồi.

Chu Hạo liếc nhìn cô một cái rồi dời ánh mắt: “Cái tên Cù Duệ, sau này cậu cách xa cậu ta một chút.”

“Vì sao?” Đường Á Nam ngơ ngác.

“Cậu ta thích cậu.”

Đường Á Nam khẽ nhếch miệng, không đợi cô phản ứng lại, Chu Hạo lại bổ sung: “Cậu ta thích cậu, tớ đã nhìn ra từ lâu rồi, cho nên sau này cậu đừng đứng quá gần người ta nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK