Quá trình thượng thần độ kiếp tất nhiên hung hiểm vạn phần, phải trải qua vô vàn hoạn nạn trắc trở của thế gian mới có thể trở về Thần vị, từ đó nâng cao vị thế ở Tiên giới.
Phàm nhân Nhiếp Chiêu hoàn toàn không biết việc này, nàng chỉ biết có một ngày mình cứu được một thiếu niên anh tuấn, vừa gặp đã đem lòng mến mộ, lại không biết thiếu niên này chính là hoàng tử địch quốc do thượng thần chuyển thế, nhất kiến chung tình này cũng là do số mệnh an bài.
Sau đó, nàng thân bất do kỷ bị cuốn vào một loạt phong ba, tình tiết cụ thể lướt qua không nhắc tới, có thể tham khảo bất kỳ bộ phim cổ trang bi tình nào tương tự như “Vương gia bá đạo yêu ta”.Đợi đến khi Nhiếp Chiêu nhận ra thì nàng đã rơi vào cảnh tan cửa nát nhà giữa thời buổi vương triều loạn lạc, người thương đoạn tuyệt với nàng, sau đó lại dẫn đại quân địch quốc vây hãm bốn phía, thâm tình gọi tên nàng, muốn nàng trở lại bên cạnh hắn.
Ngày đó tà dương như máu, cô thành bị phá, thiếu nữ một mình leo lên đầu thành, giữa tiếng giết chóc đầy trời nhìn ra vạn dặm khói lửa, nội tâm thê lương thảm thiết.
Nàng không buông bỏ được người yêu thề non hẹn biển của mình, càng không buông bỏ được cố quốc và huyết hải thâm thù, cuối cùng lựa chọn nhảy xuống từ trên cổng thành, tự tay chấm dứt đoạn tình duyên không nên bắt đầu này.
Nàng ngước lên trời, thành kính cầu nguyện, chỉ cầu kiếp sau viên mãn.
Thế nhưng Nhiếp Chiêu lại không ngờ tới.
Nàng thật sự không ngờ sau khi mình rơi từ trên thành xuống lại chưa bỏ mình, thời điểm sinh hồn ly thể, mạng sống như treo trên sợi tóc, nàng lại có thể tận mắt nhìn thấy kết cục của người mình yêu.
Nàng càng không nghĩ đến, sau khi tàn phá cố quốc của nàng, làm hại hảo hữu chí cốt của nàng, ép nàng đến đường cùng, cái tên tình sâu như biển này của nàng vậy mà…Vậy mà hắn lại phi thăng!!!
Hắn con mẹ nó lại phi thăng!!!!!
Nói đúng ra không phải vị nhân huynh này phi thăng, mà là độ kiếp thành công trở về Tiên giới, tiếp tục làm thượng thần hô phong hoán vũ của hắn.
Về phần phàm nhân bị hắn liên luỵ…
“Mọi người đều biết trong thế giới huyền huyễn, phàm nhân đều là sâu kiến, sâu kiến sao có thể tính là người được?”
Sau khi người hiện đại Nhiếp Chiêu xuyên không, đã lặng lẽ trào phúng một câu như thế trong nội tâm.
Không sai.
Sau khi tận mắt nhìn thấy một đời của thiếu nữ dị thế trong mộng, lúc Nhiếp Chiêu mở hai mắt ra lần nữa đã phát hiện mình bỗng nhiên đi vạn dặm, vượt qua thời không, đã ở trong căn phòng tân hôn đỏ thẫm, tràn đầy không khí vui mừng này.
Người ở xung quanh nhốn nháo, rất nhiều người lòng nóng như lửa đốt vây quanh bên cạnh nàng, vừa thấy nàng tỉnh lại, nhất thời như được đại xá, vui mừng hô lên: "
Thần phi tỉnh rồi! Mau đi bẩm báo Thanh Huyền thượng thần, cuối cùng Thần phi cũng tỉnh rồi!"
Nhiếp Chiêu: “...”
Thần phi cái đầu các ngươi, có tin bà đây đá bay sọ não của các ngươi hay không?
Nhiếp Chiêu trong thế giới này thiện lương đơn thuần, Thanh Huyền thượng thần lại là một tên ngốc có thiên phú dị bẩm, những chuyện người ta thường làm hắn tuyệt đối không làm.
Khi nguyên chủ đã mất hết hy vọng với hắn, chỉ một lòng muốn chết, lúc này hắn lại "động chân tình", không chỉ tốn công tốn sức cứu sống nàng, còn biên chế cho nàng lên Tiên giới, cũng không hỏi cô nương nhà người ta có đồng ý hay không đã tự chủ trương sắp xếp xong xuôi toàn bộ quá trình từ kết hôn, động phòng đến ba năm ôm hai đứa.
Kết quả có thể đoán được, nguyên chủ có tự tôn, có nguyên tắc, từ chối diễn tuồng kịch này, không muốn tiếp tục làm công cụ hình người cho hắn biểu diễn thâm tình nữa.
Truy thê hỏa táng tràng à?
Tro cốt cũng bị ngươi rải rồi!
Trước đại hôn một ngày, nguyên chủ lại nhảy xuống vách núi.
Lần này, nơi nàng nhảy chính là Đoạ Tiên Nhai, nghe nói là nơi Tiên giới dùng để trục xuất tiên quan mắc trọng tội, một khi rơi xuống sẽ cửu tử nhất sinh.
Danh Sách Chương: