Từ việc Nhiếp Chiêu xuyên không có thể nhận ra nguyên chủ có lẽ đã đạt được mục đích, hồn về cố hương, thoát khỏi đoạn nghiệt duyên nghĩ lại mà kinh này.
Nhiếp Chiêu chân thành cầu nguyện, hi vọng kiếp sau của nàng thuận lợi, không còn gặp phải tra nam nữa.
Về phần tra nam kiếp này…Nhiếp Chiêu đưa tay bóp trán, nhớ lại ngày mình xuyên qua, Thanh Huyền thượng thần vội vàng chạy đến, bất chất tất cả hạ lệnh giam lỏng nàng bên trong tân phòng, cho đến khi nàng "
nguyện ý tiếp nhận tình yêu của thượng thần”.
Cuối cùng còn vô cùng tự tin bỏ xuống một câu:"
Nha đầu, ánh mắt không lừa được người. Ta biết trong lòng ngươi có ta, ngươi chỉ là đang giận dỗi mà thôi."
Nhiếp Chiêu: “..."
Tìm một bệnh viện tâm thần ở hai ngày đi đại ca, nếu không thì tìm một nhà tù vào đó ngồi cũng được.
Nàng chỉ nhìn thấy “thần tiên" không biết xấu hổ như thế này trong phim ngôn tình tu tiên máu chó trước khi xuyên qua mà thôi.
Không nghĩ tới có một ngày nàng lại xuyên đến thế giới huyền huyễn chân chính, thần tiên trước mắt không thể là giả, vậy mà lại giống phim ngôn tình máu chó như đúc!
Xin lỗi, nàng sẽ không mắng biên kịch trong nước là vô lý nữa!...
Nhiếp Chiêu đang nghiêm túc kiểm điểm cho sự vô tri của mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cửa phòng theo đó được mở ra, mấy vị mỹ nhân tóc dài như mây, trang dung tinh xảo, tay nâng hộp ngọc, váy áo đong đưa đang thướt tha đi vào.
Nhiếp Chiêu lập tức điều chỉnh biểu cảm, khẽ dựa lên ghế, ra vẻ lãnh đạm quay mặt ra chỗ khác nói:"
Chào buổi sáng các vị thần tiên tỷ tỷ. Đừng hành lễ, cũng đừng gọi ta là Thần phi, một thảo dân hạ giới như ta không nhận nổi đâu."
Nàng biết những tỷ tỷ xinh đẹp này đều là "
tiên thị" trong thần điện của Thanh Huyền thượng thần, bọn họ không quan không chức, không có tiên phủ, là nhóm có đẳng cấp thấp nhất trong chư thiên tiên thần.
Nửa tháng trở lại đây, nội dung công việc chủ yếu của các nàng chính là mỗi ngày tận tình khuyên bảo Nhiếp Chiêu, ý đồ thuyết phục nàng tiếp nhận tình yêu của Thanh Huyền thượng thần.
Nhiếp Chiêu: ... Xin lỗi, thần tiên các ngươi không đi làm sao? Ý ta là công việc bình thường ấy?
Tiên thị đứng đầu tên là Úc Tú, dáng vẻ đoan trang, dung nhan thanh lệ, trên mặt thường xuyên vương mấy phần u sầu, hai hàng lông mày hơi nhíu lại:"
Nhiếp cô nương, ta biết trong lòng ngươi có oán hận, nhưng cứ giằng co như thế này chung quy cũng không phải là cách. Ngươi cũng không thể ở chỗ này cả đời được..."
Nhiếp Chiêu thản nhiên cười nói: "Úc tỷ tỷ, ngươi nói đúng, ta cũng không tính ở lại chỗ này. Nhưng mà, ngươi phải nói những lời này với người đã hạ lệnh giam cầm ta, chứ không phải với người bị giam như ta."
Một cô nương nhỏ tuổi hơn xen vào nói: "
Vậy ngươi đồng ý với thượng thần đi! Ta nói cho ngươi biết, thượng thần rất có bản lĩnh, rất nhiều người cầu cũng không cầu được một cái liếc mắt của người đâu."
Thấy Nhiếp Chiêu mỉm cười không nói, nàng lại liếng thoắn nói tiếp:"
Kể từ sau lần đại chiến Tiên Ma, đế quân bế quan, mọi việc trong Tiên giới đều phải thông qua Ngũ Diệu thượng thần, Thanh Huyền thượng thần của Thần Tinh Điện chúng ta chính là một trong số đó. Nơi phồn hoa và giàu có nhất trần gian là Chấn Châu cung phụng Thanh Huyền thượng thần. Hắn coi trọng ngươi, đó là phúc khí trời ban của ngươi, tại sao ngươi thân ở trong phúc mà lại không biết phúc vậy?"
Nhiếp Chiêu: “..."
Ta là tín đồ của chủ nghĩa Mác, ngươi lại nói những thứ dư nghiệt phong kiến này cho ta, ta nghe hiểu kiểu gì được hả?
Nàng cũng không tức giận, chỉ cúi đầu nghịch cây trâm ngọc trên bàn trang điểm, vừa dùng ngón tay vuốt ve viên minh châu lớn chừng trái nhãn kia, vừa tâm bình khí hòa hỏi ngược lại:"
Nước ta đã diệt vong, người nhà cũng chết hết, ngay cả đầu thai ta cũng không làm được, còn bị giam ở cái xó xỉnh này, suốt ngày phải nghe người khác không ngừng lải nhải khuyên ta thành thân với một tên cẩu vật không cần mặt mũi. Ngươi nói xem, cho ngươi phúc khí này ngươi muốn hay không?"
Danh Sách Chương: