Bởi vì thật sự rất thảm cho nên phải nói ba lần.
Gần một trăm năm nay thiên hạ thái bình, Thần Tinh Điện vốn đang thịnh vượng, mọi người đã quen làm người đức cao vọng trọng được cả người lẫn tiên kính nể, sống thoải mái an nhàn như thế, làm gì đã gặp qua thảm trạng nhường này?
Tiểu cô nương hôm trước cãi nhau với Nhiếp Chiêu xong thì lập tức đổi mặt, hiện tại cứng họng nói không ra lời, hơn nửa ngày mới từ cổ họng nghẹn ra mấy chữ: “Nàng, nàng đâu rồi? Tại sao lại không thấy đâu?”
“...”
Vẻ mặt Úc Tú cũng mờ mịt chẳng kém, lặng lẽ nhìn chằm chằm thảm trạng trước mắt: “Cái này… Chẳng lẽ là Nhiếp cô nương…”
Lập tức có người phản bác: “Không có khả năng! Nàng linh lực thấp kém, tiên thuật đều là do chúng ta dạy, nhiều nhất chỉ có thể phóng hỏa, tạo ra sấm sét, làm sao có thể cho nổ tung cung điện của thượng thần?!”Úc Tú trầm ngâm nói: “Nhiếp cô nương thông tuệ nhạy bén, cảm ngộ vô cùng tốt, không đến nửa tháng đã nắm giữ được bí quyết tiên thuật, thiên phú hơn xa ngươi và ta. Nhược điểm duy nhất của nàng chính là khuyết thiếu linh lực.”
“Nói đến linh lực, thật ra còn có một khả năng…”
Nàng muốn bình tĩnh phân tích, nhưng càng phân tích thì ý tưởng điên cuồng khó tin kia lại càng trồi lên trong đầu.
Tiên giới hiện tại thật sự có người sẽ làm ra việc như thế này sao?…Trong khi tất cả mọi người đang sứt đầu mẻ trán thì Nhiếp Chiêu đã nương theo tiếng động lớn, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi Thần Tinh Điện, đây gọi là “nữ nhân chân chính sẽ không quay đầu nhìn lại vụ nổ".
Diện tích lãnh thổ Tiên giới rộng lớn, Thiên Đế cùng Ngũ Diệu thượng thần mỗi người trấn giữ một phương, vô số cung điện trải dài nằm giữa không trung, cách nhau cả dãy sao trời.
Hiện tại Nhiếp Chiêu đang rong chơi bên trong dãy sao trời này.
Vô số chấm vàng sáng ngời lấp lóe như đom đóm bay múa bên cạnh người nàng, chúng ngưng tụ thành một con đường ánh sáng ở dưới chân nàng, hướng về phía bầu trời đêm vô ngần rộng lớn.
Nhiếp Chiêu đi ở giữa, đưa lưng về phía màn đêm mênh mông huyền ảo, chân đạp lên thiên hà sáng lạn, phảng phất như đang đặt mình vào trong ảo cảnh mỹ lệ diệu kỳ.
Nhưng “tinh lộ" này cũng không dễ đi, cứ dập dềnh như chơi thuyền trên hồ, yêu cầu lúc nào cũng phải điều động linh lực toàn thân giống như cầm mái chèo, phải tập trung toàn bộ tinh thần mới có thể đi lại giữa tinh quang lưu động.
Huống hồ con đường do tinh quang bện thành còn rắc rối phức tạp, phàm nhân lần đầu phi thăng phần lớn đều sẽ bị lạc bên trong. Nếu không có tiền bối dẫn đường, rất ít người có thể chính xác đi đến đích.
Chính vì thế mà người của Thần Tinh Điện không nghĩ tới Nhiếp Chiêu mới vừa thoát thân đã không chút do dự dấn thân vào biển sao.
“Hừ… chỉ thế này thôi sao?”
Nàng không chỉ không lạc đường mà thậm chí còn thừa tinh lực lầm bầm lầu bầu: “Cái này còn không đơn giản à?”
Luận kỹ xảo thao túng linh lực, thông qua những ngày cùng đám tiêu hầu giao lưu luận bàn, nàng đã có cho mình tự tin nhất định.
Thế giới này nhìn thì giống như huyền huyễn tiên ma, nhưng kỳ thực cũng không quá cao thâm, chỉ là một chút pháp thuật cơ bản, nếu so với khoa học vật lý của thời hiện đại thì đúng là quá đơn giản.
Pháp thuật có khó cỡ nào, còn có thể khó hơn thi đại học với thi viên chức hay sao?
Còn về dò map thì trước khi nàng xuyên qua, Thanh Huyền thượng thần từng nhiều lần mang nguyên chủ ra ngoài đi dạo biển sao.
Nguyên chủ khi đó cả thể xác và tinh thần đều tiều tụy, không hề có cảm xúc nào với kỳ cảnh như tinh lộ, nhưng Nhiếp Chiêu lại thông qua ngược dòng ký ức của nàng, cộng với tin tức mà Úc Tú để lộ, rất nhanh có thể xác định được lộ tuyến mình cần đi.
Không bao lâu, đích đến của nàng liền giống như cá voi gặp nước, từ trong bóng đêm chậm rãi hiện ra hình dáng nguy nga, đứng sừng sững trước mặt nàng.
Danh Sách Chương: