"Úc tỷ tỷ, chờ một chút."
Nhiếp Chiêu mở miệng gọi Úc Tú lại, dùng một loại giọng điệu thoải mái tùy ý như đang nói chuyện phiếm, lời ít ý nhiều miêu tả vấn đề này với nàng."Ý ngươi là nơi có quyền giám sát thần tiên các điện sao..."Úc Tú suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói: "Đúng là có. Ngoài ngũ điện ra còn có một điện tên là Thái m, không lệ thuộc vào bất kỳ vị thượng thần nào, lại có quyền điều tra toàn bộ vụ án liên quan đến ba giới Tiên, Nhân, Ma, đồng thời vạch tội bất kỳ vị thần tiên nào.""
Có điều... Mấy vị thượng thần lần lượt chấp chưởng Thái m Điện, có vị hi sinh bên trong đại chiến Tiên Ma, có vị thân chịu trọng thương, không cách nào quản lý sự tình trong điện. Hiện tại tuy rằng dư uy của Thái m Điện còn đó, nhưng đã không còn được như trước.”Úc Tú nói đến đây dường như tinh thần có chút chán nản, dưới sự gặng hỏi của Nhiếp Chiêu lại trả lời qua loa vài vấn đề, như là Thái m Điện do ai làm chủ, gần đây có phải ra ngoài làm việc hay không, khi nào thì khởi hành vân vân, sau đó thì không còn tâm trạng nói nữa, khoát tay áo vội vàng rời đi.
Do đó mà Úc Tú không nhận ra, Nhiếp Chiêu ở sau lưng nàng một tay vân vê cây trâm ngọc, ngoài mặt thì cười giả lả, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại lóe ra ánh sáng quỷ dị, thoạt nhìn còn giống yêu ma hơn cả yêu ma.
Tìm được rồi.
Từ khi xuyên qua đến nay, ngoại trừ "
về nhà" ra thì đây là lần đầu tiên nàng tìm được một mục tiêu nhỏ mà mình muốn thực hiện.Đầu tiên là gia nhập Ủy ban kiểm tra kỷ luật Tiên giới, cho vị thượng thần tra nam lại tự tin này nghe bài “Nước mắt sau song sắt”.
Về phần phương pháp, trong khoảng thời gian giả vờ khuất phục này nàng cũng đã sớm nghĩ ra cách.…Mấy ngày sau.
Trong bầu không khí gió êm sóng lặng như thường ngày, một tin tức không thể tin được nhanh chóng lan truyền trong Tiên giới, gây ra vô số gợn sóng.
Nghe nói “tân nương" Nhiếp Chiêu của Thanh Huyền thượng thần đã biến mất khỏi căn phòng tân hôn được bảo vệ nghiêm ngặt, như thể nàng đã bốc hơi tại chỗ.... Nếu nói cho đúng thì tin đồn này cũng không chuẩn xác.
Bởi vì không phải Nhiếp Chiêu mất tích, mà là nàng đường đường chính chính vượt ngục từ đại môn.
Trước khi vượt ngục, nàng còn cho nổ tung chỗ ở của Thanh Huyền thượng thần.
Tiên giới nằm trên biển mây, ở ngoài cửu tiêu xa xôi làm bạn cùng sao trời nhật nguyệt, có thể xứng với câu “Cảnh này chỉ có ở trên trời". Người ở chốn này chỉ thấy cảnh sắc huy hoàng tráng lệ, quỳnh lâu ngọc vũ, quế điện lan cung, kiến trúc vừa hoa mỹ vừa khí phái, cung điện trần gian tuyệt đối không thể so sánh.
Cũng chính vì thế mà khi tòa cung điện này sụp đổ lại khiến không ít người kêu to thảm thiết, có một loại mỹ cảm mang tính hủy diệt.
Dùng tiếng người nói chính là…Con mẹ nó sướng quá!
Sau tiếng nổ lớn, mái nhà phủ kín ngói lưu li vàng kim bị cho nổ tung một bên, bên còn lại lung lay sắp đổ, liên tục rớt xuống vụn ngói kêu ầm ầm, không khác gì người bệnh có khuôn mặt vàng vọt bán thân bất toại, ngáp ngáp từng cơn không ngừng run đôi vai bần bật.
Cửa phòng vốn đang khóa chặt bị một cổ lực lưỡng mạnh mẽ đánh bay xuống đất, gãy thành bốn mảnh, cánh cửa có chữ “Hỉ" đỏ thẫm cũng không may bị chặt thành hai khúc, rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Còn đám trân bảo ngọc khí có giá trị liên thành kia, nhỏ thì không biết tung tích, lớn thì rơi tan tác đầy đất, cái nào cái nấy phủ đầy tro bụi xám xịt. Nếu để người hiện đại nào không biết nhìn thấy thì có lẽ sẽ hiểu lầm là hàng bán sỉ ngoài chợ.
“Đây… Đây là…”
“Tại sao lại thành ra như thế này…?”
Người của Thần Tinh Điện nghe tiếng chạy đến, đập vào mắt chính là cảnh tượng cực kỳ bi thảm, thảm không nỡ nhìn, thảm đến mức không còn từ nào để diễn tả này.
Danh Sách Chương: