3
Trong nháy mắt, cổ họng ta dâng trào máu tanh, nhất thời cảm giác bi thương trào đến, thì ra thâm tình tuổi trẻ, cũng sẽ đi đến tình trạng không chịu nổi như thế.
Hai chữ "ghen tuông” cho dù đặt ở nhà nào, đều nằm trong bảy tội để hưu thê (bỏ vợ). Đối với nữ tử thời đại này mà nói, không thua gì đứt quãng đường sau.
Nhưng...
Ta nhìn thẳng vào mắt Hứa Hoài Uyên, giống như nhìn mãnh hổ nhưng không sợ hãi.
"Nhưng mà, " Ta nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, là chàng dạy cho ta."
"Chẳng lẽ chàng đã quên, những loại chuyện kia, đều là lời hứa ngày xưa của chàng sao?"
"Ta sinh ra ở Đại Kiền, lớn lên ở Đại Kiền, ta cũng giống như ngàn vạn nữ tử Đại Kiền, biết được tam tòng tứ đức, cần cù tập luyện nữ công, khổ luyện cầm kỳ thư họa, cố gắng đoan trang thục lương, cầu mong gặp được nhà phu quân tốt. Từ đầu đến cuối, ta cũng không dám ôm kỳ vọng với nam tử, ta chưa bao giờ nghĩ phu quân của ta chỉ có thể cưới một mình ta, cũng chưa bao giờ cho rằng nam tử không nên nạp thiếp."
"Là chàng, Hứa Hoài Uyên, năm mười sáu tuổi, chàng xông vào nhân sinh của ta. Là chàng nói với ta, trung trinh không phải chuyện riêng của nữ tử, trung trinh không liên quan đến giới tính, mà liên quan đến người khác."
"Là chàng nói, thế đạo nam tôn nữ ti, nữ tử chịu khổ, là thế đạo bất công, không phải lỗi của nữ tử."
"Là chàng nói, linh hồn của chàng là cao khiết, chàng cùng ta nói gần như thần thoại "Nhất phu nhất thê", là chàng thề với trời, hứa cả đời này chỉ trung trinh với mình ta, là chàng, là chàng hứa hẹn."
Hứa Hoài Uyên, là hắn dạy ta, dưới thiên đạo, con người sinh ra đều bình đẳng. Là hắn dạy ta, nam tử có thể làm chuyện gì, nữ tử cũng có thể làm chuyện đó, nam tử có thể yêu cầu nữ tử tự thủ tiết, nữ tử cũng có thể yêu cầu nam tử bình đẳng.
Từng câu từng chữ, hắn dạy ta phân biệt rõ ràng, giờ này khắc này, hắn không có tư cách nói với ta hai chữ “ghen tuông”.
Bước chân Hứa Hoài Uyên dừng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn lại không nhúc nhích nữa, hắn như bị sét đánh, chậm rãi xoay người, các khớp tay kêu răng rắc.
Ta nhìn vẻ bất an và ngơ ngác trong mắt hắn, run rẩy hỏi: "Chàng hối hận phải không? Chàng có phải đang suy nghĩ nếu lúc trước không nói với ta những đại nghịch bất đạo này, hiện giờ Khương Chỉ sẽ như tất cả nữ tử trong thiên hạ ngoan ngoãn chịu đựng số mệnh, chàng cũng không cần vì chuyện nạp thiếp nho nhỏ mà phiền nhiễu đến đây, đúng không?"
Hắn quả quyết nói: "Không, ta không hối hận, không hối hận...".
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc trên mặt giống như sóng cuồn cuộn, bao phủ hết tầng này đến tầng khác, sau đó hắn nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong đôi mắt phượng kia là sự thanh minh: "Là ta sai rồi, ta đã làm ngược lại mỗi một câu nói với nàng, sai lầm của ta, ta nhận. Nhưng mà, ta sẽ không cùng nàng hòa ly, Hoài Dương Vương cùng Hoài Dương Vương phi là phu thê sẽ được sử sách nhớ kỹ, cho nên nàng cả đời này đều là của ta, ta cũng là của nàng, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Ta nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, nước mắt tràn ra, Hứa Hoài Uyên, đây là lần cuối cùng trong đời ta vì hắn mà rơi lệ.
"Không thể," ta nhìn những đường gân trên tay hắn đang bám vào khung cửa, nhìn tấm lưng đột nhiên dừng lại của hắn, nhẹ giọng nói: "Không thể, có sự phản bội lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai. Cho nên, ta nhất định sẽ cùng chàng hòa ly."
"Nếu chàng không muốn hòa ly, Khương gia A Chỉ ta còn có Hưu Phu thánh chỉ." (thánh chỉ bỏ chồng).
4
Mẫu thân ta là Vinh Dương Trưởng Công chúa, phụ thân là Thượng thư đại nhân, hoàng đế cữu cữu cùng mẫu thân ta tình cảm sâu sắc, ta được đặc biệt phong làm Vĩnh Bình quận chúa, từ ngày sinh ra, ta là nữ tử tôn quý trong kinh.
Còn Hứa Hoài Uyên không giống ta, hắn sinh ra trong nhà tiểu quan, mẫu thân chỉ là tỳ nữ trong phủ, sau khi sinh hạ hắn liền bị người ta dùng trượng g--iết c--hết. Từ khi sinh ra, hắn chính là thứ tử trong phủ, còn kém hơn hạ nhân, yến hội lớn nhỏ trong kinh, chưa bao giờ có người thấy hắn tham dự, thậm chí không ai biết Hứa gia có hai nam tử.
Tháng chạp năm Kiến Hòa thứ mười ba, từng có một Thiên Trì yến (tiệc) chấn động triều đình, đó là cử văn yến mà các đế vương từng đời đích thân đến dự mà ba năm mới có một lần, là con cháu thế gia, văn nhân tử bác quan bác vị trên dưới cả nước, bao nhiêu người chen lấn cũng không vào được chỗ.
Cũng tại yến tiệc kia, Hứa Hoài Uyên vô danh đã trở nên nổi tiếng, ngay cả Thiên Khải đế cũng khen ngợi hắn trước mặt mọi người. Uống rượu làm thơ, mỗi bước một câu, tất cả đều thể hiện phong cách của một văn quân thiên cổ.
“Chàng không thấy sao, nước sông Hoàng Hà từ trên trời dâng lên, chảy ra biển không bao giờ quay trở lại/ Chàng không thấy sao, tấm gương trên cao điện có mái tóc trắng buồn bã, trông giống như buổi sáng lụa xanh và buổi tối biến thành tuyết…/ Một ngày nọ, con chim bay theo gió và bay đi chín vạn dặm.../ Gió mạnh và trời cao, vượn kêu than, và con chim trắng đang bay về từ bãi cát trong vắt…/ Dây leo héo, cây già, quạ mờ, cầu nhỏ nước chảy, người ơi…/ Khi nào trăng sáng mới đến? Đem rượu hỏi ông trời...".
***(Mấy câu trên là thơ, kệ pà nó ko quan tâm mn nhé )***
Bút mực nhuộm đến trước đế vương, đế vương tự mình ban bút mực, Hứa Hoài Uyên mới mười lăm tuổi đã đ--iên cuồng, tỏa sáng cỡ nào.
Nhưng mà, không biết nên nói hắn là cuồng vọng quá mức, hay là ngây thơ quá mức, một thứ tử không hề có căn cơ, lại dám công khai làm mất thể diện tất cả hài tử của gia tộc ở Thiên Trì yến, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Hứa Hoài Uyên bị người ngăn ở trong ngõ Mười Sáu Quan Đạo, một đám nam tử cẩm y hoa phục trùm đầu hắn đánh một trận.
Ta ngồi trên xe ngựa, chỉ nhìn thoáng qua, rồi buông rèm xuống, xe lảo đảo chậm rãi đi về phía trước.
“Mười năm sinh tử mờ mịt, không nghĩ tới sẽ không bao giờ quên được…” Ta nhẹ nhàng đọc câu thơ này, trong lòng nghĩ có lẽ mình rất thích câu này. Cho nên, ta cứu Hứa Hoài Uyên.
Ta đứng ở đầu ngõ, cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất, hắn xốc bao tải lên, lộ ra một khuôn mặt tụ máu tím tái, một đôi mắt khó khăn lắm mới lộ ra một khe hở, nhếch miệng cười cười với ta.
Hắn không hề phàn nàn mà chỉ khập khiễng bước tới, cảm ơn và nói: “Này, khi ông trời sắp giao trọng trách cho một người, trước tiên thử thách xương cốt và nhịn đói, cơ thể và làn da...".
Ta khẽ mỉm cười, mấy câu này ta đã từng nghe qua.
Sau đó, chúng ta không bao giờ gặp lại nhau, nhưng thỉnh thoảng ta nghe tin đồn về hắn.
Ví như, hắn bán cho chưởng quầy ở quán trà Nguyên Tường ở phố Đông Thị một phương thuốc, dựa theo phương thuốc kia làm ra trà không giống trà bình thường, rất được quý nữ yêu thích.
Lại ví như, Hoàng thượng ngẫu nhiên sẽ nhớ tới hắn, khi triệu hắn nói chuyện, trong lúc vô tình nhắc tới Nông Phú Nam Dương, hắn đưa ra phương pháp đơn giản hóa thuế má chưa từng có.
Khi đó, với tư cách là người nghe được tin đồn, ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vướng vào hắn như vậy.