Đêm qua Hứa Hoài Uyên không nói với ta thêm một lời nào nữa, bước đi vội vã, như sợ dừng lại sẽ rơi xuống vực sâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, mã phu đã chuẩn bị xe ngựa chờ ở cửa phủ, khi ta khom người vừa muốn đi vào, phía sau truyền đến một thanh âm yếu đuối:
"Tỷ tỷ có việc phải ra khỏi phủ sqo? Đêm qua là muội muội không đúng, muội vốn đã dặn dò không được kinh động Vương gia, không nghĩ tới... Nhưng tỷ tỷ yên tâm, Vương gia vẫn chưa ở trong phòng ta một lát nào, chàng chỉ nhìn ta một cái, liền rời đi."
Ta quay đầu lại, nhìn thấy Dư Uyển, sắc mặt của nàng ta so với hôm qua hồng nhuận hơn một chút, trên người mặc xiêm y trắng tinh, rụt rè như một bông hoa mỏng manh không bị gió thổi bay.
Trong lòng ta đối với hai người bọn họ đều có oán hận, lời nói hùng hổ bức người: "Dư Uyển, ngươi không cần phải phí tâm tư đùa giỡn với ta, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy đi khuyên hắn, sớm đồng ý hòa ly với ta mới là chuyện quan trọng."
Dứt lời, ta nhìn thấy nàng ta mím môi không cam lòng.
Dẫn Hòa bố trang là bố trang lớn nhất trong kinh, nằm ở ngoại ô phía Tây, cũng là thương nhân bố trang nổi tiếng nhất Đại Kiền, Đại Kiền trải dài từ Vân Nam đến Trùng Khánh, nối liền với pháo đài bên ngoài và đại dương, khắp nơi đều có dấu chân của Dẫn Hòa bố trang, nhưng vẫn chưa ai biết rằng đằng sau Dẫn Hòa bố trang này là một nữ tử.
“Khương nương tử, nàng tới rồi! Nàng mau đến xem, bọn người Mai Nương đã in lại tấm vải theo phương pháp lần trước nàng đưa cho, nàng mau nhìn xem, có phải ý nàng như vậy không."
Ta nhấc bức màn lên, nhìn nữ tử chào hỏi ta, chiếc tạp dề trên người nhuộm nhiều màu sắc khác nhau, ngay cả khuôn mặt cũng mang màu sắc của ánh nắng rực rỡ.
Nàng vui vẻ khoe với ta: "Khương nương tử thấy đấy, khắc hình rỗng giống nhau lên hai tấm gỗ như thế này, sau đó gấp tấm vải lụa làm đôi, kẹp vào giữa hai tấm, cuối cùng nhúng hoa văn có vải vào đó rồi nhuộm. Bằng cách này, thuốc nhuộm sẽ chảy vào phần rỗng của tấm gỗ và được nhuộm màu, còn phần kẹp sẽ giữ nguyên màu ban đầu, cuối cùng sẽ hình thành hoa văn đối xứng ”.
"Khương nương tử, thật sự là quá tuyệt vời, Đại Kiền chúng ta hiện giờ còn chưa từng có kiểu dáng vải vóc như vậy!"
Ta cầm tấm vải và chạm vào nó một cách cẩn thận, dường như có thể cảm nhận được sự nỗ lực của Mai nương và những người khác, các nàng hướng về phía ánh nến, đối diện với mặt trời, một lần thử màu, nhuộm màu, vô cùng tâm huyết.
Ta nhẹ giọng nói: "Huệ nương, ngươi nói cho Mai nương và bọn họ rằng từ hôm nay trở đi, lô vải này sẽ bắt đầu được sản xuất, tốt nhất là nên sản xuất càng sớm càng tốt. Chúng ta phải đẩy lô vải này ra ngoài. Nhân tiện, những ngày này công việc vất vả hơn nên tiền công của các thợ thêu cao hơn dự định ban đầu, chúng ta sẽ trích thêm ba phần để thưởng thêm cho mỗi mảnh vải họ làm."
Công nhân bố trang không có nam tử, chỉ có nữ tử, có người đi ăn xin trên đường phố, có người xuất thân khiêm tốn, có người bị chủ bán vì làm vỡ tách trà. Các nàng đều là nữ tử Đại Kiền, đều là nữ tử Đại Kiền giống như ta.
Bảy năm trước, Hứa Hoài Uyên hỏi ta: "A Chỉ, nàng có sở thích gì không?"
Ta nghe không hiểu, có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Hắn vỗ vỗ đầu, đổi cách hỏi: "Ta hỏi là, nàng có thích làm chuyện gì không?"
Ta suy nghĩ một chút, nữ tử nên thích cái gì? Thêu nữ công, cầm kỳ thư họa, thượng kính phụ mẫu của phu quân hơn tất cả và phải luôn thấp hơn phu quân thì mới có thể tìm được phu quân tốt, mới có người muốn.
Vì vậy, ta trả lời: "Thiếp thích thêu thùa, đôi khi cũng đọc một số cuốn sách, cầm kỳ thư họa cũng yêu thích."
Hứa Hoài Uyên nhìn ánh mắt ta, lắc đầu: "Không đúng, ánh mắt nàng đang nói dối, nàng không thích những thứ này, không thể nói thật với ta sao?"
Ta nhớ khi còn nhỏ đọc trộm cuốn sách "Bách Thương Tạp Yếu", khi bị phụ thân phát hiện, ánh mắt người nhìn ta tràn ngập thất vọng và bất mãn. Người mờ mờ nhắc nhở ta, nữ tử xem những dã thư này có ích lợi gì? Kể từ đó, không có "cuốn sách hoang dã" nào xuất hiện trong sách của ta.
"Thiếp thích..."
Tay ta run rẩy một chút, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, giống như là muốn đem bức màn chân trời xốc lên.
"Thiếp thích tính sổ sách và làm ăn. Thiếp muốn trở thành một người như nữ thương nhân như Dĩ Thù trong sử sách."
"Nếu đã thích, vậy thì làm đi, có cái gì không thể?"
"Nhưng mà, Đại Kiền không có đạo lý nữ tử làm thương nhân, nữ tử vốn thấp kém, sĩ nông công thương, thương nhân và nữ tử ở cùng một chỗ là ngõ cụt."
6
Đó là một góc vuông nhỏ, ánh mặt trời không thể chiếu vào được, nhưng bên ngoài góc vuông lại sáng sủa, Hứa Hoài Uyên ở trong góc nhỏ đó, dùng cành cây vẽ nét kể cho ta nghe về một câu chuyện xảy ra hàng nghìn năm sau.
Từ phong trào giải phóng nữ tử đến loại bỏ nam quyền. Từ tự do, bình đẳng, quyền con người đến tuyên bố về nữ quyền. Từ bỏ tục quấn chân đến sự tham gia chính trị của phụ nữ, đến Ngày Quốc tế Phụ nữ.
Còn có Thu Cẩn, Lâm Xảo Trĩ... Từng chữ, từng câu như tiếng trống trận và sấm sét dội qua hàng nghìn năm, mỗi lần đều đè nặng lên đạo đức và kiến thức hơn mười năm của ta.
Giọng nói của Hứa Hoài Uyên và một giọng nói khác đan xen trong đầu ta, khiến ta nhất thời đau khổ, không biết nên tin vào bên nào:
[Nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, làm thế nào để đảm nhận trọng trách?]
[Sao nử tử này lại cười toe toét như vậy, quá không đứng đắn! ]
[Nữ tử ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng phải là bất kính với nam tử sao?]
[Không hổ danh là kỳ tài binh gia, chỉ tiếc là một nữ tử.]
Không thể nào? Làm sao có thể có một nơi mà nữ tử có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, nơi mà nữ tử và nam tử có thể tranh giành thiên hạ, Hứa Hoài Uyên chắc chắn là đang dỗ dành ta
Ta hỏi như vậy, hắn mỉm cười và nói: "Có, nhưng không phải cùng một lúc."
Khi đó ta cũng không biết, mặc dù lúc đó ta lắc đầu không tin, nhưng có một số hạt giống đã được gieo từ bảy năm trước, cho dù ta không hề nhận ra.