Ngày hôm sau, ta giới thiệu Thẩm Ý Nùng cho Thái hậu, Thái hậu từ trước đến nay luôn thương ta, thấy Thẩm Ý Nùng là nữ nhi Ngự sử gia, liền yên tâm để nàng trị liệu.
Nào ngờ, lúc mới đến khám bệnh, cung nhân đến báo: "Hoài Dương Vương mang đến một nữ tử, là đệ tử thân truyền của thần y Liễu Tiêu Dao, y thuật phi phàm, có thể chữa bệnh cho Thái hậu."
Ta và Thẩm Ý Nùng liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ chuyện không tốt, danh tiếng Liễu Tiêu Dao thật sự quá mức vang dội, thần sắc Thái hậu đã bắt đầu dao động.
Quả nhiên, Thái hậu cất tiếng nói: "Mau mời vào."
Ngoài cửa, Dư Uyển dưới sự dẫn dắt của thái giám chậm rãi đi vào. Vòng eo của Dư Uyển vẫn mảnh khảnh, nàng ta quỳ xuống hành lễ, nghiêng đầu nhìn chúng ta một cái, lộ ra vẻ mặt tự tin và khinh thường.
Thái hậu dĩ nhiên bị sư phụ của nàng làm cho hứng thú, Dư Uyển cười nói với Thái hậu, trong đó có xen lẫn những chữ như "phẫu thuật", Vẻ mặt Thẩm Ý Nùng mờ mịt nghe không hiểu.
Quả thật, nếu Dư Uyển có thể chữa khỏi cho Thái hậu, bản thân nàng ta cũng là nữ tử, đối với mục đích chuyến đi này của chúng ta cũng không tổn hại gì.
Nhưng toàn bộ cuộc nói chuyện của nàng ta chẳng qua là khoe khoang thần y Liễu Tiêu Dao và coi thường những khuyết điểm cố hữu của nữ tử học y, ta đè hai tay Thẩm Ý Nùng lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ta đã từng nghe Hứa Hoài Uyên nói về "phẫu thuật", với trình độ của thời đại này, đôi khi rất khó đạt được.
"Thái hậu, theo thần thiếp được biết, thần y Liễu Tiêu Dao đã lập được thành tựu lớn trong y học, nhưng hắn lại không có nghiên cứu nào về bệnh của nữ tữ, cái gọi là thuốc thì phải phù hợp với bệnh. Thẩm Ý Nùng đã nghiên cứu bệnh này được năm năm, trong thời gian đó nàng cũng đã chữa khỏi cho nhiều nữ tử trong dân chúng. Vậy mà vị cô nương này cũng lợi hại như vậy, chi bằng tìm một cung nhân có bệnh tương tự, để cho hai người dùng biện pháp của mình trị liệu. Ai giỏi hơn một bậc thì mới có tư cách chữa trị cho Thái hậu"
Ta chỉ là đang đánh cuộc, phương thức đánh cuộc do Dư Uyển tỉ mỉ chuẩn bị, là do Hứa Hoài Uyên tìm ra, chỉ áp dụng cho bệnh tình của một mình Thái hậu.
Ta ngẩng đầu nhìn Dư Uyển, liền thấy lông mày nàng ta nhíu chặt, mím chặt môi. Hơn nữa, nếu có thể thắng người được cho là truyền nhân của thần y, đối với Thẩm Ý Nùng mà nói, chắc chắn là thêu hoa trên gấm.
12
Kết quả có thể tưởng tượng được, Dư Uyển thật sự bị ta đoán trúng, trên tay nàng ta chỉ có một phương pháp, thay người khác liền không biết bắt đầu từ đâu.
Dưới sự tấn công của Thẩm Ý Nùng, trán nàng ta đổ mồ hôi, liên tiếp thất bại, ánh mắt Thái hậu nhìn nàng ta thay đổi dần. Ta đang muốn thuận thế tố cáo nàng ta tội danh lừa gạt, không ngờ nàng ta lại thông minh, đã sớm chuẩn bị tốt lý do.
Cho đến khi hoàng hôn lặn, chúng ta mới từ trong cung Thái hậu đi ra, hồi tưởng lại trước khi đi, Thái hậu vỗ tay Thẩm Ý Nùng hứa hẹn, ta cảm thấy sự kiên trì năm năm nay của nàng không uổng phí.
Có lẽ ngày hôm nay, chúng ta chỉ thực hiện một bước đi rất nhỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có ý nghĩa.
Ngoài cửa cung, có một chiếc xe ngựa của Hoài Dương Vương phủ, Dư Uyển mừng rỡ đi về phía chiếc xe ngựa kia. Ta nhìn thoáng qua, rồi đi về phía xe ngựa của mình.
"A Chỉ? Sao nàng lại ở đây?" Hứa Hoài Uyên gọi ta lại, đưa tay về phía ta,
"Về nhà đi."
"Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Thẩm Ý Nùng bước lên xe ngựa, xoay người lại, đưa tay về phía ta. Ta thu hồi ánh mắt, cười gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay nàng. Phía sau, truyền đến vài tiếng cãi vã, bị tiếng vó ngựa ngăn cách bên ngoài.
Ta đợi trong phủ mấy ngày, trong lòng bất an chờ đợi cho đến năm ngày sau, triều đình công bố chính lệnh mới, ở y quán có thể khám bệnh cho nữ nhân, do nữ tử học tập và phục vụ.
Trong chính sách mới, còn đặc biệt chỉ ra, không được vì điều này mà bôi nhọ nhục mạ nữ tử, chỉ là nữ tử không thể khám đầu tiên và y quán phải do nam tử làm chủ.
Ngoài ra, chính sách mới rất nghiêm ngặt, hàng năm phê duyệt chỉ tiêu số lượng nữ y chỉ có mười người, với điều kiện khắc nghiệt.
Thẩm Ý Nùng nghe xong, hai hàng nước mắt rơi xuống: "Đủ rồi, đã rất tốt rồi, ít nhất chúng ta có thể dùng tên họ của mình đi khám bệnh, mà không cần dựa vào nam tử nữa, không cần mượn danh nghĩa nam tử đi khám bệnh."
Đó là năm năm với những ngày đêm không ngừng nghỉ của nàng, là năm năm nàng chưa bao giờ dám lười biếng đổi lấy một ánh bình minh.