Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7

Ta vốn tưởng rằng phụ thân biết ta muốn hòa ly, sẽ vô cùng thất vọng đối với ta, nhất là... chỉ vì phu quân muốn nạp thiếp mà hòa ly. Nhưng người chỉ nói: "Hắn không giữ lời hứa, vậy con cứ rời đi."

Ta có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người chỉ thấy phụ thân ta, người luôn nghiêm nghị và hiếm khi cười, ngoảnh mặt đi.

Dù sao lúc trước Hứa Hoài Uyên hứa hẹn không nạp thiếp, phụ thân ta cũng từng không cười nhạo hắn, trong mắt phụ thân quả thực giống như xem Hứa Hoài Uyên uống rượu nói bậy.

Ta nhớ rõ phụ thân ta mấy năm trước cũng từng có một phòng thiếp thất, chỉ là về sau không biết vì sao lại không còn.

Phụ mẫu ta tình cảm sâu đậm, theo lý mà nói sẽ không nguyện ý nạp thiếp, thậm chí thân phận mẫu thân ta cũng sẽ không cho phép phụ thân đi nạp thiếp, nhưng đồng liêu của phụ thân trong nhà đều có thiếp thất, thế cho nên cho dù người không muốn, về sau vẫn không khác với người khác, cũng theo đó nạp thiếp.

So với sự uy nghiêm và nụ cười nghiêm túc của phụ thân, mẫu thân ta từ trước đến nay dịu dàng, là Trưởng Công chúa, trên người nàng không chỉ có phẩm giá và sự dịu dàng mà một nữ tử nên có mà còn có một cảm giác kiêu hãnh.

Trong lòng ta hơi nóng lên, nhớ rõ mấy năm trước, có một nữ tử của đồng liêu của phụ thân gả cho một gia đình, kết quả phu quân sủng thiếp diệt thê, thậm chí để thê tử rửa chân cho thiếp thất.

Nàng muốn mẫu gia giúp nàng hòa ly, cho dù là hưu thê cũng được, lại bị đuổi ra ngoài, nói là nữ tử bị phu quân bỏ thanh danh kém, dễ dàng liên lụy đến mẫu gia, về sau, nghe nói nàng nhảy sông.

Từ Khương phủ trở về, bóng đêm đã tối, ta cầm bút viết ra ba chữ "Hòa Ly Thư", ta ngẫm lại, đã là hòa ly, như vậy không nhất định phải do nam tử chấp bút, nữ tử đương nhiên cũng có thể chấp bút viết hòa ly.

Chỉ là, ta còn chưa bắt đầu viết, Dư Uyển đã đến.

Ta đi qua hành lang và nói: "Nàng ta đang mang thai. Hãy bảo nàng ta xuống dưới và không mang theo thức ăn hay trà. Đừng để nàng ta chạm vào đồ vật ở đây, người của các ngươi cũng cách xa nàng một chút, đừng tới gần."

Dư Uyển ăn mặc chỉnh tề, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng nhạt, gió đêm hè thổi qua, có vẻ càng nhu nhược đáng yêu.

Nàng nhìn thấy ta, xách đồ trong tay, có chút vui vẻ nói: "Vương phi tỷ tỷ, Uyển Nhi làm một vật nhỏ, muốn đưa cho tỷ tỷ, quấy rầy trễ như vậy, tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?"

Ta còn chưa mở miệng, nàng liền lấy từ trong giỏ ra một cái hộp: "Tỷ tỷ, tỷ xem cái này gọi là xà phòng, vốn dĩ muốn làm tốt hơn, chỉ là ở đây nguyên liệu có hạn, còn cái này là để bảo vệ tay, dùng xà phòng này rửa tay xong, lại đem ngưng cao này bôi lên tay để làm cho chúng ngày càng mềm hơn."

Nàng ta không biết rằng tay ta đặt trong tay áo nắm chặt, ta ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ hỏi: "Đây là... ngươi tự mình làm?"

Cái thứ gọi là xà phòng này, mấy năm trước Hứa Hoài Uyên cũng từng làm một cái, ta thấy mới lạ, nghĩ có thể phát triển thành một loại hàng để bán, nên có cẩn thận nghiên cứu qua.

"Đương nhiên, muội còn có thể làm rất nhiều thứ, muội không giống nữ tử nơi này..." Nàng ta mím môi, trả lời.

Dư Uyển đứng lên, một tay đặt sau lưng, vẻ mặt thay đổi: "Tỷ tỷ có biết vì sao Vương gia thích muội không? Bởi vì muội sống động, ấm áp, muội có suy nghĩ riêng của mình, có nhân cách riêng của mình, muội là người phụ nữ độc đáo ở đây."

"Đương nhiên, muội cũng không phải đang nói tỷ tỷ, muội chỉ là đang nói, nữ tử ở nơi này đều sống không biết bản thân, chỉ biết vây quanh nam nhân, chỉ biết tam tòng tứ đức, nam nhân mà, luôn thích mới lạ và những điều khiến họ hạnh phúc.”

Nhìn Dư Uyển trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn ta lại không xác định được suy nghĩ vừa rồi, nếu nàng ta thật sự đến từ cùng một chỗ với Hứa Hoài Uyên, vậy vì sao ta không thể nhìn thấy dấu vết của người nữ tử tốt bụng và dũng cảm ở trên người nàng ta.

Nếu đúng như Hứa Hoài Uyên từng mô tả, nếu nàng đến từ thời đại ánh sáng hàng nghìn năm sau và là nữ tử, ta không yêu cầu nàng làm gì cả, nhưng ít nhất nàng cũng nên có một chút cảm thông và thương xót đối với những nữ tử đau khổ này, tại sao phải phê phán trịch thượng như vậy.

Ta nhìn nàng ta, không phải lấy thân phận Vương Phi đối với ngoại thất, mà là trên lập trường cùng là nữ tử.

"Nghe lời của ngươi, hình như ngươi đến từ một nơi nào đó phú quý hơn hơn, có lẽ là nền văn minh phong phú hơn hoặc sản phẩm phong phú hơn. Nơi này nghe có vẻ là một nơi tuyệt vời. Nơi như vậy hẳn phải có những con người kiệt xuất, những người sinh ra cũng phải có chí lớn."

“Trên đồi núi, trong thung lũng, có thể nhìn xuống trời đất, có thể đồng cảm với nỗi thống khổ của người dân phía dưới. Ngươi nói rằng ngươi khác với ta, nghe những lời này của ngươi ta cũng thấy như vậy. Quả thực khác biệt. Ta sẽ không giống như ngươi, từ trên cao nhìn xuống những người vô lực và bị ép buộc hèn mọn, còn cười nhạo bọn họ ng--u muội vô tri, cam chịu nghèo khó và hèn hạ."

Trong một thoáng chốc, thần sắc tự đắc của nàng ta dừng lại, nói: "Tỷ tỷ biết không? Chỉ có muội mới biết Hứa Hoài Uyên muốn cái gì, chỉ có muội mới có thể trợ giúp chàng, ở nơi này, chỉ có muội hiểu chàng."

Ta nói chuyện với nàng ta trong một thời gian ngắn đã có chút mệt mỏi. Sao ta có thể muốn ở bên cạnh nàng ta, để nàng ta dõi theo những gì ta sẽ theo đuổi trong suốt cuộc đời? Sao có thể hy vọng nàng ta có thể mang đến cho ta sức mạnh của những nữ tử vĩ đại đang trỗi dậy từ nghìn năm sau?

Nhưng bảy năm nay, ta ngang nhiên ở trong bóng tối, trên không có ánh sáng lịch sử chỉ dẫn, dưới không có năng lực để xây cao lâu, ta thật sự là quá cô độc, cho nên có chút khát vọng không thực tế đối với Dư Uyển, người đến từ ngàn năm sau.

Ta đang suy nghĩ, vì sao ta lại dễ dàng dung thứ cho Dư Uyển khiêu khích như vậy. Có lẽ là bởi vì ta đã thất vọng với Hứa Hoài Uyên từ lâu, ta nghĩ hắn sẽ thay đổi, nhưng ta không nghĩ hắn sẽ trở thành như vậy.

Bởi vì nha hoàn không cẩn thận đem nước trà rắc lên vạt áo hắn, miệng hắn bất giác phun ra hai chữ “tiện tỳ”; khi hắn nhìn thấy lão nhân ăn xin trên đường phố, khuôn mặt hắn thể hiện sự chán g--hét.

Từ đầu đến cuối, ta đều biết, người ta yêu chính là Hứa Hoài Uyên trước kia, là Hứa Hoài Uyên trong lòng chúng sinh bình đẳng, không khuất phục tầng lớp quyền quý và không bị lễ giáo trói buộc, chứ không phải Hoài Dương Vương bị lễ giáo phong kiến cùng tôn ti trật tự đồng hóa.

8

Vì không muốn đối mặt với cục diện hiện giờ, Hứa Hoài Uyên cố ý tránh đi, ngày ngày ở trong quân doanh, ta sai người đem Hòa Ly Thư đưa cho hắn.

Hứa Hoài Uyên là vương gia ngoại họ duy nhất của Đại Kiền, điều này còn xuất phát từ chuyện hắn từng nói với ta.

Hắn nói rằng hắn đã khai quật ngôi mộ của ta một nghìn năm sau đó trước khi hắn bất ngờ đến thời đại này.

Lúc đó ta chỉ coi đó là một trò đùa, nhưng hắn rất nghiêm túc, nói rằng vô số dữ liệu lịch sử đã chứng minh rằng đôi phu thê gây chấn động người đời đã được chôn cùng nhau trong ngôi mộ của ta và hắn từ hàng nghìn năm trước.

Hắn nói rằng hắn rất yêu ta, đồ vật khai quật được trong ngôi mộ chứa đầy kim ngân ngọc khí cùng châu trang viên bảo thạch, điều đó chứng minh một tình yêu được cả hậu thế ca ngợi.

Ngày đó ta nghi hoặc hỏi hắn: "Nhưng ngươi là Vương gia gì vậy? Ngươi chỉ là một thế gia công tử, nếu muốn cũng phải đi con đường khoa cử."

Hứa Hoài Uyên cười nói: "Nam nhi chí ở bốn phương, xét về văn chương ta có thể làm trạng nguyên, muốn làm vương gia cũng không khó."

Sau đó chứng minh, hắn không phải đang nói đùa, hắn xin thánh lệnh đi chiến trường. Mỗi một trận chiến, hắn đều có thể dễ dàng tính ra sơ hở, đều có thể dễ dàng tìm được sơ hở của quân địch.

Trong hai năm ngắn ngủi, hắn đã lập được chiến công hiển hách. Chức vị Hoài Dương Vương của hắn là đương kim thánh thượng thân phong, trong thiên hạ hắn là người duy nhất có vinh dự này.

Nhưng khi nghe câu chuyện đó, trong lòng ta chỉ có sự nghi ngờ và bất an: "Hứa Hoài Uyên, không phải ngươi nói, trong mộ kia hợp táng chính là Định Hoài Vương cùng phu nhân của hắn sao? Nhưng làm sao có thể là Hoài Dương Vương ngươi chứ?"

Hắn mặc chiến giáp, trên người còn mang theo thánh chỉ, nghe vậy ngẩn người, lập tức cười nói: "Hẳn là ta nhớ nhầm chữ, không phải chuyện lớn gì."

Giờ nghĩ lại, có lẽ những điều không liên quan này chỉ là những trò đùa ngẫu nhiên của hắn mà thôi. Dù sao thì chỉ vài năm đã có thể thay lòng đổi ý, làm sao có tình nghĩa gì có thể vượt qua nghìn năm đây?

Ta biết rõ chuyện hòa ly với Hứa Hoài Uyên sẽ không quá mức thuận lợi, vị trí chính thê và cả Hứa Hoài Uyên ta đều không cần, nhưng rốt cuộc hắn còn muốn cái gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK