Văn Tử Hi đứng trên lầu thành, quay đầu lại thấy phía sau mà nàng ấy đã đi qua đoạn bậc đá lầu thành dài dài kia, rồi bổng nhiên cười thành tiếng.
“Con cười gì đấy, đợi không được rồi ư?” Thành Dung Hoàng Hậu dẫn Văn Tử Hi đứng trên thành lầu ngọ môn.
“Đâu có.”Văn Tử Hi đỏ mặt, và nói “uhm…, vị tân khoa trạng nguyên đây tên là gì vậy?”
“Không phải đã nói qua với con rồi ư, là Ninh Hoài.” Hoàng Hậu Thành Dung dẫn Văn Tử Hi đứng vững sau rào chắn nhấp nhô ngay giữa ngọ môn.
“Ninh Hoài.” Văn Tử Hi trong miệng nói mãi hai từ, đôi mắt đung đưa triền miên hướng về bên ngoài ngọ môn.
……
Đây là lần đầu tiên nàng gặp chàng ta. Văn Tử Hi cầm cái quạt và che đi nửa mặt lại, và trái tim nàng đập thình thịch. Không ngừng ngước cổ hướng về bên ngoài thành, gót chân nhón lên như sắp nhảy lên vậy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hôm nay tới tạ ơn của tân khoa trạng nguyên.
“ Có cô nương nào nóng vội như con chứ, vẫn chưa tới giờ nữa. " Thành Dung Hoàng Hậu không ngờ con gái mình lại nóng vội đến thế, không nhịn được và nhắc nhở.
Văn Tử Hi không nhón chân nữa, “Sao chậm thế chứ.”
Song Duyệt nhạy bén mang quả vải đem theo ra cho Văn Tử Hi ăn trước.
Chờ đợi sau khi ăn cũng không quá nhàm chán đến thế, Văn Tử Hi dựa trên hàng rào của bức tường cung điện cao gần tới ngực nàng, lặng lẽ tách vỏ quả vải ăn để giết thời gian.
Thành Dung Hoàng Hậu nhìn đứa con gái trở nên ngoan ngoãn trở lại sau khi được ăn, vừa cười vừa lắc đầu. Ngước nhìn lần nữa, quả nhiên thấy ai đó đi tới từ đằng xa.
“Mau nhìn kìa, tới rồi.” Thành Dung Hoàng Hậu vỗ vỗ lưng của Văn Tử Hi.
"Này..." Văn Tử Hi vừa nuốt một quả vải trắng như bánh trôi nguyên tiêu, vừa nghe mẫu thân nói người tới rồi, vội vã nhả hạt vải ra trong tay, để lại phần thịt thơm mềm nhai trong miệng. Hai tay chống vào hàng rào và nhón chân, nhìn về phía xa.
Có ba người, từ bên phải là Bảng Nhãn, đôi tóc mai hoa râm, thân hình khom khom, thiết nghĩ là học hành chăm chỉ mười mấy năm trời. Thám hoa bên trái ngược lại thì trẻ trung, làn da trắng,môi như được tô son,là người có dung mạo hơn người,chỉ là khi so với người bên cạnh hắn thì thấy được cao thấp, âm u mờ nhạt.
Ở giữa, một chàng trai mặc hồng bào cưỡi con ngựa trắng dẫm lên bông hoa rơi từ từ đi tới, nhìn từ xa có thể thấy được chàng ta mặt mày trong sáng, và khuôn mặt không giống với 2 người bên cạnh tràn đầy vẻ vui mừng suồng sã, ngược lại hơi nhếch môi, khí chất khắp người lạnh lẽo như gió mùa tháng 5.
Các đốt ngón tay của Văn Tử Hi đè trên hàng rào đến mức xanh trắng, thịt vải trong miệng nàng ta quên nuốt, nhìn chăm chú bóng dáng tuấn tú mạnh mẽ cưỡi trên lưng ngựa kia.
Trái tim càng đạp càng nhanh, và mí mắt đột nhiên bị bao phủ bởi một lớp hơi nước.
Nhớ lại kiếp trước bao dung, tôn trọng, ưu ái của chàng dành cho nàng.
Sau khi chàng ta bước vào con đường làm quan thì không ngừng thăng quan tiến chức, bận rộn đến mấy cũng chưa từng lạnh nhạt với nàng một chút nào, ngày ngày tá túc lại trong phủ, nàng không để chàng ta chạm vào nàng, nhưng chàng ta ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có.
Người đàn ông tốt như vậy, tại sao nàng lúc trước không cần.
“Nhìn thấy chưa?” Thành Dung Hoàng Hậu kéo cơ thể sắp chui ra khỏi hàng rào của con gái, “Giấu cẩn thận một chút, để họ phát hiện rồi cũng không hay.”
Văn Tử Hi lặng lẽ đảo trở lại với sự ẩm ướt trong mắt, đứng nghiêng người trốn phía sau hàng rào cao, nghiêng đầu nhìn bóng dáng chàng dần dần tiến đến.
Ninh Hoài, kiếp trước là do thiếp không tốt, nhưng ông trời đã cho thiếp thêm một cơ hội nữa, lần này, thiếp hứa sẽ đối xử thật tốt với chàng, giống như kiếp trước mà chàng đã đối xử tốt với thiếp vậy?
"Chúng ta đi thôi, họ cũng sắp qua cổng thành rồi." Thành Dung Hoàng Hậu nhắc khẽ, cô con gái nhìn chằm chằm vào anh chàng tân khoa trạng nguyên, trong mắt nàng dường như chất chứa sự dịu dàng đã lâu, trong lòng thật kỳ lạ, rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên hai người gặp nhau
"Đi thôi vậy?” Văn Tử Hi nói, nàng đã thấy Ninh Hoài của nàng rồi, nhưng Ninh Hoài lại không chú ý đến nàng.
"Hôm nay chủ yếu là để con tới xem trước, không phải đều đã thấy rồi sao? Vẫn chưa xem đủ ư?
Văn Tử Hi có chút không nỡ, thu bàn tay của mình lại, đột nhiên sờ thấy hạt vải nàng ta vừa nhổ và mỉm cười.
"Mẫu hậu ơi người đợi con."
Văn Tử Hi ngả người trên hàng rào, nhìn bóng dáng chàng bước từng bước đến cổng thành, vò hạt vải kia trong tay, nhắm chính xác vị trí, nhếch mép và ném nó xuống.
Hạt vải nho nhỏ lướt nhanh qua trong không trung, nhanh đến nỗi không có ai chú ý.
Con ngựa đang bước vào cánh cửa son, Ninh Hoài trong lòng cảm thấy hơi lo lắng và nắm chặt dây cương ngựa trong tay.
Kim bảng đề cử đến quá nhanh. Mấy ngày nay hắn vẫn chưa kịp phản ứng liền được người mặc chiếc áo hồng bào và đội ô sa bỏ lên con ngựa trắng tiến về phía ngọ môn.
Vào thời điểm này vài tháng trước, hắn vẫn còn đang học hành chăm chỉ trong học viện. Sau khi tan học, hắn còn phải phụ mẫu thân làm việc đồng. Vào buổi tối, nhàn rỗi mới ôn bài dưới ngọn đèn dầu to bằng hạt Đỗ, thoáng chốc giờ đây đã Đỗ trạng nguyên, trước mắt là cửa thành Ngọ Môn đỏ thắm uy nghiêm.
Chức quan do hoàng thượng ban vẫn chưa ban xuống, không biết khung cảnh của những ngày tháng sau này sẽ như thế nào.
Tóm lại là không hổ thẹn với lòng.
Ninh Hoài hít một hơi thật sâu, mắt nhìn thẳng về phía trước và nhẹ nhàng kẹp chặt bụng ngựa tiến vào cổng thành.
Đột nhiên, trên đầu dường như bị đập bởi thứ gì đó, và nó không quá đau vì được ngăn cách bởi chiếc mũ ô sa dày, nhưng vẫn làm cho hắn bị giật mình.
Ơ?
Ninh Hoài đưa tay sờ vào đỉnh đầu chàng ta, vật đập vào hắn không biết rớt đi đâu rồi. Ngẩng đầu lên nhìn, hàng rào tường phía trên đầu nhìn thấy bóng dáng đỏ son bổng nhiên lướt qua, do tốc độ quá nhanh nên không thể nhìn thấy rõ dung nhan của người đó, chỉ thấy sơ một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, chắc hẳn là một cô nương.
Tại sao trên thành lầu cửa cung lại có một cô nương chứ?
Văn Tử Hi thấy Ninh Hoài đang ngẩng đầu nhìn nàng, vội trốn ở đầu thành lầu, ôm ngực, trái tim nhỏ bé đập thình thịch trong lồ ng ngực.
Đột nhiên nàng có chút sợ hãi, không dám để chàng nhìn thấy mình, vì vậy nàng mới trốn.
Dù sao sau này có thời gian để chàng nhìn thật kỹ.
"Mẫu hậu chúng ta đi thôi." Văn Tử Hi nắm lấy tay mẫu hậu và khuôn mặt phủ đầy ý xuân.
Hoàng Hậu Thành Dung nhìn thấy con gái mình như thế này, và chuyện này hẳn sẽ có kịch hay và mỉm cười.
Trong Châu Kỳ Cung, các nô tài thấy công chúa trở về từ thành Ngọ Môn liền đứng ngồi không yên, bước chân một mạch từ trong phòng bước ra ngoài sân, cành hoa hải đường sum suê kia bị nàng lắc lư bay khắp sân, chưa được một khắc lại hỏi bây giờ là mấy giờ.
"Song Duyệt, bây giờ mấy giờ rồi? Có phải đến lúc ăn cơm tối rồi không?” Văn Tử Hi nắm chặt cánh hoa và nhìn chân trời và mặt trời treo trên bầu trời cao và cau mày.
"Giờ thân ba khắc, thời gian ăn tối vẫn còn lâu nữa." Song Duyệt nhìn chủ nhân trên tay đang ngắt hoa với vẻ tức giận và nhép miệng, tiểu tổ tông của tôi ơi, thiên nữ rải hoa cũng không phải cách dằn vặt như thế này, trong hợp cung này, cây cỏ trong Châu Kỳ Cung của chúng ta là tr@n trụi nhất, chính là do chủ nhân bứt đó.
"Sao mới trôi qua được một khắc thế này, ôi trời, chậm chết đi được.” Văn Tử Hi vứt nhưng cành cây trong tay chạy tới ghế đá bên cạnh ngồi, ôm ngực và hờn dỗi.
Kiếp trước, sau khi nàng dùng bữa tối thì mẫu hậu tới tìm nàng, hỏi này hỏi nọ một hồi mới chuyển chủ sang vấn đề gả nàng cho tân khoa trạng nguyên Ninh Hoài. Nàng ấy lúc đó cau mày từ chối, bảo rằng đừng gả nàng cho chàng trai chua ngoa đến từ nông thôn kia.
Kiếp này, buổi sáng trở về từ khi thấy Ninh Hoài thì mong chờ thời gian trôi qua nhanh một chút, đợi sau khi nàng dùng bữa tối xong mẫu hậu sẽ tới tìm nàng. Lần này mẫu hậu có nhắc đến vấn đề gả nàng cho Ninh Hoài thì nàng sẽ đồng ý ngay.
Văn Tử Hi nheo mắt nhìn mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, nghĩ về chàng thiếu niên tuấn tú, trang phục lộng lẫy cùng với con tuấn mã.
Ninh Hoài ơi Ninh Hoài, kiếp này thiếp sẽ ngoan ngoãn gả cho chàng.
Đang trong lúc xuất thần, tiểu thái giám Tiểu Đại Tử bên cạnh hoàng thượng vội vã bước vào Châu Kỳ Cung, hành lễ với nàng công chúa đang ngồi hờn dỗi với cây cỏ, “công chúa vạn an”.
"Tiểu Đại Tử, sao ngươi lại có thời gian qua đây?” Văn Tử Hi xua tay miễn lễ cho hắn, nàng nhớ vào ngày này kiếp trước hình như có Tiểu Đại Tử xuất hiện.
"Công chúa, hoàng thượng, hoàng thượng ngài ấy bị một tý vết thương." Tiểu Đại Tử buồn rầu nói, “công chúa phải đi xem thử như nào.”
"Cái gì?!" Văn Tử Hi đập bàn và đứng dậy, “phụ hoàng tại sao lại bị thương chứ? Chẳng phải đang khỏe mạnh bình thường sao? Có nghiêm trọng không? Bị thương ở đâu?
"Công chúa đừng hoảng sợ," Tiểu Đại Tử run sợ bởi tiếng đạp bàn của công chúa, vội vã nói “cũng không phải vết thương lớn gì, chỉ là bị trẹo chân, bây giờ hoàng thượng đang nghỉ ngơi tại Dưỡng Vinh điện, nô tài đến chủ yếu để hỏi công chúa có muốn đi thăm hoàng thượng hay không thôi.”
"Không nghiêm trọng là tốt rồi.” Văn Tử Hi thở nhẹ nhõm, chuẩn bị kiệu vội tiến về Dưỡng Vinh điện, trên đường đi mới có thời gian hỏi Tiểu Đại Tử bên cạnh “phụ hoàng bị trẹo chân như thế nào? Trong cung chẳng lẽ còn có chổ không được bằng phẳng? phụ hoàng hôm nay chẳng phải chỉ triệu kiến 3 người tân khoa cử tại cung Thái Cực hay sao, chẳng lẽ còn đi chỗ nào khác nữa ư?"
Tiểu Đại Tử vỗ tay một cái, “À, chính là chuyện này. Vấn đề là nằm ở người tân trạng nguyên này.”
"Hả?" Văn Tử Hi lảo đảo tý nữa là rơi xuống kiệu.
Tiểu Đại Tử chẳng bận tâm và nói tiếp, "vốn dĩ hôm nay rất tốt, trạng nguyên đến tạ ơn, hoàng thượng lại phong cho hắn ta một chức quan rồi động viên vài câu là xong. Nhưng công chúa đoán xem tiếp theo như nào?”
"Như thế nào? Mau nói.” Văn Tử Hi ngồi thẳng người trên cái giường, cơ thể vô thức sáp lại gần Tiểu Đại Tử.
Ninh Hoài? Ninh Hoài làm sao mà xảy ra chuyện được. kiếp trước mọi thứ không phải đều tốt cả sao, trong lúc tạ ơn được phụ hoàng xem trọng, không những cho chức vị cao còn có ý định hứa gả con gái cho chàng ta.
"Khi trạng nguyên gật đầu tạ ơn hoàng thượng, trên người không biết từ đâu lăn ra một quả hạt, hoàng thượng trong nhất thời không nhìn thấy, dẫm trúng và trượt trẹo chân.” Tiểu Đại Tử nói, “năm nay vận khí của trạng nguyên này thật đúng không tốt, ăn vụng trái cây mà hạt vẫn còn rơi ra từ trong người, còn làm cho hoàng thương bị trẹo chân, nếu không phải thánh thượng từ bi, chắc sẽ mang tội danh hành thích hoàng thượng.”
Văn Tử Hi như bị sét đánh ngang tai.
Trên người Ninh Hoài làm sao lại có quả hạt chứ, vậy thì quả hạt lăn ra ngoài chắc chắn là hạt vải mà sang nay nàng ném vào người Ninh Hoài!
Nàng vốn chỉ muốn trêu chọc chàng ta một tý, nhưng nàng không ngờ lại gây ra chuyện như thế, không chỉ hại chàng ta vô cớ phạm thượng, lại còn hại phụ thân của mình bị trẹo chân.
Tiểu Đại Tử bên cạnh còn đang nói dai nói mãi, nói hoàng thượng lần này luôn miêng bảo tân trạng nguyên không phải cố tình, nhưng lúc phong quan chức lại chỉ cho chọn chức viện hàn lâm từ ngũ phẩm, nào giống quan chức trạng nguyên xưa kia đều từ ngũ phẩm trở lên.
Văn Tử Hi nghe xong hận bản thân mình vô cùng.
Thật không dễ gì sống lại thêm một lần, tưởng rằng có thể cùng chàng kết hôn thuận lợi, cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc, nhưng không ngờ tự mình gieo cho mình hậu quả này.
Vội vã hối thúc kiệu phu nhanh chân lên, cấp tốc đi tới Điện Dưỡng Vinh.
Trong điện Dưỡng Vinh, Thiệu Chân Đế đang nằm trên long sàng với cái mền màu vàng, một chiếc chân quấn chặt băng thò ra từ trong chăn. Hoàng Hậu Thành Dung đang ngồi cạnh giường nói chuyện với hoàng thượng, phía cạnh giường còn có một nam đồng khoảng mười tuổi mặc chiếc cẩm bào màu vàng và đội chiếc kim quan trên đầu.
Văn Tử Diên nhìn thấy Văn Tử Hi đang nhấc chiếc váy với vẻ buồn rầu bước tới, liền gọi “Hoàng tỷ.”
"Ừ." Văn Tử Hi đáp lời, đi thẳng vào chiếc giường, “phụ hoàng như thế nào rồi.”
"Thái y bảo tịnh dưỡng vài hôm sẽ khỏi, không có gì đáng lo.” Văn Tử Diên vội vàng đáp.
Hoàng Hậu Thành Dung sinh được một người con trai và một cô con gái. Đứa lớn là Thục Dương công chúa Văn Tử Hi, đứa nhỏ chính là đương triều thái tử Văn Tử Diên. Văn Tử Diên nhỏ tuổi hơn nhiều so với Văn Tử Hi, thực sự là đứa em trai nhỏ, mỗi ngày cùng nhau ăn uống vui đùa trong cung. Gây ra họa cũng cùng nhau chịu phạt.
"Không sao không sao, già rồi, ngã một cái.” Thiệu Chân Đế thở dài.
Văn Tử Hi thấy phụ thân thực sự không đáng ngại, trong lòng phần nào cũng yên tâm, một phần còn lại lại đang nhớ về Ninh Hoài.
Bốn người vây quanh chiếc giường trò chuyện, đều nói về những chuyện không quan trọng trong nhà.
Văn Tử Hi còn nhớ về chuyện nàng ấy cùng với Ninh Hoài, cắn môi, khó khăn lắm nàng ấy mới đổi sang được chủ đề về Ninh Hoài, kết quả là phụ hoàng mẫu hậu chỉ đành nói về lựa chọn hàn lâm viện vị trạng nguyên này, đúng lúc ông thái phó dạy Văn Tử Diên học tuổi tác đã già, liền để hắn dạy thay trước hai hôm. Những chuyện còn lại mặc cho Văn Tử Hi vặn hỏi mãi đều bị làm ngơ.
Đế hậu 2 người đều không nửa câu đề cập đến việc gả con gái cho trạng.
Văn Tử Hi lúc quay về Châu Kỳ Cung ôm mặt khóc.
Nói thế nào đi chăng nữa cũng phải trách hạt quả vải của nàng.
Văn Tử Hi đêm ấy lệnh cho Song Duyệt mang toàn bộ vải cho Văn Tử Diên, nàng quyết định đời này sẽ không bao giờ ăn vải nữa.
Văn Tử Diên ôm lấy những quả vải tươi không dễ dàng gì vận chuyển từ Lĩnh Nam tới mà Văn Tử Hi tặng cho hắn, trong lòng vô cùng cảm động, những quả vải này phụ hoàng chỉ ban cho hoàng tỷ, hoàng tỷ rõ ràng là thích ăn vải nhất, không ngờ bây giờ lại tặng cho hắn, bảo là hắn cần phải lớn nên để hắn ăn nhiều một chút.
Hoàng tỷ thật tốt với hắn.