“Không tính không tính! Lúc nãy người giở trò! Thêm một ván nữa!” Đỗ Thiên Thiên một tay che chắn cho Văn Tử Hi đang muốn khóc ở sau lưng, một tay đầy hung hăng chỉ về phía vị công tử mắt bồ câu môi mỏng mũi cao vẻ mặt đầy phong lưu trước mặt.
“Ổ? Ta giở trò?”
Vị công tử vểnh môi đỏ còn hơn một số cô nương khác cười một cái, những bà lão trên 60 tuổi tới những đứa bé gái từ 6 tuổi trở xuống vây quanh đều bị nụ cười này đoạt mất cả hồn phách, không tự chủ được mà ai nấy cũng đều đỏ mặt.
Trong lòng của Đỗ Thiên Thiên cũng rất lo lắng, nhưng sau đó cũng cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt lấy tay của Văn Tử Hi phía sau lưng ra ý với nàng đừng sợ.
“Cô nói thử xem, ta giở trò bằng cách nào? Nếu cô nói ra được, ta sẽ cho người đấu lại một ván, không nói được, thế thì ta……” ánh mắt nam nhân kia di chuyển tới người Văn Tử Hi với gương mặt lo lắng sắp khóc đang trốn ở phía sau Đỗ Thiên Thiên.
Văn Tử Hi cùng với đôi mắt bồ câu đẹp đẽ với vẻ trêu đùa của y nhìn nhau một cái, sợ tới lui về sau một bước, âm thầm đẩy đẩy eo của Đỗ Thiên Thiên, vội nói bên tai cô ấy: “Biểu tỷ, mau nói đi, hắn giở trò gì rồi.”
“Nói đi nói đi.” Xung quanh những người đi đường rảnh rỗi xem náo nhiệt đang kích động.
“Ngươi!” Đỗ Thiên Thiên chỉ vào mũi của người đó, một đôi mắt hạnh nhân mở to tròn giống như đang cực kỳ tức giận, nhưng bị cứng họng không nói nên lời.
“Ta làm sao?” kia đó nhìn ngón tay trắng trẻo của Đỗ Thiên Thiên chỉ thẳng tới trước mặt hắn nháy lông mày cười một cái.
Những cô nương vây xem xung quanh ôm lấy ngực nhìn thấy hành động đá lông nheo này của y tim đều đập thình thịch.
Đỗ Thiên Thiên cố lấy hơi, cổ họng động đậy như đang muốn nói câu gì đấy, nhưng lại không nói ra, bỗng tuột hết hơi, ngón tay đang chỉ vào mũi cao và thẳng của hắn hết sức mà buông xuống.
“Biểu tỷ, biểu tỷ.” Văn Tử Hi nắm lấy vạt áo của Đỗ Thiên Thiên lắc đi lắc lại, lo lắng đến nỗi chỉ biết dẫm chân.
Vừa nãy nàng cùng với đô Thiên Thiên dạo tới nơi này, Đỗ Thiên Thiên từ nhỏ cùng với phụ thân luyện cưỡi ngựa bắn cung, kỹ thuật bắn cung rất tốt, nhìn thấy quầy bắn cung liền cảm thấy ngứa ngáy trong người muốn chơi thử.
Bắn trúng bia sẽ có thưởng, Văn Tử Hi thấy thích một chiếc diều chim yến to bảy màu, liền nài nỉ Đỗ Thiên Thiên thắng cho nàng.
Đỗ Thiên Thiên vui vẻ nhận lời, dáng vẻ tự tin, kéo cung vừa mới b ắn ra ngoài, sau đó đột nhiên bên cạnh cũng có một mũi tên b ắn ra, không chỉ trúng thẳng vào tâm bia, mà mũi tên kia trong lúc bay giữa không trung đầu mũi tên trực tiếp làm cho mũi tên b ắn ra cũng Đỗ Thiên Thiên vỡ ra làm đôi.
Mũi tên này quả thật đặc sắc, ngay lập tức có người khen tốt.
Như thế vẫn chưa xong, ông chủ bảo người kia chọn phần thưởng, người kia nhìn quanh một vòng cái gì cũng không muốn, lại muốn con diều mà ban nãy Văn Tử Hi chọn kia.
Đỗ Thiên Thiên bị người ta trực tiếp làm vỡ đôi mũi tên vốn đã không vui rồi, không còn mặt mũi, lại nhìn đại nam nhân phong lưu đẹp đẽ hơn nữ nhi mấy phần còn muốn tranh giành diều với Văn Tử Hi, trong lòng liền tức giận, mặc kệ sự can ngăn của Văn Tử Hi tiến lên trước muốn lý luận với người kia, muốn thắng lại diều cho biểu muội Văn Tử Hi.
Người kia dường như sớm biết Đỗ Thiên Thiên muốn đến lý luận, nói rằng trước mặt hai vị tiểu nương tử xinh đẹp này muốn lấy diều này cũng được, chi bằng so tài bắn cung với hắn một lần nữa, nếu hắn thua, thì cho diều cho hai vị tiểu nương tử này. Còn nếu hắn thắng, cũng muốn từ trên người hai cô nương lấy một vật gì đó tốt.
Đỗ Thiên Thiên lấy hết tất cả những gì đáng giá trên người mình và Văn Tử Hi để cá cược, so tài với nam nhân kia, nào biết được mỗi lần đều bị hắn thắng một hai điểm, không những không thắng về được con diều kia, ngược lại còn thua hết tất cả những đồ đáng giá cho nam nhân kia.
Nam nhân kia nhìn những món đồ đáng giá được móc ra từ trên người Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên trước mặt cười một tiếng, chỉ lấy một cây trâm mà Đỗ Thiên Thiên cài trên đầu ban nãy rồi bỏ đi.
Như thế cũng xong rồi, sau đó trong lúc hắn đi vểnh môi cười nhạo trước mặt Đỗ Thiên Thiên một cái, nói rằng tiễn thuật của tiểu nương tử tinh xảo, tốt hơn đứa cháu ba tuổi của hắn một chút.
Lần này thật sự đã chọc giận Đỗ Thiên Thiên, rõ ràng lúc ở Giang Nam tiễn thuật của nhiều nam nhân đều không bằng nàng ấy, lần này lại bị hắn so sánh với đứa cháu ba tuổi của hắn, rõ ràng là xem thường mình.
Nàng bị người khác xem thường không bỏ qua được, túm lấy áo của người này không để hắn đi, nói cái gì cũng phải so tài lại một lần cho thật tốt, thắng lại danh dự mặt mũi.
Người kia hỏi nàng còn gì để cược không, nói rằng kim ngân châu báu trước giờ hắn không thiếu, chỉ là gần đây bên cạnh thiếu mất một người.
Đỗ Thiên Thiên vắt óc suy nghĩ, nhìn thấy biểu muội một mình đứng ở một góc tự mình cười đến ngớ ngẩn đứng xem kịch hay, kéo nàng tới cạnh hai người, nói rằng lần này nếu ta thua nữa, thì sẽ thua muội muội cho ngươi.
Nói xong còn kịp thời lấy tay ngăn chặn sự cự tuyệt và phản kháng của Văn Tử Hi.
Người kia nhìn Văn Tử Hi với gương mặt ửng đỏ đang bị tỷ tỷ của mình bịt lấy miệng một cái, lại cười nhìn Đỗ Thiên Thiên gân cổ lên muốn so cao thấp với hắn trước mặt, vui vẻ đáp ứng đấu thêm ba mũi tên.
Mũi tên đầu tiên, hai người đồng thời trúng tâm bia.
Mũi tên thứ hai, hai người cũng đồng thời trúng tâm bia.
Văn Tử Hi bị cưỡng ép làm vật cá cược ngay cả cơ hội giải thích cũng không có vô cùng lo lắng hồi hộp như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Mũi tên thứ ba, nam nhân kia nhìn Đỗ Thiên Thiên đang nhắm mắt tập trung tinh thần nhắm chuẩn bên cạnh một cái và thầm cười một tiếng, lúc kéo cung dường như hấp tấp hơn nhiều so với ban đầu, mũi tên b ắn ra bị lệch hướng, chỉ trúng vào bìa, cách tâm bia rất xa.
Đỗ Thiên Thiên bỏ cung tên xuống, nhìn thấy mũi tên bắn vào biên tấm bia vô cùng đắc ý, nhìn về phía Văn Tử Hi đang quấn lấy khăn tay và khẩn trương nở nụ cười với hàm ý “Muội yên tâm”, quay đầu nhắm chuẩn.
Thế nhưng ánh mắt lại không làm chủ được mà bị nam nhân đang đứng trước mặt nàng thu hút.
Nam nhân kia đứng ở phía sau xem náo nhiệt, chỉ chăm chú nhìn nàng, thấy nàng bắt đầu nhắm chuẩn bắn tên, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Hắn vốn trông rất đẹp mang chút vẻ nữ tính, lại nở nụ cười với Đỗ Thiên Thiên như thế, yêu khí lại thu hút mê hoặc, hơn một nửa cô nương bỗng chốc tinh thần hỗn loạn, tay vừa buông lỏng, mũi tên trong tay bắn thẳng ra ngoài.
Ngay cả bia cũng không trúng, trực tiếp ra khỏi bia.
Văn Tử Hi nhìn mũi tên hoàn hảo đi ra khỏi tấm bia c ắm vào bức tường phía sau, gào khóc một tiếng sắp ngất đi.
Mới có tình cảnh hắn muốn có người, nàng ta lại nói hắn giở trò.
“Thế nào? Nói không được ư? Ta là một đại nam nhân giở trò làm gì, tiểu nương tử đừng vì thua trong lòng không vui lại đi đổ oan cho người khác đấy.” nam nhân kia nhìn Đỗ Thiên Thiên hài hước nói, lại tỏ sắc mặt với Văn Tử Hi đang trốn đằng sau, “Tiểu nương tử trông xinh đẹp thế kia. Ta thấy hôm nay về cùng ta làm thiếp thứ 38 của ta như thế nào?”
“Người!” Đỗ Thiên Thiên tức đến nỗi thở hổn hển, nàng nói không được bản thân mình bị sắc đẹp của hắn thu hút mê hoặc mới thất thủ ra khỏi bia.
Văn Tử Hi thấy Đỗ Thiên Thiên nói không được lý do còn nói mình chột dạ, lại giận mình đã lỗ m ãng đem nàng ra đặt cược, hận bản thân nàng lúc hai người họ thương lượng cá cược khi nãy không thể dốc sức ngăn cản, sợ mình thật sự bị hắn ép giành về làm thiếp 38 của hắn, cắn răng tiến lên nói: “công tử, thứ lỗi ta không thể làm vật cá cược của hai người các ngươi, ta đã……”
“Muội ấy đã là người có chồng rồi!” Đỗ Thiên Thiên phản ứng lại, chỉ về phía Văn Tử Hi giành nói, “Muội ấy tuy là muội muội ta, nhưng muội ấy đã có chồng rồi, quyền không thuộc về ta, muội ấy cũng không do ta quản thì ta làm sao thua muội ấy cho ngươi được.”
Đỗ Thiên Thiên bắt lấy sơ hở, gương mặt có chút vui vẻ: “đúng, chính là như vậy, cá cược của chúng ta vốn không tính! Coi như ngươi xui xẻo, ta chẳng có tư cách làm chủ đem muội muội đã có chồng của ta thua cho ngươi đó!”
“Đã có chồng rồi ư?” người kia sờ sờ cằm của mình nói, đôi mắt quan sát làm Văn Tử Hi khắp người nổi da gà.
“Sao nào? Muội muội ta có chồng hay không cần người quản sao?” Đỗ Thiên Thiên ngẩng cằm lên nói.
“Ừ!” Văn Tử Hi gật đầu theo.
Nuốt lời tuy không phải là quân tử, nhưng họ vốn dĩ chẳng phải quân tử, là tiểu cô nương, tóm lại cũng mạnh hơn việc thật sự thua muội muội cho y.
Người kia đột nhiên cười phì lên, đôi mắt bồ câu uốn cong một vòng cung, diêm dúa lẳng lơ bất thường dường như đã nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng buồn cười.
Y chỉ vào mái tóc thiếu nữ hai mái rủ xuống trên đầu Văn Tử Hi, lại chỉ chỉ vào trang phục màu sắc tinh nghịch trên người cô ấy, cười nói: “Tiểu nương tử với kiểu trang điểm này, giống người đã có chồng ư?”
“Đúng đấy đúng đấy, trông có vẻ tuổi vẫn còn nhỏ, rõ ràng vẫn chưa xuất giá mà……”
“Đúng vậy đúng vậy, ta nhìn cũng giống, nhất định là muốn chối bỏ……”
“Với kiểu trang điểm này ta đoán nhất định là tiểu thư của một gia đình lớn đang chờ gả đi. Nói không chừng hôm nay cùng với vị công tử này nên duyên.”
Những người đi đường xung quanh khe khẽ bên tai.
Đỗ Thiên Thiên hối hận ôm ngực than thở, Văn Tử Hi sắp khóc.
“Không phải, ta, ta thật sự là người đã có chồng rồi.” Văn Tử Hi níu lấy tóc mai trông vô cùng xinh đẹp hôm nay của mình vội nói.
Nam nhân kia không đáp lại, nhìn sang Đỗ Thiên Thiên, thu nụ cười về, ánh mắt có vẻ thất vọng, nói: “Thế cô nương ngươi thì sao? Cũng đã…… có chồng rồi?”
“Ơ!” Đỗ Thiên Thiên bỗng giật mình, vô thức ôm lấy ngực của mình: “Cần người quản sao, ngươi, ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Nam nhân kia đột nhiên ý thức được mình hỏi hơi nhiều, trên mặt lại trở lại biểu cảm lười biếng những cô nương tại đó ai nấy tim đều đập loạn nhịp ngoại trừ Đỗ Thiên Thiên và Văn Tử Hi hai người họ, ngáp một cái, nói với Văn Tử Hi, “Tiểu nương tử đừng nói dối ta, bộ dạng trang điểm này không phải là người đã có chồng, nếu cô là người thật sự đã có chồng, thế thì phu quân của cô đâu? Tại sao không đi cùng cô?”
“Phu quân ta……”
“Phu quân nàng ấy ở đây.”
Văn Tử Hi vẫn chưa nói ra, phía sau đã vang lên giọng nói hay mà mỗi ngày nàng ấy đều nghe đến mê mệt đó.
Tập thể đám người rảnh rỗi vây quanh quay đầu lại, xem đến nỗi quên đi quả dưa hấu trong tay mình.
Nếu như đem vị công tử bắn tên ban nãy kia xem như là yêu ma quỷ quái trên núi với yêu khí lười biếng ra ngoài vui chơi, thế thì người bước ta với bộ mặt nghiêm nghị, nhất định là đại la thần tiên từ thiên đình hạ phàm, bộ dạng chính phái thanh tú.
“A Hoài!”
Tiểu cô nương bị làm vật cược thua đó vui mừng trốn cạnh người của vị đaị la thần tiên.