Hắn đi tới ghế bên cạnh ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu: “Cô nương.”
Đống nhô lên kia lại uốn éo ở bên trong, giống như con ve đang lột kén.
Cô nương trong chăn thò đôi chân thon gọn ra, trên chân của nàng đang mang vớ lưới, ống quần màu trắng nấn ná lên trên, lộ ra phần da thịt dường như còn trắng hơn cả chất liệu vải kia.
Ninh Hoài quay mặt đi nơi khác, làn da trắng nõn trên đùi cô nương kia biến mất trong chớp mắt không biết làm sao mà làm cho hắn đột nhiên nhớ lại ngày hôm trước lúc ở quê nhà Phong Hàm, Văn Tử Hi bị hắn đè lên người, hắn vén ống quần và tay áo nàng lên nhìn vết thương trên người nàng, lúc đó làn da trên người nàng cũng trắng nõn như vậy.
Ninh Hoài cắn răng, hai tay vẫn đang nắm lại thành nắm đấm.
Muốn hắn một đêm trước ngày tân hôn với Văn Tử Hi vui vẻ cùng với nha hoàn của nàng, hắn làm không được. Cho dù đây là chế độ, là quy định đi nữa.
Nếu đã là duy nhất của nhau, hắn cũng không muốn vượt quá giới hạn cho dù là một chút.
“Cô nương chắc cũng mệt rồi, đêm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Ninh Hoài đứng dậy, phần trán hơi cau lại nói với đống nhô trên giường.
“Ngài cũng vào đây cùng nghỉ ngơi đi.” Âm thanh vọng ra từ trong chăn vừa sắc bén vừa tinh tế, giống như đang bị ai đó vê nặn cổ họng.
“Không cần đâu,” Ninh Hoài đứng dậy, đi về phía tủ ngay góc nhà ôm một bộ chăn gối ra: “cô nương nghỉ trên giường đi, ta ngủ dưới đất.”
Khi nghe câu nói này, đống nhô trong chăn giống như đột nhiên xoay người, sau đó âm thanh vừa sắc bén lại còn cách một lớp chăn kia vọng ra: “Phò mã gia, đây là quy định.”
Giọng điệu chầm chậm của sự không vui và uy hiếp.
Ninh Hoài tạm ngưng tay đang trải chăn gối của mình, thở một hơi dài với đống nhô trên giường: “Ta biết đây là quy định, nhưng nếu, ta không muốn tuân theo quy định này thì sao?”
“Tại sao?” Người kia hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cô nương nếu chắc chưa có người mình thích, đợi sau này có rồi, tự nhiên sẽ rõ. Hơn nữa, đêm nay nếu ta và ngươi cùng tuân thủ quy định này, sau này nếu ngươi thật sự có người mình thích nhất định sẽ hối hận, và công chúa đang là người ta thích, nếu ta đêm nay ngủ cùng ngươi, trong lòng ta sẽ không yên.” Ninh Hoài mở lời, khi nhắc tới hai chữ “Công chúa” trên môi xuất hiện nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt ấm áp.
“Nhưng mà ngài nếu không vào đây ngủ cùng ta thì ngày mai ta quay về nên bàn giao với hoàng hậu nương nương thế nào đây? Xin ngài đừng làm khó ta.” Người kia quấn lấy chăn lăn một cái trên giường, “chỉ là một đêm thôi, phò mã gia hãy tuân theo quy định này đi, công chúa nhất định sẽ không nói gì đâu.”
Ninh Hoài bất ngờ, ánh mắt kiên định: “Vẫn xin cô nương giúp ta một việc, ngày mai khi quay về ngươi cứ nói với hoàng hậu rằng ngươi và ta đã tuân theo quy định này, bất kể là ngươi nói ta tốt cũng được xấu cũng được, hậu quả ta sẽ tự gánh.
“Ngài!” Đống nhô trên giường đột nhiên rung nhẹ lên, giọng nói của người kia giống như đang tức giận, vừa giống đang cười.
“Đa tạ cô nương!” Ninh Hoài nhân tiện chắp tay vái lạy về phía giường một cái.
Một bầu không khí vắng lặng, chỉ có âm thanh của Ninh Hoài đang chỉnh lý chăn gối.
“Ngài nhất quyết không đến?” ngừời trên giường nói với vẻ tức giận, cổ họng không giống đang bị vê nặn khi nãy.
Ninh Hoài chợt cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ rằng mình nghĩ nhiều, vừa trải chăn vừa nói với cô nương phía sau: “Đêm tối rồi, cô nương ngủ sớm đi.
“Ngài không đến thật ư?!” Chỉ nghe thấy cái chăn trên giường bị “Hất” một tiếng vén ra, giọng nói phát ra vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.
Ninh Hoài bỗng ngưng tay đang bận trải chăn, sống lưng bỗng cứng đờ.
“Ninh Hoài, a Hoài, Hoài ca ca, không đến ư?” giọng nói quyến rũ người lại phát ra từ sau lưng Ninh Hoài.
Ninh Hoài ngẩn ngơ quay người về sau.
Dưới ánh đèn đong đưa, Văn Tử Hi mặc một bộ đồ cung nữ ngồi trên giường hắn, khuôn mặt bé nhỏ mang hơi đỏ do ở trong chăn quá lâu, con ngươi đen nhánh có màng nước mù mịt, khóe môi mang nụ cười gian xảo, biểu cảm cực kỳ giống con hồ ly đạt được mục đích, con người vẫn đầy sự kiều diễm vô hạn.
“Nàng......” Hắn thật sự không ngờ cô nương đêm nay lại là nàng, sự kinh ngạc và vui mừng trong ánh mắt thay đổi nhanh chóng.
Văn Tử Hi mang giày vào, chạy tới trước mặt Ninh Hoài: “Chàng không bằng lòng thực thi quy định này, ta càng không bằng lòng hơn chàng đấy.”
Nha hoàn mà mẫu hậu chọn đến để thử hôn cho nàng sau khi bị nàng lén uy hiếp một trận đành thay quần áo với nàng, bây giờ đang nằm trên giường của nàng trong Châu Kỳ cung đóng giả nàng một đêm, còn nàng, cùng với trang phục hôn lễ của nàng đã đến Ninh phụ nơi mà nàng sắp gả sang này.
Yết hầu của Ninh Hoài nhúc nhích, hai tay ôm lấy người vừa tinh nghịch vừa lanh lợi vào lòng. Hắn hít thở vài cái thật sâu mùi hương thơm dịu trên người nàng, lại nghiêng đầu hôn lên mái tóc cô, nhỏ nhẹ hỏi: “Có nhớ ta không?”
Văn Tử Hi đưa hai tay ôm lấy eo thon chắc của hắn: “Nhớ.”
Ninh Hoài đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay cay, hắn nhấc cầm của nàng lên, cúi đầu muốn hôn.
Đột nhiên, trên cánh cửa vọng lại một trận âm thanh của móng vuốt cào qua cào lại đến chói tai khó chịu, và còn thêm mấy tiếng ăng ẳng.
Văn Tử Hi vừa nhắm mắt, nhưng khi vừa nghe thấy âm thanh này liền lập tức ra khỏi lòng của Ninh Hoài, vui vẻ chay phía cửa mở cửa, cho vào một con Ninh Cốt Đầu sau khi vào thành đã ăn rất nhiều cục xương trở nên tròn quay mập mạp.
Ninh Cốt Đầu cũng hơn tháng trời không gặp Văn Tử Hi, đêm nay sau khi nó gặm xong cục xương cuối cùng đang chuẩn bị ngủ lại đột nhiên ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người của cô nương tỏa ra từ trong nhà của chủ nhân, liền men theo mùi hương vội vã chạy tới cào cửa.
Ninh Cốt Đầu vừa mở cửa quả nhiên nhìn thấy đó là Văn Tử Hi, vui mừng đến mức vẫy cái đuôi sắp bay lên trời, lăn trên mặt đất lộ ra phần bụng bên cạnh chân của nàng.
Văn Tử Hi ngồi xổm xuống, cười vui vẻ dùng ngón tay vuốt v e lông tơ mềm mại trên bụng của Ninh Cốt Đầu: “Ninh Cốt Đầu, nhớ ta không hả?”
“Gâu gâu gâu!” (Nhớ nhớ, đương nhiên là nhớ rồi)
Văn Tử Hi lại nhéo nhéo da mặt của Ninh Cốt Đầu: “Trời đất ơi, mấy hôm nay sao lại mập lên đến vậy rồi.”
Ninh Cốt Đầu đưa lưỡi ra li3m lòng bàn tay của Văn Tử Hi, con chó ta như vậy không gọi là mập nha, mà gọi là trạng thái của sự giàu sang đấy.
Ninh Hoài vẫn còn đang cô đơn đứng ở vị trí lúc nãy, nhìn một người một chó đang nô đùa vô cùng vui vẻ thân mật với nhau, phần trán xuất hiện vài đường gân đen.
Thật tức quá đi, giây phút tình cảm đến thế, mà người con gái của hắn lại bỏ mặt hắn một bên, rồi chạy đi trách móc con chó của hắn.
Ninh Hoài cười khẩy một tiếng, cầm lấy một quả cam trong đ ĩa trái cây trên bàn đi tới gần một người một chó.
Hắn ngồi xổm cạnh người Văn Tử Hi, vuốt v e Ninh Cốt Đầu hai cái theo động tác của nàng.
“A Hoài a Hoài, Ninh Cốt Đầu mập hơn nhiều so với lúc chúng ta mới quay về.” Văn Tử Hi cười nói, và vẫn chưa phát hiện ra sắc mặt cứng đờ của nam nhân bên cạnh mình.
“Đúng đấy,” Ninh Hoài cố nở một chút nụ cười, “khó có được xa nhau lâu vậy mà nó vẫn nhận ra nàng.”
Văn Tử Hi bồng Ninh Cốt Đầu vào lòng ra sức ôm một cái: “Ta nhớ Ninh Cốt Đầu của chúng ta chết mất thôi~”
Ninh Hoài lặng lẽ liếc nhìn một cái con chó đang cọ vào lòng của Văn Tử Hi này.
Với hắn nàng chỉ nói là “Nhớ chàng”, còn với Ninh Cốt Đầu, nàng lại nói là:Nhớ nó chết mất”.
Ninh Hoài kìm nén cơn giận, gượng cười và nhìn Ninh Cốt Đầu lắc lắc trái cam trong tay của mình, “Ninh Cốt Đầu, đi nhặt cái này về đây.”
Hắn dứt câu thì tay đưa lên, một quả cam tròn tròn đã bay vù ra ngoài sân.
Ninh Cốt Đầu thích chơi trò này nhất, lăn lê dưới đất chạy đi đuổi quả cam kia vụt đi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ninh Hoài lập tức đứng dậy bước ra cửa đóng chặt cửa phòng lại.
Văn Tử Hi nhìn về hướng Ninh Cốt Đầu chạy ra ngoài trong lòng bỗng hồi hộp, thấy Ninh Hoài đã đóng cửa phòng, tiếng lộc cộc ngồi xuống nền nhà.
Tiếp sau đó, nàng đã bị Ninh Hoài bồng vác lên trên vai. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lại sau một hồi, đầu óc say xẩm, hoàn hồn trở lại chợt phát hiện ra mình đã trở lại trên giường như ban đầu, dưới lưng là một tấm ga đệm mềm mại.
Văn Tử Hi nhìn Ninh Hoài đang ngồi trên thành giường mà nuốt nước bọt.
Trên cửa lại vang lên tiếng cào cửa của Ninh Cốt Đầu.
Văn Tử Hi tay chỉ chỉ về phía cửa phòng: “Cái đó, Ninh Cốt Đầu nhặt cầu về rồi, chàng, chàng cho nó vào đi.”
Ninh Hoài quay đầu lại nhìn cửa phòng, cúi đầu cười một tiếng.
“Nàng đêm nay đến là để làm gì?” hắn đưa tay nâng cằm của nàng.
“Ta......” Văn Tử Hi vốn muốn nói rằng nàng chính là đích thân đến để thử hôn cho mình, nhưng khi vừa muốn mở miệng nói chợt nhận ra rằng những lời nói đó to gan nhường nào, chỉ đành nuốt những nói đó xuống bụng.
“Ta đến để giám sát chàng, hứ!” nàng cố giả vờ mạnh mẽ, nhưng lại quay đầu sang một bên không dám nhìn vào mắt hắn.
“Ồ?” Ninh Hoài cau mày, cơ thể ngưỡng về trước, “Thế nàng có hài lòng với kết quả giám sát này không?”
Văn Tử Hi mặt từ tái xanh bỗng chốc chuyển sang màu đỏ. Đối với kết quả giám sát này nàng hài lòng vô cùng.
Phía ngoài cửa Ninh Cốt Đầu vừa cào cửa vừa kêu gâu gâu vài tiếng.
Văn Tử Hi ngồi bật dậy muốn xuống giường: “Ta, ta đi mở cửa cho Ninh Cốt Đầu.”
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, Ninh Cốt Đầu ở đây vẫn an toàn hơn.
“Đợi đã.” Ninh Hoài kêu ngưng hành động muốn xuống giường của nàng, cười khẩy, “Nàng nói một câu này với ta ta sẽ cho nàng đi mở cửa như thế nào?”
“Câu gì?” Văn Tử Hi chớp chớp mắt hỏi, đơn giản vậy sao?
“Câu mà nàng nói sau khi vén chăn ra khi nãy.”
Văn Tử Hi suy nghĩ một hồi, hơi ngượng ngùng nói: “Chàng thật là không đến đây ư?”
Ninh Hoài lắc đầu: “Không phải câu này.”
Văn Tử Hi cố gắng nhớ lại: “Ninh Hoài, a hoài, hoài ca ca, không đến đây ư?”
“Ninh Hoài, a hoài, hoài ca ca, đến đây.” Ninh Hoài lặp tức trả lời lại, cơ thể hướng về trước, giữ chặt phía sau đầu của nàng, phong tỏa đôi môi đỏ hồng của nàng.
Trong lúc ôm ấp ngã người xuống, một màn che rơi xuống.
Bầu không khí trong một không gian nhỏ nhỏ được che lấp bởi một lớp của sự ngọt ngào ấm áp.
Nàng mơ hồ rồi, chỉ cảm giác trên người vừa mới có giây phút mát lạnh, tiếp tục lại được phủ thêm một lớp nóng hừng hực. không tự chủ được phát ra tiếng rên như con mèo kêu, nghe tới mức khiến hắn say đắm.
Hắn đã nếm được một chút ngọt ngào mát lạnh, nhưng cơ thể lại đang kêu gào vẫn chưa đủ, mãi mãi không đủ. Hắn bắt đầu lần tìm, đột nhiên muốn được nhiều hơn thế.
Sự ấm áp được ninh hầm càng ngày càng đậm đặc, đậm đặc đến ra ngoài cửa Ninh Cốt Đầu vốn mặt ủ mày chau sau khi ngửi được cũng tỉnh táo, kêu “gâu gâu” vài tiếng về phía trong phòng.
Hương vị thật ngọt ngào của chủ nhân và cô nương.
Tiếng kêu của Ninh Cốt Đầu không to không nhỏ, truyền vào trong phòng vừa đủ để hai người nghe được.
Văn Tử Hi tuy nghe mơ hồ, nhưng đầu óc vô tri vô giác cũng có một chút cơ hội hít thở tỉnh táo.
Nàng duỗi tay, đẩy bức tường lửa nóng rực đó ra.
Ninh Hoài cũng đang thở hổn hển, hắn ngậm chặt d ái tai nhỏ nhắn của nàng: “Sao vậy?”
Cả người Văn Tử Hi đều ửng hồng, được ngăn cách bởi một lớp áo mỏng, nàng gõ gõ cơ thể rắn chắc của hắn vượt xa sự tưởng tượng của nàng, né tránh ánh mắt nhỏ nhẹ nói: “Cái đó, ta sợ đau, chàng có thể nhẹ nhàng một chút không.”
Ánh mắt đỏ thẫm của Ninh Hoài bỗng đờ ra, bây giờ hắn đang làm gì?
Nhiệt độ trong màn che cao đến nóng hừng hực, hắn nằm trên cơ thể nàng, hai người quấn quýt nhau.
Cúi đầu, Văn Tử Hi búi tóc tơi ra, tóc như gấm vóc trải đầy trên gối bông, ánh mắt xa xăm, hai gò má ửng hồng xuống tới cổ, tiếp tục xuống phía dưới.
Hắn nhắm mắt, hít thở sâu vài cái, dốc sức không bận tâm mùi hương thơm dịu cùng với màu đỏ tươi xinh xắn làm tinh thần người ta trở nên yếu đuối. Ngón trỏ của hắn nhúc nhích, nhẹ nhàng thắt lại sợi dây trên chiếc áo nhỏ không biết bung ra từ lúc nào của cô ấy.
“Ủa?” Văn Tử Hi không hiểu, nhìn vào mắt của hắn càng thêm sự thắc mắc.
Ninh Hoài mở mắt ra rồi cười cười, đắp một lớp chăn mỏng cho nàng.
Văn Tử Hi hoàn toàn đơ người rồi, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, mẫu hậu đều nói với nàng rằng sẽ đau. Nàng hỏi đau cỡ nào, mẫu hậu lại nói không giống nhau. Đêm nay nàng đã đích thân tới rồi, vừa thử, hiển nhiên cũng không đáng ngại
Chẳng qua nàng sợ nàng sẽ bị đau, nên mới vội nói câu đó với A Hoài, tại sao hắn lại.....lại không muốn nàng nữa rồi.
Hắn là cảm thấy nàng quá mỏng manh yếu ớt nên không muốn nàng nữa phải không? Như thế sau này phải làm sao? Mẫu hậu bảo nàng phải sinh con từ đâu ra đây?
Văn Tử Hi ôm lấy chăn càng nghĩ càng hoảng sợ, nhìn thấy Ninh Hoài đã ngồi dậy, cắn răng bay người vồ qua ôm lấy lưng hắn: “A Hoài, ta không sợ đau nữa, chàng muốn đi đâu. Bây giờ ta không sợ đau nữa.”
Ninh Hoài quay người lại ôm nàng vào lòng.
Lòng hắn vẫn còn tàn dư hơi nóng và bối rối khi nãy, nhưng bây giờ ôm lấy con người đầy hương thơm và mềm mại này, hắn lại phát hiện rằng lòng hắn chứa sự an yên nhiều hơn.
“Sao lại dễ thương đến thế cơ chứ? Hửh?” Hắn hôn lê trán của nàng, “Đêm nay vẫn chưa trở thành thê tử của ta đâu.”
“Ngày mai là thành rồi.” Nàng vùi đầu vào lòng hắn, nũng nĩu trả lời.
“Đó cũng là ngày mai.” Ninh Hoài ôm nàng chặt hơn một chút, nụ cười có chút đau khổ, “Nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới nền.”
Hóa ra cho dù là một nha hoàn bình thường đến để thử hôn, hay là một Thục Dương công chúa sắp sửa gả cho hắn, phò mã đều đã xác định phải ngủ dưới nền đất.
Văn Tử Hi suy nghĩ dường như cũng hiểu được sự ngấm ngầm chịu đựng của hắn, ngoan ngoãi gật đầu nói” “Được.”
Ý xuân khi nãy dần dần đều hóa thành sự ấm áp, hai người mỗi người nằm ngủ trên giường của mình.
Văn Tử Hi chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Ninh Hoài lại ngủ mãi không được.
Hắn nằm nghiêng, nhìn bóng dáng đang say giấc ngủ của nàng, nghĩ đến sự kinh ngạc và mừng rỡ đêm nay lúc nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Ngày mai dù cho nàng có kêu đau, ta cũng nhất định không tha cho nàng. —— hắn nghĩ thầm trong bụng.
——
“Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy, phải thức dậy rồi.” Ninh Hoài tựa vào trước giường nhẹ nhàng lắc lắc vai của Văn Tử Hi.
Văn Tử Hi không tròn giấc mơ đã bị đánh thức, nhắm đôi mắt, mày cau, lẩm bẩm hai tiếng, sẵn trở người một cái.
Ninh Hoài cười đau khổ, nàng không biết hôm nay là ngày gì sao, lại có thể ngủ say đến thế.
“Dậy mau đi, hôm nay nàng và ta thành thân, nàng quên rồi à?” Lần này hắn vỗ vỗ mặt của Văn Tử Hi.
Thành……thân? Văn Tử Hi sau khi nghe thấy lời này cũng đã tỉnh được đôi chút, xoa xoa mắt, vừa mở mắt là nhìn thấy Ninh Hoài đang ngồi trên mép giường của mình.
Ninh Hoài cũng đã sắp xếp quần áo đặt cạnh gối của nàng: “Dậy mau đi, trễ nữa là không kịp đâu.”
Văn Tử Hi mơ hồ liếc nhìn về phía ngoài cảm thấy trời vẫn còn sớm, lại nhắm mắt lại, uể oải nói: “Sao không kịp chứ, thành thân, chiều mới bắt đầu mà.”
Buổi sáng chẳng qua chỉ là trang điểm mà thôi, dậy sớm như vậy làm gì?
Ninh Hoài đặt tay lên trán của mình, kề sát tai của nàng nói: “Thế vị nha hoàn này đến để thử hôn cho công chúa chúng ta, cho hỏi buổi chiều mới hồi cung ư?”
“Hả?!” Văn Tử Hi giật bắn người, một tay vén chăn lên ngồi dậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn xung quanh, đây là phòng của Ninh Hoài, không phải Châu Kỳ cung của nàng.
“Mau mặc quần áo vào, chờ lát nữa lễ quan sẽ tới đưa nàng quay về.” Ninh Hoài cầm quần áo cung nữ của nàng trên tay để nàng mặc.
Văn Tử Hi vừa vội vã mặc xong quần áo chỉnh lại đầu tóc thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
“Ta đi trước đây.” Nàng quay người nở nụ cười ngọt ngào với Ninh Hoài.
Ninh Hoài kéo nàng lại và hôn lên môi nàng: “Bây giờ mới có thể đi.”
Văn Tử Hi mặt ửng hồng, tay che mặt quay người chạy ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, liền thấy những người nghiêm trang đến đón nàng ở bên ngoài. Những ngoại thần biết dung mạo của Thục Dương công chúa vốn dĩ rất ít, nàng lại nắm đầu giả vờ dáng vẻ ngượng ngùng mắc cỡ, cuối cùng cũng bình yên thoát được, an toàn trở về trong cung đổi lại thân phận với nha hoàn đáng lẽ phải đi thử hôn kia, ngồi trong Châu Kỳ cung mà nàng sống đã mười mấy năm sắp phải dời đi bắt đầu trang điểm tô son.
Chỉ là tới lúc nha hoàn kia nói lý do thoái thác với mẫu hậu Văn Tử Hi trái lại cũng hết cách, dù gì nàng đã sống hai kiếp cũng chỉ có lý thuyết chưa từng thực hiện, vả lại lý thuyết dù có đầy đủ, đêm qua hắn vừa trêu trọc như thế nàng chẳng phải lập tức xiêu lòng sao. Trong Châu Kỳ cung những cận thân hầu hạ lớn nhỏ không là cô nương nhà lành, thì là thái giám, hễ gặp phải chuyện này cũng vắt óc suy nghĩ 4 mắt nhìn nhau.
Cũng may Song Duyệt nghĩ chu đáo hơn, mua chuộc một lão ma ma trong cung đế bà ta đi dạy nha hoàn kia phải nói như nào. Lão ma ma kia có được ngân lượng mặt mày hớn hở nói, tiểu nha hoàn nghe đến hai má ửng hồng gật đầu liên hồi. Thời gian gấp rút, tiểu nha hoàn nghe sơ qua một lần, liền bị hối thúc đi gặp mẫu hậu.
Cũng không biết đã hỏi những gì, chỉ biết Thành Dung hoàng hậu sau khi nghe rất hài lòng, vội hối thúc Văn Tử Hi nhanh chóng trang điểm xong lên kiệu.
“Châu Kỳ cung này để lại cho con, hoàng cung là nhà mẹ đẻ của con, Châu Kỳ cung này mãi là nơi ở mẹ đẻ của con, biết không? Có thời gian thì về nhiều một chút.” Cách giờ vui còn nữa canh giờ, bên ngoài đánh trống khua chiêng náo nhiệt vô cùng, Thành Dung hoàng hậu kéo Văn Tử Hi dặn dò lần cuối, Thiệu Chân Đế lúc nãy có đến qua, bây giờ đã vội lo việc bên ngoài, Văn Tử Diên cũng ở cạnh mẫu thân trưởng tỷ, mặc trên người một bộ hỷ sự màu đỏ, ấn đường vừa mới bị Văn Tử Hi dùng son tô một chấm đỏ, giống như một con búp bê phúc hậu.
Văn Tử Hi gật đầu: “Được rồi, con sẽ thường xuyên về mà.”
Ngọ môn và Ninh phủ chỉ cách hai con đường, thường ngày ngủ nướng một giấc thức dậy vẫn có thể vội đến trong cung ăn cơm trưa.
Thành Dung hoàng hậu đột nhiên hơi đau buồn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang tính trẻ con của con gái: “Cứ luôn bảo con cũng lớn rồi muốn nhanh chóng gả con đi, bây giờ thật sự phải gả đi rồi, sao cứ cảm thấy vẫn còn quá nhỏ.”
Văn Tử Hi sống mũi cũng cay cay, cố nở nụ cười: “Không nhỏ nữa không nhỏ nữa, nhị tiểu thư cùng tuổi của thừa tướng đã mang thai rồi.”
Hai mẹ con nhà này chỉ là hơi đau buồn, vẫn chưa khóc, còn Văn Tử Diên bên cạnh sau khi nghe cuộc nói chuyện của hai người họ trái lại khóc to.
“Hoàng tỷ ~ hoàng tỷ ~ tỷ phải thường xuyên về thăm ta……Hu hu……”
Hắn phút chốc khóc đến thương tâm, hai hàng nước mũi sánh sánh khe khẽ chảy ra từ trong mũi, lại bị hắn hít ngược trở lại.
Văn Tử Hi vốn cũng muốn khóc, lại bị nước mũi hắn chảy ra như vậy làm cho òa cười, trong lòng cũng vô cùng cảm động. Nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mủm mỉm của Văn Tử Diên: “Tỷ cũng không phải gả đến nơi vùng xa để hòa thân kết giao, chỉ ở trong kinh thành này, tỷ mà không hồi cung thì đệ cũng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, có cần phải đau lòng đến vậy không?”
“Được…… Hu hu……” Văn Tử Diên lau nước mắt trả lời.
Hắn không ngờ hoàng tỷ của hắn lại gả cho Ninh sư phụ của hắn nhanh đến thế, hắn đột nhiên có chút hối hận lúc trước để cho Ninh sư phụ vô cớ đánh hoàng tỷ nhiều một chút, hoàng tỷ nếu như bị đánh đau thì phải làm sao? Sau này trong cung không có người chơi đùa cùng với hắn thế thì chán biết mấy.
Thành Dung hoàng hậu ôm Văn Tử Diên vào lòng dỗ dành, lấy khan tay lau khô nước mắt trên mặt hắn, bảo vú nuôi dắt hắn đi rửa mặt.
Văn Tử Diên đi rửa mặt rồi, Thành Dung hoàng hậu kìm nén sự đau lòng, hỏi Văn Tử Hi: “Đêm nay con, chắc sẽ hồi hộp?”
Văn Tử Hi trên đầu đội cửu huy tứ phụng vừa nặng vừa to lắc đầu khó khăn: “Không hồi hộp.”
Chỉ là nàng có chút sợ đau.
Ánh mắt Thành Dung hoàng hậu có đôi chút kinh ngạc, lại cười nói: “Cũng đúng, cái cần dạy cũng đã dạy rồi, còn hồi hộp gì nữa.”
Bà ấy nắm lấy tay Văn Tử Hi nói: “Con yên tâm, sẽ không đau lắm, cũng không dài lắm, con chỉ cần thả lỏng là được.”
Văn Tử Hi xấu hổ: “Dạ.”
Giờ lành cũng đã đến, đội ngũ rước thân náo nhiệt, Văn Tử Hi đội một tấm khăn đỏ trên đầu, được bà mối dìu vào kiệu hoa.
Nghi thức hôn lễ rườm rà, nhất cử nhất động đều phải theo quy tắc, một chút cũng không được sơ sài.
Văn Tử Hi đội một bộ mũ phượng và khăn quàng vai long trọng xa hoa trên người, ngoài khăn tân nương trên đầu nàng ra thì không nhìn thấy thứ gì cả, nàng được người dìu dắt, chỉ nghe người chủ trì hôn lễ đang sắp xếp các quy trình, nghe tiếng nhạc hỷ sự náo nhiệt, nghe các quan khách đang vỗ tay hân hoan. Chờ đến lúc phu thê giao bái, nàng gập người xuống, nghe Ninh Hoài đang gọi nhẹ một tiếng bên tai nàng “Nương tử”.
Kiếp này xem như không phụ lòng, trên đầu nàng phủ khăn tân nương, mắt ngấn lệ cười.
Bận cả ngày trời, Văn Tử Hi cuối cùng cũng được đưa về tân phòng, những người khác đều lui, còn một mình nàng ngoan ngoãn yên lặng ngồi đợi tướng công còn đang hồi kiến quan khách.
Văn Tử Hi ngồi trên giường tân hôn, không lâu sau nghe thấy tiếng mở cửa đó.
Toàn bộ sau đó dường như đều rất trôi chảy, vén khăn lên, uống rượu hợp cẩn, hôn, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Văn Tử Hi, nhưng chỉ có một việc, nàng lại chưa từng dự đoán qua.
Dường như không biết được rằng một thư sinh nho nhã trước giờ, từ sâu trong bộ đồ dài kia lại có một thân hình rắn chắc đến nỗi làm cho người khác không thể ngờ tới được.
Hắn đã uống rượu, lại chưa say, chỉ có sự rực cháy trong rượu càng cháy càng hưng phấn.
Thiếu niên đầy khí thế cố ép hiền hòa, nhẫn nại dùng môi và lưỡi dỗ dành người ta đến ngoan ngoãn, một mạch ép người đó không còn lối thoát, thả lỏng tất cả, giống như là đang ôm lấy miếng gỗ nổi lơ lửng giữa biển cả không thấy chân trời, mặc cho sóng cuộn làm xằng làm bậy trên cơ thể người nào đó.
Rõ ràng đã vuốt v e lâu đến vậy, nàng trong lúc hắn xâm nhập vẫn thấy đau kêu thành tiếng.
Sự hít thở của nàng khiến cả người đều động đậy, thiếu niên cố ép hiền hòa bấy lâu cuối cùng cũng chịu không nổi, theo bản năng đầu óc tê dại bắt đầu đâm tới.
Ninh Hoài lên xuống nhanh chóng có được hứng thú, lại cảm giác dường như có gì đấy chưa đủ, giống như là có đôi chút yên ắng. Hắn vội vừa vuốt v e nàng, vừa chồm người xuống hôn lên đôi môi đang ngậm chặt của nàng, hôn nhẹ lên cơ thể căng cứng của nàng.
Một tiếng nức nở vừa phát ra từ trong miệng đỏ tươi của nàng, lập tức bị đâm một lần hết một lần đến mức vỡ vụn không chịu nỗi. Giống như là một giai điệu không thành lời, trái lại nghe sướng tê cả người.
Sau khi nàng bị hắn hôn đến mở miệng cũng không chịu được nữa, một tiếng lại một tiếng rên đến vô cùng sống động. Nàng cắn chặt lấy đôi môi không muốn để mình phát ra những âm thanh đen tối mờ ám đó, thế nhưng lại bị hắn thúc vào mạnh đến bất ngờ làm nàng vốn dĩ không thể ngừng kêu.
Văn Tử Hi nắm không chặt vai của hắn nữa, chỉ có thể túm chặt lấy chăn mền phía sau.
Nàng chưa từng nghĩ qua sẽ như thế này, khó chịu không? Cơn đau qua rồi sẽ không khó chịu nữa, vui không? Nàng không biết đây có phải gọi là vui mừng không, nàng chỉ biết A Hoài của nàng, đang làm cho nàng như chìm đắm vào vực sâu ấm áp.
Sau đó nàng bắt đầu kêu tên hắn “a Hoài” bảo hắn chầm chậm lại, ngược lại hắn càng thêm hưng phấn, nắm lấy một chân như ngó sen trắng ngọc đặt lên trên vai mình.
Nàng lại kêu hắn “Hoài ca ca” cầu xin hắn nhẹ nhàng, hắn ngược lại hôn vào môi nàng phút chốc khóa thật chặt khiến nàng không thở nổi.
Tiếp sau đó, nàng dứt khoác gọi “Ninh Hoài” bảo rằng nàng khó chịu, hắn ngược lại bắt đầu một tiếng hai tiếng gọi nàng là “Nương tử”.
Mãi tới khi có t1nh dịch tràn ra nàng cũng nhịn không được nữa mà khóc òa, nước mắt chảy xuống từ má xuống cổ trộn lẫn với mồ hôi chảy xuống của hắn. Hắn vừa mềm mỏng dỗ dành hôn khô nước mắt của nàng, vừa làm cho tiếng khóc của nàng thay đổi sang giai điệu du dương theo sự thảo phạt của hắn.
Đêm, vốn dĩ rất dài, nhưng lúc động phòng hoa chúc lại trở nên ngắn quá.
Ít nhất đôi với hắn mà nói là vậy.
——
Ánh nắng chiếu qua màn đỏ rồi vội chuyển sang êm dịu, Văn Tử Hi thong thả thức tỉnh, cơ thể hơi đau nhức.
Mở mắt ra, nam nhân cùng chung chăn gối đêm qua không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, khóe mắt còn tàn dư của sự thỏa mãn vẫn chưa kịp tan.
“Dậy rồi à?” hắn cười và ôm lấy nàng vào lòng, giọng nói hơi khàn mới vừa ngủ dậy.
Văn Tử Hi sắp xếp lại dòng suy nghĩ vẫn còn hỗn độn sau một đêm trôi qua, tất cả ký ức của đêm qua từng khung cảnh bắt đầu hiện lên trước mắt.
Nàng bỗng tức giận, đẩy người hắn ra, quay người đi.
“Sao vậy?” Ngực của hắn chạm vào sống lưng của nàng, Ninh Hoài hôn lên cổ nàng một nụ hôn.
Văn Tử Hi hứ một tiếng: “Xấu xa.”
Xấu xa không cho nàng cơ hội để thở, xấu xa “đâm” nàng tới tấp, xấu xa chà cọ nàng đến khóc ch ảy nước mắt.
“Hả?” Ninh Hoài giọng lên cao, suy nghĩ một hồi vì phu nhân của hắn trong đêm tân hôn đã tặng cho hắn hai chữ nhận xét.
Nàng chê chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: “Đồ lừa đảo.”
Đồ lừa đảo lừa tới nàng khóc òa bảo rằng hắn sẽ ngưng, kết quả hắn nói hắn cho nàng thời gian hít thở chính là ngưng.
Ninh Hoài đơ nhẹ, lại từ đằng sau xoay người nàng lại ôm vào lòng hắn, cười và nói nhẹ bên tai nàng: “Cảm giác tối qua của nàng......không tốt ư?”
Hắn rõ ràng nghe thấy trong tiếng r3n rỉ và tiếng khóc của nàng mang theo sự vui sướng.
Còn cảm giác của hắn...... lại tốt đến không tả được.
Văn Tử Hi khi nghe thấy lời này, cả người bỗng chốc vừa xấu hổ vừa nóng ran, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, vung cánh tay nhỏ nhắn muốn đi xé mồm của hắn ra.
Ninh Hoài cười thầm, hai người quấn quýt nhau trong thế giới riêng của mình.
Song Duyệt dắt theo một hàng nha hoàn bưng quần áo và đồ dùng vệ sinh đứng trước cửa. Nghe tiếng vui cười rộn ràng phía trong, ai nấy cũng đều đỏ mặt.
Song Duyệt lấy khăn tay che miệng cười thầm, chờ tới khi tiếng rộn ràng bên trong yên lặng xuống mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Công chúa, phò mã gia, đến lúc thức dậy vệ sinh thay đồ đi dâng trà cho lão phu nhân rồi.”
Ninh Hoài lúc này đang nằm ngửa trên giường, Văn Tử Hi ngồi đè lên người hắn giơ tay muốn đánh hắn.
Cơ thể hai người đều lộn xộn, nàng không chú ý tới nửa con thỏ nhỏ của mình đã lộ ra ngoài.
“Muốn đánh hay là thức dậy?” Hắn hỏi, ánh mắt nhìn nàng một cái rồi né đi, nhẹ nhàng nhấc eo lên.
Văn Tử Hi nhấp nhô một cái, lúc này mới phản ứng rằng đen tối cỡ nào, vội vã che lấy cổ áo, xoay người xuống giường mang giày: “Thức dậy!”
——
Hai người vẫn mặc quần áo màu đỏ, chỉ là không long trọng như hôm qua, sau một đêm toàn thân hắn tràn đầy sự mạnh mẽ, nàng cũng trong lúc vô tình tăng thêm vài phần xinh đẹp.
Hai người đi cùng hàng, hắn muốn chạy tới nắm lấy tay nàng, nàng lại bĩu môi phất tay áo hất ra, nhảy lên vài bước tới trước mặt hắn.
Ninh Hoài cười, hai ba bước lại muốn đi cùng hàng nắm lấy tay nàng, nàng vẫn không cho, hất tay áo cắm đầu mà đi rất nhanh.
Cứ như thế mấy lần cũng tới nhà chính.
Giang thị đã tới từ rất sớm, mặc một chiếc áo khoác màu đen với những bông hoa màu đỏ, đầu cài một cây trâm đá quý màu đỏ được tạo hình đơn giản, ngồi ngay thẳng trên ghế.
Bà thấy con trai và con dâu nô đùa bước tới, trong lòng tự an ủi với người chồng quá cố rằng hôn sự của con trai đã hoàn thành, tình cảm của hai người ngọt như mật.
Tân hôn phu thê phải kính trà.
Văn Tử Hi dâng cốc trà trước mặt giang thị vái lạy, tiếng gọi có chút ngượng ngùng: “Mẫu thân.”
Nàng từ nhỏ chỉ gọi qua mẫu hậu, bây giờ đã gả đi, trái lại cũng có một người để cho nàng gọi mẫu thân.
Giang thị cười tít mắt đáp lại xưng hô của Văn Tử Hi, nhận lấy trà uống một ngụm, lại từ trên cổ tay tháo một cái vòng tay đeo lên cổ tay Văn Tử Hi.
“Từ nay về sau con đã là con dâu của ta, ta đối xử với con như đối với Hoài nhi vậy, nếu nó ức hiếp con, con cứ nói với ta, mẫu thân đòi lại công bằng giúp con.” Giang thị nắm tay Văn Tử Hi trong lòng bàn tay, nhã nhặn mở lời.
“Cảm ơn mẫu thân!” Văn Tử Hi đắc ý nhìn Ninh Hoài bên cạnh một cái, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, không biết giống như tối qua ức hiếp, mẹ có quản được hay không?
Giang thị gật đầu cười, lại nắm lấy tay Ninh Hoài đặt lên tay Văn Tử Hi: “Hoài nhi phải đối xử tốt với thê tử con, sau này không được để nàng chịu ấm ức, nàng nếu có tý nào không vui, ta sẽ trách phạt con đầu tiên.”
Ninh Hoài cười và nắm lấy tay khi nãy còn cầu xin để nắm mà không được, mặc cho Văn Tử Hi lặng lẽ dốc sức muốn buông ra: “Xin nghe theo lời dạy bảo của mẫu thân.”
——
Ninh gia chỉ có một trưởng bối là Giang thị, vái lạy xong xem như là xong, sau tân hôn ngoài ngày thứ ba về nhà mẹ vợ ra hình như cũng không còn việc gì nữa, Văn Tử Hi ngày đầu tiên đã dắt theo Ninh Cốt đầy đi dạo, làm quen với người ta và nhớ đường quanh trong sân vườn của ngôi nhà mà từ nay về sau nàng sẽ phải ở đây sinh sống.
Ninh Hoài cũng đi theo sau nàng, cùng nàng dạo quanh. Hắn thành hôn, Lý Chưởng Viện đặc biệt cho hắn nghỉ phép vài hôm, để hắn ở nhà ở cạnh thê tử của mình nhiều hơn.
Nhưng mà Văn Tử Hi cả ngày đều khó chịu với Ninh Hoài, nàng hễ thấy hắn là xấu hổ lại vừa buồn rầu, xấu hổ bản thân đêm qua đã từ trong ra ngoài hoàn toàn đã thành thê tử của hắn, buồn rầu về người này hành sự lỗ m ãng làm nàng mệt mỏi.
Nhưng trong mắt hắn sự khó chịu của nàng đã trở thành đáng yêu, đợi tới khi nàng vểnh môi nói sự bất mãn với hắn thì hắn mới ôm nàng vào lòng và nhân cơ hội hôn một cái thật lâu, dù sao nàng cũng không thoát được với hắn.
Ngày thứ 2 hai người đều đợi trong phủ, Giang thị bảo Ninh Hoài dẫn Văn Tử Hi cùng nhau ra ngoài dạo dạo.
Các con đường trong kinh thành náo nhiệt phồn hoa, trên phố vừa có các tửu lầu xa hoa lộng lẫy, xung quanh có những người buôn bán rao hét thật to. Văn Tử Hi và Ninh Hoài đi cùng hàng, cũng không biết dạo tới nơi nào, chỉ là thấy thú vị. Nàng là vì tuy lớn lên ở trong kinh thành nhưng ở trong cung suốt cho nên cơ hội xuất cung không nhiều, còn hắn là vì mới đến kinh thành chưa bao lâu vẫn chưa quen thuộc.
“A Hoài thiếp muốn cái đó.” Văn Tử Hi một tay lắc lắc tay áo của Ninh Hoài, một tay chỉ về một người bán hàng, trong tay người bán ôm lấy một cây quấn đầy rơm cắm đầy kẹo hồ lô, “Thiếp không mang tiền.”
Ninh Hoài suy nghĩ sau này phải làm cho nàng sửa cái tật không mang tiền khi ra ngoài, tìm vài đồng xu đặt lên tay cô ấy: “Đi mua đi.”
Văn Tử Hi cau mày áng chừng số đồng tiền nhẹ nhẹ trong tay: “Số tiền này đủ không? Sao chàng không cho thiếp ngân lượng.”
Nàng vẫn cảm thấy ngân lượng an toàn hơn.
“Nàng cầm số ngân lượng này có thể mua vài cây hồ lô của hắn rồi.” Ninh Hoài lại bỏ thêm một miếng ngân lượng vào lòng bàn tay cô ấy.
“Thế chúng ta đi mua vài cây hồ lô của hắn đi.” Văn Tử Hi cười và khoác tay hắn.
Ninh Hoài cúi đầu nhìn tân thê tử đang hớn hở khoác tay của mình bỗng chốc hơi rầu—chẳng lẽ cái giá của việc muốn nàng ban ngày gần gũi hắn chính là buổi tối hắn không thể gần gũi nàng ư?
Đêm qua Văn Tử Hi cố thủ mình như một con nhộng không để hắn bóc kén của nàng, bảo rằng nàng vẫn chưa chuẩn bị xong, hắn nhìn ánh mắt nàng như con thú đang cảnh giác cũng cảm thấy bản thân mình sợ là đã dọa nàng sợ từ buổi đầu tiên, vì để tính bước lâu dài nên vội nhân cơ hội làm hòa với nàng, cuối cùng ôm lấy một con nhộng béo ngủ một đêm.
Tấm thân ngọc ngà nằm trong lòng khó tránh thay đổi thất thường, sau khi nàng ngủ say cà cọ vào khắp người hắn một cách rất tự nhiên, Ninh Hoài mới cảm nhận được sự ngọt ngào, bỗng chốc ngọn lửa của con tim càng cháy càng dữ dội, vốn nghĩ rằng thôi thì không quan tâm cứ làm theo ý muốn hắn, nhưng lại nghĩ đến nếu như đánh thức nàng ép nàng phải làm nghĩa vụ của một thê tử, hắn dám bảo đảm Văn Tử Hi sau một đêm thức dậy nhất định sẽ xù lông hơn nhiều so với ngày đầu tiên.
Hắn cuối cùng vẫn xót nàng muốn hòa thuận với nàng, chỉ có mỗi mình đỏ mặt lặng lẽ tự hành động một lát, mãi tới khi Văn Tử Hi trong giấc mơ bắt đầu xuống giọng nói tay bị dính dính.
“Chàng muốn ăn không?” Nàng giơ một cây kẹo hồ lô đưa tới miệng hắn.