• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thiên Thiên ngưng khóc, dưới thân Hạ Cẩn đang cười khanh khách không ngừng, bờ ngực người này rung lên mạnh mẽ hiện rõ sự tràn trề sinh lực.

Hạ Cẩn ôm Đỗ Thiên Thiên từ dưới đất ngồi dậy, dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi trên mặt nàng. Lớp son đỏ bôi lên môi tân nương tử trước mặt bị nàng lăn lộn nãy giờ mà bị nguệch sang một bên, trong mắt Hạ Cẩn bây giờ là bộ dạng vô cùng mê hoặc.

“Ta đùa với nàng thôi, quan tâm ta như vậy sao.” Hạ Cẩn ôm gáy nàng muốn kề sát vào.

Đỗ Thiên Thiên đỏ hốc mắt, lập tức phản ứng lại, một tay đẩy ng ực hắn, ra sức đẩy hắn ra khỏi người.

“Hạ Cẩn đồ khốn nạn!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đỗ Thiên Thiên giãy đạp muốn đứng dậy, thấy bộ dạng nói năng tùy tiện của người trước mặt mà càng cảm thấy ấm ức hơn, nước mắt không nhịn được mà cứ thế lại rơi xuống, từng giọt từng giọt liên tiếp rơi xuống.

Nàng vừa đứng dậy vừa khóc: “lừa người khác vui lắm phải không? Vậy ngươi lừa tiếp đi, ngươi lừa hoàng cô mẫu là ta và ngươi đã sớm nhất kiến chung tình với nhau, lừa hoàng thượng để ông ấy chỉ hôn cho ta và ngươi, ngươi lừa nhiều người như thế chỉ để ta ngoan ngoãn gả cho ngươi, gả cũng gả rồi, bây giờ ngươi lại lừa ta như này, ngươi thích nhìn người khác sợ, thích nhìn người khác khóc đến như vậy sao? Ta khóc rồi đấy ngươi vui chưa? Ta sợ rồi đấy ngươi hài lòng chưa?”

Hạ Cẩn vừa nghe liền biết nàng thực sự tổn thương rồi, mau chóng xoay người ngồi dậy đối mặt với Đỗ Thiên Thiên đang khóc.

“Không phải, không phải, ta, ta sai rồi được không? Ta không biết sẽ thành như thế này, ta, ta chỉ là muốn trêu nàng chút thôi, chi bằng, nàng… chi bằng nàng đánh ta đi.”

tên ăn chơi chọc ghẹo nữ tử tay chân vô cùng luống cuống, mồm miệng lanh lợi thường thấy bị cứng đờ, chỉ có thể vụng về nắm lấy tay Đỗ Thiên Thiên mà đặt trước ngực hắn.

Đỗ Thiên Thiên hung hăng đấm một cái vào ngực hắn, nàng dùng hết sức lực, chính đốt ngón tay của mình còn cảm thấy phát đau.

“Xin lỗi có tác dụng gì? Ngươi cố tình muốn cười nhạo ta đúng không?

“Ta đánh chết ngươi, tên lừa đảo này, khốn nạn…… huhu…… sao ngươi không đi chết đi.”

Lời nói của nàng từng câu từng câu tàn nhẫn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng mềm mại, thậm chí mang theo chút ý giận dỗi.

Nàng vừa nãy thực sự tưởng rằng Hạ Cẩn chết rồi, trong chốc lát trong lòng dâng lên sự đau lòng cùng với sự bất lực vẫn còn sót lại ở ngực. Lúc nàng vỗ mặt hắn kêu hắn đừng chết đột nhiên lại cảm thấy người này tuy là đáng ghét, nhưng nàng không muốn hắn chết một chút nào, nếu như hắn chết, nàng thực sự sẽ rất buồn, rất buồn. Trước giờ chưa bao giờ có nỗi buồn nào như vậy, như là trong tim có người khoét mất một lỗ.

Hạ Cẩn lông mày sít chặt, ôm nàng vào lòng mặc cho nàng ra sức giãy đạp.

“không thể chết được, không thể chết được, lúc trước nếu ta chết thì không sao cả, nhưng bây giờ nàng đã cùng ta bái đường rồi, ta mà chết là nàng thành góa phụ, đời này góa phụ không dễ lại gả đi cho nhà khác, huống hồ nếu ta hóa thành quỷ, nhất định sẽ cản không để cho nàng tái giá.”

Đỗ Thiên Thiên lau hết nước mắt nước mũi trên mặt của mình vào bộ hỷ phục của hắn, hung hăng nói: “Làm gì tới lượt ngươi làm chủ? Ta phải gả cho người đẹp hơn ngươi, học tài và gia thế xuất sắc hơn ngươi, sau này vợ chồng hòa hợp, cùng hắn ân ân ái ái. Có điều ngươi chết sớm đáng thương như vậy, sau này thanh minh mỗi năm dắt theo tướng công và con của ta tới trước mộ của ngươi đốt cho ngươi ít tiền giấy.”

“Nàng dám!” Hạ Cẩn nổi giận, cơ trên mặt căng ra, nghiến răng nghiến lợi. Đỗ Thiên Thiên dám gả cho người khác? Đỗ Thiên Thiên dám mang trong mình đứa con của người khác? Chỉ sợ hắn có chết cũng sẽ bò dậy từ trong mộ.

“Sao lại không dám?” Đỗ Thiên Thiên đáp.

hai người dường như lại quay về không khí đôi co căng thẳng thường thấy trước đây, tới khi không biết từ đâu truyền tới một âm thanh gõ mõ điểm canh vang lên.

canh hai.

Hạ Cẩn trong lòng chợt dao động mạnh, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên dịu dàng. Đã canh hai rồi, hắn lại còn đứng dưới đất trừng đôi mắt nhỏ với tân nương tử.

đêm nay đáng giá ngàn vàng, hắn đã để tổn thất mất vài trăm vàng rồi.

“Thiên Thiên.” Hạ Cẩn nghĩ thời gian không đợi ai, trước tiên nhận thua, nhẹ nhàng mở miệng với Đỗ Thiên Thiên vẫn còn đang đỏ hốc mắt, vẻ mặt phẫn nộ trừng trừng với hắn.

“hừ.” Đỗ Thiên Thiên mũi hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Hạ Cẩn lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, mỉm cười chạy đến trước mặt Đỗ Thiên Thiên: “thiên thiên, thiên thiên, son trên môi nàng phai rồi.

Đỗ Thiên Thiên vừa nghe liền bẹp miệng, trực tiếp dùng ống tay áo hung hăng lau mấy cái trên miệng mình. Mặt nàng có chút đỏ, son này là mẫu thân tô cho nàng từ sáng sớm, nàng quên lau, cứ để môi đỏ như này trước mặt Hạ Cẩn vừa khóc, vừa làm loạn.

“Xí, xí, xí, ai cần chà những thứ đồ cô gái này trên môi chứ. Bổn cô nương không cẩn thận bị dính lên đó.”

Nàng không quá dùng sức để chà, son bị dính vào hai gò má trắng hồng của nàng, đẻ lại hai đường màu đỏ. Trên môi nàng đều bị chà đến sứt cả da, có chút sưng đỏ nhẹ, gương mặt trắng trắng đỏ đỏ ngược lại k1ch thích thị giác thần kinh của Hạ Cẩn.

Yết hầu của Hạ Cẩn cuồn cuộn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ở đây, còn chút chưa có lau sạch.” Hạ Cẩn chỉ vào một góc môi của nàng.

Thực ra không chỉ chỗ này chưa lau sạch, Đỗ Thiên Thiên bây giờ giống như một con mèo đốm đỏ từa lưa khắp môi.

“Đâu, ở đâu.” Đỗ Thiên Thiên bất giác đối diện với hắn, hơi hơi ngẩng cằm lên.

“Đây này.” Hạ Cẩn cười nhẹ, nhân tư thế này mà ấn sau gáy nàng, khóa môi nàng lại.

Đỗ Thiên Thiên ngây người.

lúc nàng nhận thức ra được bản thân đang bị Hạ Cẩn chiếm lấy thì môi và lưỡi đã vào sâu bên trong rồi.

cánh tay của nàng bị hắn siết chặt.

“ ưm ưm ưm...... ưm ưm!” (Hạ Cẩn tên khốn nạn, buông ta ra!”)

Hạ Cẩn nhắm mắt lại vẻ mặt thâm tình, lanh lợi mà tránh bị răng nàng cắn.

“ưm ưm ưm ưm ưm! Ưm!” (Hạ Cẩn ngươi không biết xấu hổ! Cút!”)

Hạ Cẩn vòng qua eo thon của nàng nhấc một cái ôm nàng lên trên giường, cuối cùng mới nỡ buông môi đỏ đẹp của nàng ra.

Đỗ Thiên Thiên thấy tư thế này không quá chặt liền vội vàng xuất ra hai chiêu quyền cước vừa mới học, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng khống chế, thực ra cũng không phải là khống chế, chính là dùng chút sức lực, tại vì lúc cô ấy học mấy chiêu này dường như quên mất sức mạnh giữa nam nhân và nữ nhi khác xa nhau như thế nào.

Hạ Cẩn đè lên tứ chi Đỗ Thiên Thiên, nằm trên người nàng mà hít thở.

“Thiên Thiên chúng ta làm chuyện chính đi được không?”

“Không được không được! Ngươi đừng đụng vào ta, đi ra!”

“Thiên Thiên hôm nay là đêm tân hôn.”

“Hôm nay có là đêm giao thừa cũng không được! Tránh ra!”

“Thiên Thiên nàng đừng có nóng nảy như vậy nữa được không?”

“Ngươi bỏ cái tay thối của ngươi ra thì ta sẽ không cáu gắt nữa!”

Đỗ Thiên Thiên hoảng loạn, cánh tay cố thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, đánh đấm một trận với bộ ng ực và gương mặt tuấn tú của hắn chắn trước mặt nàng, cáu ngắt hai má của hắn, xé lỏng áo của hắn, một vật hơi có trọng lượng mát mát rơi xuống trên người nàng.

Hạ Cẩn im lặng, mặc cho con mèo này cào xé.

Đồ gì vậy? Đỗ Thiên Thiên túm lấy, nhìn vật đó qua ánh sáng chiếu vào trong mùng.

một cây trâm.

Cây trâm của nàng!

Cây trâm này là lúc trước khi nàng tỉ thí bắn tên lần một với hắn bị thua đã đưa cho hắn, nàng cứ tưởng hắn sớm đã vứt đi rồi, không ngờ rằng bây giờ lại đột nhiên rơi ra từ trên người hắn.

“Ngươi, ngươi cất giấu cái này làm gì?” ngữ khí Đỗ Thiên Thiên có chút không tự nhiên.

Hạ Cẩn liên tiếp bị nàng từ chối nên có chút chán nản, hắn rốt cuộc cũng không thích làm khó người khác, buông cô ấy ra, cười một tiếng: “ta vẫn luôn giữ trong người.”

“Hả?”

“Đỗ cô nương tư thế hiên ngang oai hùng, hạ mỗ nhất kiến chung tình, chỉ là ngày hôm đó cách mà ta cùng đỗ cô nương làm quen có chút không ổn, lại khiến đỗ cô nương từ đấy mà chán ghét hạ mỗ. Chỉ có vật này, mới giải tỏa được nỗi niềm tương tư.”

Đỗ Thiên Thiên thấy hắn liên miệng gọi “Đỗ cô nương”, “Hạ mỗ”, trong lòng đột nhiên trào lên một sự tức giận không biết là vì sao. Tên này thích nàng thì tại sao không nói từ sớm, cứ phải đem nàng chọc giận thì mới can tâm.

Hạ Cẩn lấy lại cây trâm từ trong tay nàng, cất lại vào trong người, sau đó ngồi dậy từ trên giường, dáng vẻ tẻ nhạt.

“Ta đi ngủ dưới đất.”

hắn nói xong liền đứng dậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

bây giờ trong lòng Đỗ Thiên Thiên lại rối bời, giống một cục bông gòn bị ướt mắt kẹt trong ngực nàng một sự phức tạp không thể nói rõ, nàng nhìn bóng hình đứng dậy của hắn, không biết từ đâu ma xui quỷ khiến thốt lên một câu: “Ê ngươi đợi đã.”

“Ngươi đợi đã.”

Hạ Cẩn quay đầu, sự buồn tẻ trong mắt hắn bỗng chốc trở nên vui vẻ.

câu nói này của Đỗ Thiên Thiên vừa thốt ra liền muốn cho cái mồm một bạt tai, nàng thầm phỉ nước bọt cho mình một cái, nhưng lại nhìn thấy Hạ Cẩn khi nãy trong hỗn loạn bị nàng đánh đỏ tía tai, có chút cảm thấy ấy nấy.

“Cái đó, ta.” Đỗ Thiên Thiên ánh mắt trốn tránh. “ta để ngươi hôn lần nữa....ô”

Hai chữ “Một cái” phía sau còn chưa kịp nói ra, người đã bị vồ ngã một lần nữa.

Hạ Cẩn lần này có được sự cổ vũ, càng nóng cháy hơn, lúc này thì làm sao ngưng lại được, phút chốc hắn đã vừa hôn môi nàng vừa thò tay trên bộ hành y người nàng cởi cút áo.

Đỗ Thiên Thiên cũng không biết bản thân có hối hận với câu nói vừa nãy của mình hay không, đột nhiên chỉ cảm thấy cảm giác được Hạ Cẩn hôn cũng không khiến người khác phản cảm, ngược lại, nàng thậm chí cũng bắt đầu không tự chủ được mà phản ứng lại.

Màn che giường màu đỏ đỏ đung đưa, lung lay, không ngừng.

……

Văn Tử Hi cùng Ninh Hoài lên xe ngựa hồi phủ.

Văn Tử Hi nhìn Ninh Hoài đang ngả vào lòng nàng thở đều say đắm.

A Hoài bị chuốc đến say rồi, cũng không biết tên Hạ Cẩn kia thế nào, biểu tỷ có thể khoa chân múa tay được với hắn không? Thực ra nàng cảm thấy biểu tỷ và Hạ Cẩn cũng rất xứng đôi, rốt cuộc…… những lời của Đỗ Thiên Thiên luôn miệng nói và những điều trong lòng nghĩ tới toàn là tên Hạ Cẩn “khốn nạn”.

Ninh Hoài nói mớ hai tiếng.

Nàng cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Ninh Hoài. Nhân phẩm của hắn thực sự rất tốt, lúc say cũng không la lối khóc lóc om sòm, chỉ là trở nên yên lặng hơn, ngủ cũng không làm gì linh tinh.

khi lau mồ hôi cho Ninh Hoài, tay của Văn Tử Hi có thoáng qua môi hắn, nàng đang nghĩ ngợi, cái tay nhỏ liền bị hắn nắm chặt, hắn vô thức mà hôn lòng bàn tay của nàng.

“A Hoài?” Văn Tử Hi tưởng rằng hắn tỉnh rồi, nhẹ nhàng lay người hắn, nhưng lại không có phản ứng gì.

Văn Tử Hi cảm thấy nhiệt độ tay hắn có chút cao, nhíu mày lại, lấy tay sờ sờ trước ngực hắn.

Đầy một lớp mồ hôi, áo trong dính vào người.

Văn Tử Hi vội lay lay Ninh Hoài cho hắn tỉnh.

“A Hoài, A Hoài, chàng đừng ngủ nữa, áo ướt hết rồi, ngủ nữa sẽ cảm lạnh đó, chúng ta quay về tắm rửa một cái rồi thay bộ khác hẵng ngủ.”

Ninh Hoài đầu óc mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mơ, cằm tựa vào bả vai nàng.

“Nương tử, nương tử tắm cho ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK