Cửa bị đá ra, một giọng nói thô lỗ truyền đến: "Đều an phận hết cho lão tử, nam để lại, nữ mang hết đi!"
Xung quanh có những tiếng nức nở yếu ớt, lại bị bọn cướp đe doạ quất roi áp xuống.
Nàng chật vật bị kéo dậy, lại đồng loạt bị đẩy ra ngoài cửa, ánh sáng chói mắt ngoài cửa đánh úp lại. Xung quanh xanh mướt, gió thổi lạnh lẽo, nhìn về phía xa chỉ nhìn thấy mỗi mây và núi.
Tiêu Tịch Nhan tỉnh táo hơn chút, lòng cũng lạnh đi vài phần, nơi này chính là sơn trang của thổ phỉ.
Sơn phỉ lập tức mang các nàng đến một nhà chính nào đó. Sơn phỉ đều tụ tập lại, chủ toạ là một nam nhân đầy râu, mặt đỏ như táo tàu, thân hình vạm vỡ. Nói là thủ lĩnh thổ phỉ, lại càng giống một tên đồ tể cường tráng hơn.
"Được rồi! Chu Phú, nhiệm vụ lần này ngươi làm không tồi."
Chu Phú cười ha ha, nụ cười này làm vết bớt xanh đen trên mặt trông càng thêm dữ tợn. "Hùng Đại trại chủ đã dặn dò mấy trăm lần, chúng tiểu nhân không dám phạm sai lầm. Hàng lần này đều là những cô nương lá ngọc cành vàng, thoạt nhìn có vẻ rất được giá."
Nhị đương gia Chu Khôi từ chỗ ngồi bước xuống: "Để ta nhìn xem."
Nam nhân có lông mày cao, khuôn mặt dài, đôi mắt hơi xanh, đánh giá: "Đúng là tất cả đều là tiểu nương tử da thịt non mịn, sinh ra không tồi, vừa mới khóc đã khiến cho gia nhìn thật đau lòng."
Hùng Dật biết đức hạnh của hắn, từ trước đến nay luôn mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này lại phá lệ nhắc nhở một câu: "A Khôi, hàng lần này đều được bên trên đặt trước rồi."
Ngụ ý là lô hàng này không thể chạm vào được.
Chu Khôi khẽ hừ một tiếng: "Đáng tiếc." Ánh mắt vẫn có chút lưu luyến không tha.
Tiêu Tịch Nhan cụp lông mi xuống, nghe thấy tiểu cô nương bên cạnh hình như sợ hãi nhỏ giọng nức nở.
Phương Uyển bị ánh mắt của Chu Khôi đảo qua, sợ đến mức tái mặt, kinh ngạc nói: "Các ngươi, các ngươi là đồ tiểu nhân xấu xa, còn không mau thả ta về nhà, nếu ai dám chạm vào ta... A gia của ta chính là quan viên triều đình, ta sẽ bảo a gia làm thịt các ngươi!"
Phương Uyển chính là thiếu nữ trước đó đã gắt gao bắt lấy tay Tiêu Tịch Nhan.
Chu Khôi cười càng tươi, nheo đôi mắt tam giác lại, làm người ta vô cớ cảm thấy sợ hãi: "A, giết ai? Giết ta?"
Hắn thân là nhị đương gia, thường ngày bụng dạ hẹp hòi cũng như thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
"Đại ca, ta thấy trên kia cũng không nói tất cả đều phải đi, phá lệ một chút cũng không sao đâu!"
Những tên sơn phỉ khác không khỏi cười vang: "Không hổ là tiểu thư tới từ kinh thành, nhìn rất quý tộc, chậc chậc, chạm cũng không cho Chu gia chạm vào, còn nói muốn giết ngài!"
"Chu gia sao không cho da thịt của tiểu nương này thêm chút màu sắc đi? Ha ha ha!"
Giọng điệu ngả ngớn ác ý của nhóm đạo tặc làm mặt Phương Uyển đỏ lên, càng thêm sợ hãi. Những tên cướp này không chuyện ác nào không làm, nào có điểm mấu chốt gì, nhưng nàng từ trước đến nay đã quen với việc được nuông chiều, nhất thời không dễ dàng cúi đầu: "Ngươi dám..."
Tiêu Tịch Nhan thấy rõ Phương Uyển đã chọc giận đối phương.
Lòng nàng cũng khẩn trương lên. Các nàng đồng mệnh tương liên, nếu Phương Uyển bị sơn phỉ làm ô uế, đối với những người còn lại cũng không phải là chuyện tốt.
Đường núi bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đạp lên cành khô trên mặt đất.
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng sắp bùng nổ, tiếng bước chân kia lại có chút bất cần, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hùng Dật vừa thấy người tới vô cùng hưng phấn, hô to: "Thẩm lão đệ, cuối cùng đệ cũng đến rồi!"
Tiêu Tịch Nhan theo âm thanh nhìn lại, đúng lúc đối diện với đôi lông mày xinh đẹp nhưng lạnh lùng của nam nhân kia.
Vóc dáng hắn rất cao, phải hơn tám thước*, dáng người gọn gàng mảnh khảnh. Nếu dùng "kinh diễm" để hình dung một người nam nhân thì đúng là hiếm thấy, nhưng dùng để miêu tả hắn thì không có gì là không phù hợp, bất kể là xương cốt hay dáng vẻ đều cực kỳ ưu việt.
*Tám thước: khoảng 1m9
Vòm lông mày như dãy núi vắt ngang, hàng mi dài phản chiếu trong ánh mắt thâm thuý, màu mắt như ngọc thạch hổ phách, môi mỏng màu đỏ nhạt. Một gương mặt làm hồn xiêu phách lạc.
Nhóm sơn phỉ đối với người tới dường như có chút khác thường, tiếng cười trêu ghẹo trước đó hoàn toàn biến mất.
Khác với sự nhiệt tình của Hùng Dật, một số sơn phỉ đáy mắt còn lộ ra sự kiêng kị. Chẳng trách mọi người có phản ứng như vậy, dù sao đường nét khuôn mặt của đối phương với chiếc mũi cao và đôi mắt sâu chính là đặc thù của người Nguyệt Di.
Mà người Nguyệt Di...
Ở trong Đại Ung, người Nguyệt Di thường bị coi là dị tộc hoang dã nguy hiểm.
Tiêu Tịch Nhan trở nên hoảng hốt, ngay sau đó lại thấy hàng mi dài của nam nhân hơi nhếch lên. Đôi đồng tử mạnh mẽ như vàng kia như được ánh nắng chiếu rọi, tựa như vô cảm quét về phía bên này.
Nàng cảm thấy mình giống như một con thú yếu ớt bị con sói đầu đàn theo dõi, trong lòng không khỏi run lên, vội vàng dời đi tầm mắt.
Thấy Thẩm Ước cuối cùng cũng đã đến, Hùng Dật không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng.
Thẩm Ước chỉ bình tĩnh nói: "Hùng đại ca, tìm ta có chuyện gì?"
"Hôm nay chính là mùng một, từ trước đến nay trong trại có thói quen tụ tập ngày đầu năm. Đệ mới đến nên muốn cho đệ làm quen với các huynh đệ một phen."
Chu Khôi nhìn về phía Thẩm Ước, cũng cười ha hả chậm rãi trở về chỗ ngồi: "Nể mặt Thẩm huynh đệ, Chu mỗ ta không ra tay nữa."
Chu Khôi không có thành kiến gì đối với Thẩm Ước, Thẩm Ước là kẻ chạy trốn, chỉ có thể gia nhập vào sơn trại của bọn họ. Có thủ hạ như vậy đối với sơn trại của bọn họ sẽ như hổ mọc thêm cánh, cớ gì hắn không làm?
Thấy ý đồ làm khó của Chu Khôi đã lắng xuống, bầu không khí căng thẳng vừa rồi cũng được người vừa đến hoá giải, Tiêu Tịch Nhan theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Phương Uyển tựa hồ cũng bị doạ sợ, không cao giọng ồn ào nữa.
Ánh mắt Thẩm Ước dừng trên người một đám nữ tử trong góc, "Những người này là?"
Trong đại sảnh có một nam nhân vóc dáng cao gầy, mày rậm như cỏ dại, âm dương quái khí nói: "Thẩm huynh đệ không nhìn ra sao? Sơn phỉ bọn ta thường ngày đương nhiên là vào nhà cướp của giết người phóng hoả, bắt những nữ tử này bán làm nô tỳ xướng kỹ."
"Hay là Thẩm huynh không muốn chứng kiến loại hình buôn bán người này?"
Thẩm Ước thờ ơ nói: "Nếu như vậy thì liên quan gì đến ta."
"Được rồi được rồi, Đinh Tiều ngươi cũng bớt nói vài câu đi." Hùng Dật đúng lúc ngăn lại, cười to nói: "Ánh trăng đêm nay không tồi, ta cho người chuẩn bị một bàn rượu và đồ ăn ngon. Chuyện hôm nay làm rất tốt, các huynh đệ cùng nhau ăn mừng đi."
Thế là có người sắp xếp bữa ăn, mang những con cừu béo và rượu ủ trái cây tới.
"Trại chủ nói không sai." "Đến, uống rượu!" Mọi người sôi nổi ngồi vào chỗ, một đám con tin bị bỏ lại bên cạnh không dám lên tiếng.
Sau khi uống xong mấy ly rượu, một tên sơn phỉ đột nhiên đề nghị nói: "Đại đương gia, nếu những tiểu nương tử này không thể động vào, vậy để các nàng xướng ca rót rượu gì đó có được không?"
Trước kia trên núi cũng không phải chưa từng cướp bóc nữ tử, thậm chí còn có thể chọn ra vài người để thưởng cho các huynh đệ.
Nhóm các cô nương này cũng không biết vì lý do đặc biệt gì mà Hùng Dật không cho phép bất cứ ai chạm vào. Có lâu la đã lâu không xuống núi khai trai nên trong lòng không khỏi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Hùng Dật uống đến hơi say, cũng không phản đối nữa: "Được! Đi, cởi trói cho các tiểu nương tử."
Bị nhóm thổ phỉ nhắc đến, có mấy nữ tử sợ đến mức không biết phải làm sao, có người nhát gan hét lên rúc về phía sau. Điều này làm cho mấy tên sơn phỉ đến cởi trói có chút không vui: "Nữ nhân đúng là phiền phức."
Dứt lời lập tức kéo vài người ra khỏi đám đông.
Phương Uyển dùng hết sức lùi lại, đẩy Tiêu Tịch Nhan về phía trước. Tiêu Tịch Nhan nhu nhược vô lực trở thành một trong những người bị kéo ra ngoài. Đám tay sai đẩy mấy người vào giữa đại sảnh: "Đi, hầu hạ các ca ca, đó chính là vinh hạnh của các ngươi!"
Nhưng các nữ tử lại không muốn bưng trà đưa nước, thề sống thề chết không chịu tiến lên một bước, rất sợ bị làm bẩn sự trong sạch. Khung cảnh nhất thời cứng đờ, mặt đám sơn phỉ ngày càng đen lại, Chu Khôi lại cười mỉa mai một tiếng.
Đột nhiên có tiếng ném chén: "Ta thấy đám tiểu nương này còn chưa biết mình đang ở chỗ nào!"
Tiêu Tịch Nhan trong lòng sợ hãi, nhưng nàng vẫn tiến lên một bước, chậm rãi nói: "Ta tới rót rượu cho chư vị đại nhân."
Thanh âm của thiếu nữ linh động như ngọc thạch rơi xuống ao trong, tạo nên làn sóng mềm mại. Mọi người không khỏi ghé mắt nhìn, tâm tình lay động.
Tiêu Tịch Nhan sinh ra nhược phong phù liễu*, ốm yếu mỏng manh.
*Nhược phong phù liễu (弱风扶柳): mô tả cơ thể yếu đuối và chuyển động nhẹ nhàng của người phụ nữ.
Động tác rót rượu uyển chuyển, nhẹ nhàng và lưu loát, rượu chảy vào chén như nước chảy mây trôi.
Thẩm Ước cũng liếc nhìn nàng một cái.
Thị lực của hắn rất tốt, có thể nhìn thấy những thứ người thường không dễ phát hiện, lúc nữ lang rót rượu cổ tay áo của nàng có hơi chảy xuống, lộ ra một đoạn cổ tay như búp măng, trên đó có vòng vệt đỏ rất sâu do bị thít chặt.
Thái độ của Tiêu Tịch Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh mà còn có hàm ý nhượng bộ. Sắc mặt đám sơn phỉ cũng khá hơn, bầu không khí lúc này mới dần thả lỏng.
Mấy tiểu nương tử mới vừa rồi còn khiếp sợ thấy thật sự chỉ là rót rượu, nhìn nhau rồi mới chậm rì rì tiến lên, bắt đầu giúp đỡ Tiêu Tịch Nhan.
Tiệc rượu lại tiếp tục tiến hành.
Chỉ là Tiêu Tịch Nhan thể chất suy yếu, ước chừng sau hai nén hương cánh tay cũng bắt đầu cảm thấy đau nhức. Nhưng nàng không dám chậm trễ, chỉ có thể tiếp tục nâng cánh tay bưng những bình rượu nặng trĩu trên bàn của đám thổ phỉ.
Từ trưa đến giờ nàng chưa uống một giọt nước nào, lại luôn trong trạng thái lo lắng đề phòng, sau khi rót rượu một vòng, sắc môi nàng trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy.
Khi vò rượu sắp rơi xuống lại có một bàn tay thon dài như trúc đã giữ vững đáy vò.
Lúc bàn tay kia duỗi ra, thân hình cao lớn cũng từ phía sau tới gần. Tiêu Tịch Nhan chớp mắt, điều đầu tiên cảm nhận được lại là đôi tay buông lỏng, sau đó là hơi thở lạnh như tùng bao phủ, khiến người ta vô cớ thả lỏng vài phần.
Đôi tay trước mắt cứng cáp có lực như cành cây, vững chãi nâng đỡ hết trọng lượng.
Trong mắt người khác, nam nhân cao lớn như đang hoàn toàn giam cầm thiếu nữ nhỏ bé trong lồng ngực.
Tiêu Tịch Nhan không dám cử động, ở đây người có thể tự do hoạt động chỉ có sơn phỉ, sao sơn phỉ có thể giúp nàng? Nàng do dự sợ hãi, không biết nên phản ứng như thế nào.
Nàng ngước mắt quay đầu lại, sau đó đứng sững tại chỗ như thể dưới chân mọc rễ.
Tiêu Tịch Nhan như thế nào không nghĩ tới lại là cái người Nguyệt Di kia, lúc này hắn chỉ cách nàng một khoảng ngắn.
Nàng có thể nhìn rõ đôi mắt này từ khoảng cách gần, loá mắt như mắt quạ, thâm thuý sáng ngời. Nhưng lại không có hơi thở ấm áp như ánh nắng, chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đáy mắt thiếu nữ loé sáng mang theo vẻ kinh ngạc, lại như bị chói mắt cụp lông mi trốn tránh, kinh sợ không nói nên lời.
Thẩm Ước chỉ ghé mắt, dễ như trở bàn tay đặt bình rượu trở lại trên bàn.
Nhưng Thẩm Ước vốn đang uống rượu một mình, tựa như cách ly mọi sự ồn ào lúc này đột nhiên đứng dậy không khỏi thu hút sự chú ý của người khác.
Hùng Dật cả kinh nói: "Thẩm lão đệ, làm sao vậy?"
Ánh mắt Thẩm Ước dừng trên đỉnh đầu đen tuyền của thiếu nữ, im lặng một lúc.
Không lâu sau, đồng tử nam nhân lại khôi phục sự tĩnh lặng như nước. Hắn mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Ta muốn nàng ấy."