• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ước chỉ liếc nàng một cái rồi quay đi. Phảng phất như vân đạm phong khinh, chẳng qua chỉ tình cờ nhìn một con chim hay một đám mây thoáng qua.

Bờ vai Tiêu Tịch Nhan hơi lạnh, thu lại mắt, không dám nhìn hắn nữa.

Khi Nhiếp Chính Vương ngồi vào chỗ, thị nữ cũng không dám bày ra ghế cho khách, chỉ có thể vội vàng sắp xếp chiếc ghế cạnh chỗ ngồi của công chúa.

Thẩm Ngọc Mị gượng cười: "Sao hoàng thúc lại đột nhiên tới đây dự bữa tiệc nhỏ nghèo hèn này thế? Chất nữ không thể tiếp đón từ xa, lẽ ra hoàng thúc nên báo trước một tiếng mới phải."

Trong lòng nàng thấp thỏm vô cớ. Người trước mặt dù sao cũng là con út được Duệ Tông yêu quý nhất, đồng thời cũng là phụ tá đắc lực nhất được phụ hoàng nể trọng. Nhiếp Chính Vương nắm giữ quyền lực, vượt trội hơn nhiều so với một cô công chúa như nàng.

Trước mặt Thẩm Ước, vẻ ngạo mạn của Thẩm Ngọc Mị cũng thu liễm đi vài phần.

Thẩm Ước nhìn bốn phía, giọng nói lạnh nhạt như băng: "Hiện giờ bá tánh trong Trường An đều biết Công chúa An Lạc đã lấy hàng trăm con cua mà Ngô Trung cống nạp, tổ chức nhiều bàn tiệc ở Kiếm Nam Xuân để mời con cháu quyền quý đến phủ dự yến tiệc."

"Hôm nay các tửu lâu nổi tiếng như Hồng Nhạn Cư cũng đóng cửa từ chối tiếp khách chỉ vì tiệc chiêu đãi khách của phủ công chúa. Đĩa đựng cua được chạm khắc long phượng bằng vàng, mười con cua một mâm, bên trên còn lót giấy vàng."

"Đây chính là bữa tiệc nhỏ nghèo hèn mà ngươi nói sao?"

Mọi người đều an tĩnh như quạ. Thẩm Ngọc Mị nghe được ý tứ của Thẩm Ước chỉ trích nàng xa hoa phô trương, nhất thời sắc mặt như màu đất.

Nếu không phải phụ hoàng đem hơn nửa quyền lực giao phó cho người này thì nàng làm gì đến nỗi bị giáo huấn như thế. Nhưng dù sao nàng cũng được Kính Tông nuông chiều mà lớn, Thẩm Ngọc Mị sao có thể nhẫn nhịn để Thẩm Ước hạ nhục nàng trước mặt mọi người.

Thẩm Ngọc Mị cố nở nụ cười: "Hoàng thúc nói nghiêm trọng quá, chẳng qua chỉ là một ít cống phẩm mà thôi, phụ hoàng sao có thể để ý chuyện này..."

Thẩm Ước đột nhiên ngắt lời nàng, sắc mặt càng lạnh hơn: "Tháng 10, các châu Hà Nam, Hà Bắc đều bị lũ lụt, mùa màng không thu hoạch được, nạn dân còn đói kém. Tai họa chưa giảm bớt nhưng công chúa lại tiêu xài vô độ cho yến tiệc."

"Con mất dạy là lỗi của cha. Ngươi nghĩ người trong thiên hạ sẽ nhìn phụ hoàng ngươi như thế nào?"

Lời nói phát ra nặng như hòn đá rơi xuống giếng sâu, nhất thời bàn ăn yên tĩnh đến đáng sợ. Dường như không chỉ công chúa An Lạc mà khuôn mặt của những người quyền quý khác cũng bị xé nát.

Trong bữa tiệc có không ít con cháu của quyền thần nhưng phần lớn đều là người trẻ tuổi trong nhà, ít người từng được tiếp xúc với việc quốc gia đại sự.

Lúc này mọi người chợt nhớ tới nam nhân trước mặt là người mà trên triều các bậc cha chú trong nhà cũng không dám khinh thường, hắn nắm giữ binh quyền và muôn dân bá tánh.

Mọi người làm gì còn dám nhấc đũa nâng chén, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Thẩm Ngọc Mị nghẹn lời, đã nói đến thiên hạ xã tắc, nàng cũng không thể không im lặng. Rốt cuộc nàng vẫn không dám làm càn trước mặt Nhiếp Chính Vương. Dù trong lòng có tức giận đến thế nào, Thẩm Ngọc Mị cũng chỉ có thể thừa nhận sai lầm của mình:

"Là chất nữ suy nghĩ không chu toàn, hoàng thúc dạy dỗ phải."

Thẩm Ngọc Mị đè nén cơn tức giận, chỉ có thể phát tiết lên người khác: "Còn không thu yến tiệc này đi!"

Thẩm Ước lạnh lùng nhìn qua, giọng nói nàng theo bản năng lại yếu đi.

Ở đây không ai nghĩ tới một bữa tiệc hoành tráng lại kết thúc đột ngột trong tình trạng hỗn loạn như vậy.

Thẩm Ngọc Mị như ngồi trên đống lửa, không dám lớn tiếng: "Nhưng hoa cúc đã cắm xong, khách cũng đã tới, không bằng mời chư vị đi dạo hoa viên, hoàng thúc nghĩ như thế nào?"

Thẩm Ước lạnh lùng gật đầu: "Được."

Nam nhân không đợi mọi người phản ứng đã đứng dậy rời đi, chỉ để lại một bóng dáng cô đơn.

Khi bóng người biến mất, mọi người thở phào nhẹ nhõm, tản ra như đàn quạ sau thảm họa. "Khí chất Nhiếp Chính thật sự đáng kính nể và đáng sợ..."

Tiêu Tịch Nhan im lặng như ve sầu mùa đông, có vẻ lạc lõng giữa mọi người. Nàng chỉ lặng lẽ cụp mắt xuống, tinh thần không tập trung.

Một quý nữ thấp giọng nghị luận: "Thì ra truyền thuyết về 'Ngọc Diện Tu La' của Bắc Đình là thật. Nhiếp Chính vừa nói ta cũng không dám thở mạnh."

"Đến cả công chúa An Lạc còn không dám đắc tội nữa là ta và ngươi."

"Suỵt, nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người ta nghe thấy đắc tội với công chúa. Công chúa cũng không phải người tốt tính đâu."

"Cũng đúng."

Tiêu Tịch Nhan dần dần hoàn hồn, mọi người giải tán, nàng cũng đang muốn tìm Tiêu Bảo Trân để có thể sớm hồi phủ. Nhưng đột nhiên lại bị một tỳ nữ ngăn lại.

Thị tỳ kia cúi đầu, rụt rè nói:

"Tiêu Thất nương tử, công chúa mời người đến bên kia viện nói chuyện."

Tiêu Tịch Nhan vừa mới uyển chuyển từ chối lời, thị nữ đột nhiên dang hai tay ra ngăn trước mặt nàng đau khổ cầu xin.

"Cầu xin nương tử, nếu nô tỳ không thể đưa người đến gặp công chúa, công chúa nhất định sẽ phạt nặng nô tỳ...". Ủ𝐧g hộ chí𝐧h chủ 𝙫ào 𝐧ga𝘺 { Т𝒓 𝗨mТ𝒓u𝘺e𝐧﹒𝒱𝐧 }

Tiêu Tịch Nhan thở dài, không muốn hành động này thu hút sự chú ý của người khác. Huống chi hiện tại nàng đang ở trong phủ công chúa, nếu Thẩm Ngọc Mị nhất quyết muốn gặp nàng, nàng cũng trốn không thoát. Cần gì phải làm khó thị tỳ trước mắt.

Không bằng nhân cơ hội này nói rõ ràng với Thẩm Ngọc Mị.

Nàng không có tình cảm với Kỷ Đình Trạch, chỉ hy vọng hai người dù có vướng mắc đến đâu cũng đừng liên luỵ đến nàng. Nàng không muốn lại dây vào nhân quả như kiếp trước nữa.

Tỳ nữ kia thấy nàng đáp ứng cuối cùng cũng thở phào. "Đa tạ nương tử, đa tạ nương tử. Nương tử thiện tâm, mời đi theo nô tỳ lối này."

Tiêu Tịch Nhan chỉ có thể đi theo nàng, dần đến một hành lang gấp khúc dẫn thẳng đến thủy thượng đình viện trước mặt.

Mặt của thị tỳ đột nhiên lấm tấm mồ hôi, che bụng, khom người nói: "Nương tử, nô tỳ thất lễ, người có thể tự đi được không? Ở ngay phía trước."

Tiêu Tịch nhan cũng không trách cứ, chỉ là có chút lo lắng cho nàng ta. "Ngươi có nghiêm trọng không?"

Thị tỳ lắc đầu dữ dội, như thể không thể chịu đựng được nữa, tạ lỗi vài lần rồi vội vã rời đi.

Tiêu Tịch Nhan muốn nói rồi thôi, quay đầu nhìn khu vườn nước trước mặt, vừa lúc chỉ còn lại đoạn đường cuối cùng. Nhưng nàng cũng không biết đường về, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.

Sau khi do dự một lúc, nàng bước từng bước chậm rãi đi về phía đình ven sông.

Mái tóc thiếu nữ mềm mại, bóng dáng nhỏ yếu vô lực, gió lạnh thổi qua, lạnh đến mức xương bướm dường như run rẩy bay lên, tựa hồ có thể bị gió thổi bay.

Con đường nhỏ được lát bằng những phiến đá xanh, nhưng khi Tiêu Tịch nhan dẫm lên một viên đá tròn, đột nhiên cảm thấy tảng đá dưới chân có vẻ lỏng lẻo khác thường, bóng loáng như băng. Nàng vô cùng sợ hãi, thân thể lắc lư như chiếc lá rơi.

Tiêu Tịch Nhan không thể làm gì khác, chỉ có thể không chịu khống chế rơi xuống hồ. Mặt nước tràn ngập ngay trước mắt, nàng nhịn không được nhắm mắt lại.

Nước mùa thu trong vắt nhưng lại lạnh đến thấu xương.

Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, thiếu nữ đột nhiên bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp, vừa an tâm vừa quen thuộc. Nàng đột nhiên không dám mở mắt để xác nhận đó là ai.

Ánh nắng ảm đạm, Tiêu Tịch Nhan hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối của nam nhân. Hơi thở như tuyết mới trong trẻo và sạch sẽ tràn ngập chóp mũi, khiến người ta vô thức muốn sa vào. Nhưng giọng nói trên đỉnh đầu lại như tẩm hàn băng, gần như run rẩy:

"Ngươi suýt chút nữa đã ngã xuống có biết không."

Đôi vai gầy gò của Tiêu Tịch Nhan hơi co lại, lại muốn thoát ra khỏi lồng ngực hắn.

Nhưng hai bàn tay của Thẩm Ước chụm lại, nắm chặt lấy cổ tay nàng. Đáy mắt lạnh như vực sâu ngàn thước, nhưng bên dưới lớp băng lại là sự tức giận cùng sợ hãi không thể kìm nén được.

Nếu rơi xuống nước, với thể chất suy nhược của nàng bệnh sẽ càng nặng hơn. Nếu nàng lại bị kinh sợ, đối với bệnh tim của nàng sẽ là dậu đổ bìm leo.

Chẳng lẽ nàng luyến tiếc cái tên trúc mã kia đến vậy sao?

"Quân tử không đứng sau bức tường nguy hiểm. Thẩm Ngọc Mị có tâm tư như vậy, sao ngươi còn muốn đi gặp nàng? Những giáo huấn trước đó còn chưa đủ để ngươi tránh xa bọn họ sao?"

Giọng nói của Thẩm Ước ngày càng nặng nề, nhưng trong đó lộ ra nỗi sợ hãi mất đi nàng đã ăn sâu vào tận xương tủy. Cùng với đó là sự tuyệt vọng do bị nàng vứt bỏ. Đáy lòng Thẩm Ước dường như bị đặt giữa ngọn lửa ghen tị và vũng nước lạnh.

Đôi mắt nam nhân đỏ hoe, nhìn vô cùng ghê người.

Tiêu Tịch Nhan cả người cứng đờ, nghe được hàm ý trong lời nói của hắn, không khỏi mở to hai mắt. "Thẩm Ước, chàng...?"

Hắn đã khôi phục toàn bộ ký ức?

Đôi mắt của mỹ nhân trắng nõn mảnh mai mờ mịt, như thể có một chút hoảng sợ không còn nơi nương tựa.

Như nhận thấy thiếu nữ có ý định chạy trốn, Thẩm Ước vô thức siết chặt cổ tay yếu ớt kia, khóa chặt nó trong vòng tay để nàng không thể đi đâu được.

Giọng hắn hơi khàn, che giấu sự điên cuồng muốn giam cầm người bên cạnh.

Rồi lại không đành lòng doạ đến nàng.

"Nàng về phủ với ta."

......

Tiêu Tịch Nhan không thể chống cự lại hắn, chỉ có thể dễ dàng bị nam nhân dẫn đi. Cho đến khi bị đẩy vào xe ngựa, cổ tay vẫn bị Thẩm Ước khống chế.

Phảng phất như sợ nàng biến mất, không buông ra dù chỉ một giây.

Nàng hơi hé miệng, lại phát hiện không thể nói nên lời.

Chua xót, bất an. Nàng sợ nếu mình phát ra âm thanh thì đó sẽ là giọng nói nghẹn ngào, đứt quãng chứa đầy nước mắt.

Xe ngựa yên tĩnh đến đáng sợ, cả hai người đều bình ổn lại cảm xúc.

Thẩm Ước cũng nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mãi cho đến khi mã phu nhắc nhở: "Điện hạ, chúng ta đã đến nơi rồi."

Hắn không chút do dự trực tiếp ôm nàng xuống xe ngựa. Thẩm Ước cúi đầu, thấy rõ ánh mắt trốn tránh và bất lực của nàng, lửa giận sâu thẳm trong mắt càng thêm nghiêm trọng.

Nàng không muốn thấy hắn như vậy sao?

Cho nên kiếp này dù có nhớ rõ ràng mọi chuyện thì nàng vẫn muốn coi hắn như một vị khách qua đường. Dù ở trong vòng tay hắn nhưng vẫn theo bản năng trốn tránh...

Hắn nắm tay nàng bước vào sâu trong phủ. Trong xe ngựa yên tĩnh, hiển nhiên Tiêu Tịch Nhan đã dần lấy lại lý trí, nàng dụi dụi mắt, khôi phục tâm tình.

Thẳng thắn với hắn thôi.

Nhưng trong lòng Thẩm Ước lại như có một quả cầu lửa ngưng tụ, đốt cháy càng lúc càng mãnh liệt.

Tiêu Tịch Nhan cảm giác được tay hắn ngày càng lạnh lẽo, bước chân cũng trở nên dồn dập. Sau khi bước qua ngưỡng cửa tiến vào trong phòng, nàng có chút gian nan đuổi theo nam nhân.

Tiêu Tịch Nhan rũ mi, nhẹ giọng nói: "Thẩm Ước, chàng nắm tay ta đau quá."

Giọng nàng yếu ớt như lá mùa thu, nhẹ nhàng không trọng lượng. Thẩm Ước lại như bị sốc, đột ngột buông lỏng tay ra. Hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ đang cúi đầu, bộ dáng dường như uỷ khuất, lại chật vật quay lưng lại, hơi thở hỗn loạn.

Bóng dáng cô đơn và buồn bã.

"Tiêu Tịch Nhan, có phải nàng lại muốn bỏ ta không?"

Tiêu Tịch Nhan ở sau lưng hắn lắc đầu, nàng biết Thẩm Ước đã nhớ hết mọi chuyện, cũng không muốn che giấu tâm tư của mình nữa.

"Không phải, chỉ là ta không muốn lại liên luỵ đến chàng..."

Thẩm Ước ngắt lời nàng: "Ta đã nghĩ hết tất cả."

"Vậy nên kiếp này nàng cũng định rời đi một mình giống như kiếp trước sao? Cái gì nàng cũng nghĩ cho ta, nhưng nàng đã hỏi qua ý ​​ta chưa?"

Phía sau không có bất cứ hồi âm nào.

Thẩm Ước nhắm mắt lại, trái tim như bị dao nhọn cắt ra, máu thịt đầm đìa: "Cho nên, nàng chưa từng nghĩ tới việc tìm ta. Kiếp trước hay kiếp này ta đều bị nàng lãng quên."

"Ha ha." Hắn lạnh lùng tự giễu: "Coi như là một giấc mộng, đúng không?"

Đôi mắt của Tiêu Tịch Nhan đẫm nước, chỉ cần lắc nhẹ sẽ rơi xuống. Nàng kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng, yếu ớt vô lực nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Hắn chưa bao giờ dùng loại thái độ hờ hững này đối diện với nàng.

Giọng nói của Thẩm Ước như đã được mài giũa bằng đá sỏi: "Xin lỗi có ích không?"

Chỉ sợ là bất kể nàng mất trí nhớ hay hèn nhát đều đã sớm làm hắn thất vọng tột đỉnh.

Tiêu Tịch Nhan lắc đầu, nhưng hai tròng mắt lại bị nước mắt làm mờ đi, nhìn không rõ biểu tình của hắn. Tim nàng thắt lại, sức lực toàn thân đều đã bị nước mắt rút cạn, nhưng nàng không quan tâm.

Nàng biết rằng sự tra tấn mà hắn phải chịu đựng không nhẹ hơn nàng.

Đối với Thẩm Ước mà nói, sự tồn tại của nàng ngoài đau đớn và bi thương ra còn lại gì đâu?

"Ta sẽ rời đi." Tiêu Tịch Nhan hít sâu một hơi, run rẩy như ve sầu mùa đông: "Ta sẽ không làm phiền chàng nữa, cứ coi như ta..."

Chưa từng xuất hiện trước mặt chàng.

Gò má của Tiêu Tịch Nhan tái nhợt như tuyết, cơ thể gầy gò lắc lư. Nhưng nàng vừa mới xoay người, bàn tay lạnh lẽo lại đột nhiên bị bắt lấy, ngay sau đó bị đẩy lùi lại.

Thẩm Ước không nhịn được nữa ép người vào tường, một bàn tay đặt sau gáy nàng.

Nụ hôn mãnh liệt và tuyệt vọng cắt đứt tất cả những tiếng nức nở cùng giọng nói của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK