"Thẩm Hữu đâu."
Lính gác ngoài cửa nghe thấy tiếng động đi vào nói tiểu tử kia có lẽ đang ở trong võ đường.
Lúc này, ánh bình minh đã lên cao, bóng xanh lay động trong võ đường của phủ Tần Vương, lộ ra mấy điểm sáng. Những thuộc hạ từ Bắc viện đi theo tụ tập lại tán gẫu như chim:
"Thẩm Hữu, điện hạ coi trọng ngươi nên mới mang ngươi trở về sao?"
Thiếu niên mắt to mày rậm phun ngọn cỏ trong miệng ra, lộ ra hàm răng trắng: "Còn không phải sao! Lúc ở trên núi, ngày nào ta cũng giặt quần áo, nấu nướng chạy việc vặt. Ta thời thời khắc khắc quấn lấy điện hạ, cuối cùng điện hạ đã cảm động."
"Chuyện của ngươi cũng đủ nhẫn nhục."
Yến Nhị thở dài: "Nhưng điện hạ quả thực rất tốt với ngươi. Thẩm Hữu, tên mới của ngươi nhất định là do điện hạ đặt cho."
"Đúng vậy, điện hạ thương xót thân thế ta, nói nếu trước kia ta là kẻ không có gì, sau này xuống núi làm một người mới, thay tên sửa họ thành có là được."
"Nhưng cũng quen rồi, các ngươi cứ gọi ta là Tiểu Ngũ là được."
Yến Tứ vỗ vỗ vai thiếu niên: "Tiểu tử ngươi đúng là thú vị, may mà ngươi không trở nên quanh co, lại gặp được điện hạ nên mới có thể thoát ra khỏi vũng bùn sơn phỉ mà không bị dơ bẩn."
Thiếu niên cười nói: "Điện hạ tốt với ta hoàn toàn là do bị sự chân thành chất phác của ta đả động."
Thẩm Ước khoanh tay nhìn thiếu niên đang hoà nhập với mọi người, ánh mắt tối sầm.
Sau khi ẩn nấp vào núi Vô Kỵ, chính thiếu niên đã giúp đỡ hắn một cách vô hình, xóa tan mối nghi ngờ cuối cùng của những tên sơn phỉ khác. Mà trước đêm hắn chuẩn bị động thủ, Phó Ngũ đã chủ động nói hết mọi chuyện, bao gồm cả quá khứ của mình.
Thẩm Ước có chút thương hại và thiện cảm với thiếu niên nên đã đưa hắn xuống núi.
Nhưng ngọn núi mang tên Vô Kỵ lại vô cớ khiến hắn cảm thấy quen thuộc, còn có chút mất mát không thể giải thích được. Cứ như thể những con đường núi đó hắn đã từng cùng người khác đi qua trong giấc mơ.
Hiện giờ thân ảnh kia lại như một tấm gương, cười nhạo hắn suy nghĩ xằng bậy lấy giả làm thật.
......
"Thẩm Hữu."
"Có!"
Phó Ngũ - hiện giờ đã đổi tên thành Thẩm Hữu đột nhiên giật mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một khuôn mặt thờ ơ.
Ánh mắt Thẩm Ước sâu thẳm như vàng sẫm, vẫy tay: "Lại đây, bốn vương tập luyện với ngươi."
"Cũng không uổng công ngươi nói ta tốt với ngươi."
Thẩm Hữu vui tươi hớn hở nhảy từ trên đài xuống, nhẹ nhàng chạy đi. Tất cả các thuộc hạ lại cảm thấy lạnh sống lưng, vô cớ thương tiếc tiểu tử vô tội này.
Thẩm Hữu còn không biết, những người phía sau hắn trong nháy mắt đã lặng lẽ tản ra như chim sáo, sợ bị vạ lây.
Suy cho cùng, việc huấn luyện mà điện hạ nhắc đến không đơn giản như vậy.
- --
Giang thị ở Hoài Dương là thế gia vọng tộc, đáng tiếc nhân khẩu không nhiều, tính đến năm Vĩnh Ninh thứ nhất, Giang gia chỉ còn huynh muội hai người.
Lúc này, phía sau tấm bình phong gỗ Bảo Sơn, hạ nhân thị tỳ của Giang gia đang lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh.
Ngồi trước chiếc bàn gỗ đỏ là một thiếu nữ y phục lộng lẫy, nàng sinh ra lẻ loi, đôi lông mày cao như núi xa, con ngươi như thủy ngân, giống như một tiên tử không dính khói lửa phàm tục.
Băng sơn mỹ nhân đang chậm rãi ăn canh tổ yến, bỗng nhiên cau mày:
"Không đủ ngọt."
Giang Nguyệt quay đầu lại, đang định phàn nàn với ca ca.
Cách đó không xa, nam nhân ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, ngón tay trắng nõn như ngọc lật lại một trang mật thư khác. Giang Hạc Châu không ngẩng đầu lên, giọng nói ôn nhu:
"Nguyệt Nhi, mấy ngày trước vừa mới kêu đau răng, ăn ít đường thôi."
Khuôn mặt của nam nhân giống như một bóng núi tuyết mát lạnh đơn độc phản chiếu trên bầu trời, vẻ mặt ôn nhu nhưng lại có một sự uy nghiêm không thể xâm phạm.
Hai huynh muội không giống nhau về ngoại hình nhưng khí chất lại rất giống nhau. Trong xương cốt lộ ra vẻ uy nghiêm tự nhiên, khiến người ta có cảm giác xa cách, không dám thân cận.
Giang Nguyệt trong lòng than nhẹ một tiếng, đã là mệnh lệnh của ca ca, cũng không thể làm gì được.
"Nhưng ít nhất cũng phải thêm một thìa mật ong."
"Nửa thìa, nghe lời."
Nhóm nô tỳ phía sau không khỏi cười thầm.
Hai huynh muội sinh ra giống như thiên tiên, dường như chỉ cần ăn gió uống sương, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể xâm phạm. Tuy nhiên, tính tình khi ở chung lại không như vẻ ngoài của họ.
Giang Nguyệt mím môi: "Được rồi, Phương Nhi, mau giúp ta thêm nửa thìa."
Trừ khi cần thiết, bình thường nàng sẽ không làm trái sự sắp xếp của Giang Hạc Châu. Dù sao nàng cũng được hắn nuôi lớn.
Bởi vì Giang lão gia và Giang phu nhân mất sớm, năm ấy Giang Hạc Châu mới mười mấy tuổi đã tiếp nhận vị trí gia chủ của Giang gia, điều hành toàn bộ Giang gia.
Huynh muội hai người sống nương tựa vào nhau. Giang Hạc Châu từ bỏ công danh trở thành thương nhân, kinh doanh tàu buôn đường thuỷ đến nay, Giang gia có thể nói là đệ nhất hào môn Kim Lăng. Ngay cả ở Trường An, vị trí tứ đại gia tộc của Giang gia cũng được củng cố vững chắc.
Cuộc sống của Giang Nguyệt trong Giang gia luôn lười biếng và tốn kém. Giang gia có rất nhiều của cải, cho dù nàng tuỳ ý tiêu xài cũng không ai nói một lời. Nàng cũng không cần sớm tối thưa hầu, là nương tử duy nhất nên được cả nhà chiều chuộng.
Nhưng nếu là Giang Hạc Châu quản chế, nàng nhất định phải nghe lời.
Giang Nguyệt biết hắn là người quan tâm đến nàng nhất trên đời. Vì vậy, trong hầu hết các trường hợp, nàng luôn là một muội muội ngoan ngoãn nghe lời.
Thiếu nữ cụp mắt xuống, chán nản uống thuốc bổ. Giang Hạc Châu liếc mắt nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia ấm áp.
Giang Nguyệt đang thong thả ăn cơm, bỗng nhiên nhìn thấy nữ thị vệ Thiên Vũ đi vào nói: "Tiêu thất nương tử đến rồi." Thiếu nữ dùng khăn tay lau miệng, đặt thìa ngọc lại vào trong bát.
"Ca ca, ta đi chiêu đãi khách nhân trước." Làn váy chói mắt của nàng trong nháy mắt biến mất.
Giang Hạc Châu bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên chỉ giả vờ ngoan ngoãn.
- --
Cây cối ở Ngọc Đường nở đầy hoa xuân, đung đưa trong gió yểu điệu duyên dáng.
"Thất nương?"
Tiêu Tịch Nhan quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ thanh lãnh như sương đang cầm chiếc kéo bạc trong tay, động tác có chút vụng về, hình tượng tiên tử lạnh lùng cũng xuất hiện một vết nứt.
"Cô đang nhìn gì thế?"
"Cây hoa."
Giang Nguyệt cẩn thận cắt đứt sợi chỉ trong tay: "Ta nghe ca ca nói cây ngọc lan này đã trồng được mấy trăm năm rồi."
"Được rồi, Thất nương ngươi nhìn xem, lần này ta thêu như thế nào."
Giang Nguyệt vốn muốn thêu một con hạc, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn gần như chưa bao giờ đụng đến đồ thêu của nữ nhi, hơn nữa hình con hạc quá khó. Vì thế lại sửa thành thêu hoa lan nhưng vẫn thất bại thảm hại. Cuối cùng, nàng nghĩ đến việc thử thêu một đoạn trúc xanh."
Tiêu Tịch Nhan nhận lấy chiếc khăn tay màu trắng, xem xét cẩn thận. "Ở đây vẫn còn có chút nghiêng, cô xem..."
Một người dạy một người học, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng một nửa cành trúc đã thêu xong. Đáy mắt Giang Nguyệt tràn đầy hài lòng, nhưng vẻ mặt lại bình đạm như nước: "Thì ra thêu thùa cũng không quá khó."
Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan ôn nhu, trong lòng không khỏi bật cười, lại có chút thất thần. Giang Nguyệt tính tình đáng yêu nhưng khuôn mặt lạnh lùng băng giá lại làm nàng nhớ đến một cố nhân giống vậy.
Giang Nguyệt suy nghĩ nói: "Cô cảm thấy ta có thể thêu xong trước tiệc sinh nhật không?"
"Yên tâm, ta đảm bảo cô nhất định sẽ làm được."
Giang Nguyệt thở dài, nàng mới đến Trường An, cũng không kết giao bạn nữ nào. May mà còn có Tiêu thất nương ở đây: "Nhan Nhan, may mà quen biết cô."
Tiêu Tịch Nhan không khỏi nhớ lại vào đầu năm ngoái, tác phẩm thêu thùa mà nàng nhờ Hà Quang bán đã được truyền tới tay Giang Nguyệt. Giang Nguyệt thích những họa tiết hoa cỏ và chim chóc mà nàng thêu nên muốn nàng dạy việc nữ công cho, vì thế nên gặp nhau rồi quen biết.
Giang Nguyệt chỉ kém nàng một tuổi, nói là thầy trò, lại dần dần giống như tri âm, không có gì giấu nhau.
Tiêu Tịch Nhan bởi vậy cũng biết được Giang Nguyệt có một đại ca. Giang Nguyệt chăm chỉ học thêu thùa chính là vì Giang gia muốn tổ chức yến tiệc vào mùa xuân, cũng là tiệc sinh nhật nàng ấy tổ chức cho Giang Hạc Châu, nàng muốn tặng Giang Hạc Châu một chiếc khăn tay thêu thủ công.
Giang Nguyệt đặt chiếc khăn tay xuống, đôi mắt trong veo sáng ngời: "Hôm nay thêu cũng gần xong rồi, hôm trước ca ca đã gửi cho ta một cây đàn cổ cầm, ta với cô cùng nghe một chút, đi thôi."
Trùng hợp là hai người đều rất say mê âm nhạc.
Tiêu Tịch Nhan mỉm cười: "Được."
Giang Nguyệt chủ động nắm tay nàng, giọng điệu vui vẻ hân hoan: "Nhan Nhan, tiệc sinh nhật cô có thể tới được không?"
Tiêu Tịch Nhan gật đầu đồng ý. Nàng ấy chân thành mời, sao nàng có thể không tới.
- --
Cùng lúc đó, Giang gia cũng đón tiếp một vị khách ít đến.
Trong phòng trà, gia chủ của Giang gia Giang Hạc Châu trông giống như một cây tre đơn độc. Ván cờ đã bày ta, chỉ chờ nam nhân khí chất nghiêm nghị trước mặt cầm quân đen lên.
Giang Hạc Châu lặng lẽ quan sát biến hóa, thản nhiên nói: "Nguyệt Nhi quan tâm tới ta, dự định tháng ba tổ chức tiệc sinh nhật cho ta, ngươi có tới không?"
Thẩm Ước hạ cờ, trầm giọng nói: "Không tới."
Giang Hạc Châu khẽ mỉm cười: "Vậy thật là đáng tiếc. Nhưng đúng là như vậy, từ khi còn nhỏ ngươi đã không hòa đồng, cũng không thích những yến tiệc như thế này."
Thẩm Ước trả lời một cách mỉa mai: "Đã nhiều năm rồi, người cũng vẫn thích học đòi văn vẻ."
"Ngươi không hiểu. Đây là Nguyệt Nhi chuẩn bị cho ta, nàng đã tốn rất nhiều tâm tư."
Thẩm Ước kỳ quái nhìn hắn một cái. Những lời người này nói chẳng qua chỉ để khoe khoang muội muội của mình thôi.
Giang Hạc Châu tiếp tục nước cờ, một lát sau, ván cờ đã ngang bằng: "Nói đi, ngươi từ trước đến nay không có việc gì sẽ không tới cửa, sao lần này lại đến gặp ta?"
Động tác của Thẩm Ước đình trệ. "Lần này tới là do quá nhàn rỗi. Nhưng đúng là có một chuyện khiến ta bận tâm."
Ngoài phòng nước chảy bên vách đá, hoa rơi bay trong gió, một mùi hương không rõ thoảng qua.
Giang Hạc Châu nhướng mày: "Ồ? Người chuyện gì cũng tuỳ ý như ngươi còn có việc phiền lòng sao?"
"Ta là người, đương nhiên sẽ có."
"Xin được lắng nghe."
Thẩm Ước nhíu mày: "Từ năm này qua năm khác, ta luôn lặp lại một giấc mơ."
Nghe Thẩm Ước kể xong, Giang Hạc Châu cau mày.
"Cho nên như ngươi đã nói, giấc mơ này không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ngươi, sau khi tỉnh lại cũng không có ký ức, vậy thì ngươi cần gì phải phiền muộn?"
"Ta luôn cảm thấy mình nên tìm nàng."
Thẩm Ước không thể diễn tả được loại cảm giác tim đập thình thịch này, hắn chỉ cảm thấy từ khi rời núi Vô Kỵ trở về Trường An, mong muốn tìm hiểu nguyên nhân của mọi chuyện càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nói cách khác, nó đã trở thành một loại chấp niệm của hắn.
"Nhưng ngươi không nhớ được khuôn mặt của nàng, cũng không nhớ bất kỳ chi tiết nào. Ngay cả giấc mơ cũng thực sự rất thần bí." Giang Hạc Châu nhấp một ngụm trà: "Loại chuyện này e là chỉ có thể lấy phương pháp huyền học để giải quyết."
Thẩm Ước liếc hắn một cái, người này biết rất nhiều chi thuật: "Ta đã tìm kiếm một số lão đạo sĩ có kinh nghiệm nhưng đều vô dụng."
"Trường An có không ít miếu chùa cổ tháp nổi tiếng, ngươi có thể đi xem một chút, cho dù không thể ngộ được, cũng có thể khiến cho lòng ngươi an tâm hơn."
Nghĩ đến ngôi chùa cổ, Thẩm Ước khẽ cau mày, từ trước đến nay hắn không tin vào thần thánh hay những thế lực kỳ lạ.
Nhưng lần này hắn không phản bác.
"Ngươi có kiến nghị nơi nào không?"
"Không bằng ngươi đến chùa Quan Âm một chuyến đi." Giang Hạc Châu không biết nhớ tới điều gì, mặt mày trong sáng có chút dịu dàng: "Nơi đó thanh tĩnh, không tồi."