• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong rừng núi xanh xám, nam nhân trông giống như một loài dã thú khát máu, đôi mắt màu vàng nhạt tỏa ra khí tức xám xịt và thù địch. Màu sắc trên y phục của hắn dường như đã đậm hơn trước, đao sắc trong tay vẫn còn rỉ máu.

Khi nhìn thấy bộ dáng ướt đẫm của Tiêu Tịch Nhan và sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, trái tim Thẩm Ước vỡ vụn như sỏi đá.

Đây là người mà hắn luôn im lặng đặt ở đầu quả tim, trước sau cẩn thận che chở, lúc này lại bị người khác đùa nghịch khi dễ. Ngực Thẩm Ước truyền đến một cơn đau tê dại mà xa lạ, vô cùng kịch liệt.

Hắn muốn giết người.

"Nếu ngươi động thủ với nàng, chỉ cần ta còn thở, ta sẽ không để ngươi yên."

Thẩm Ước lớn tiếng nói, nhưng bên trong lời nói bình tĩnh lại ẩn chứa sát ý. Giống như một con sói đơn độc ở nơi hoang dã lộ ra những chiếc răng nanh, có thể lao tới bất cứ lúc nào xé Đinh Tiều thành từng mảnh.

Đinh Tiều dựng tóc gáy, nhưng hắn vừa ấn lưỡi dao trong tay vào cổ họng mỏng manh của thiếu nữ, vừa trầm giọng nói: "Thẩm Ước, ngươi nói xem phản ứng của ngươi nhanh hơn hay là con dao ở trong tay ta nhanh hơn?"

"Hiện tại nên là ta ra lệnh cho ngươi, đứng ở nơi đó, không được lại đây, bỏ đao xuống."

Nhìn thấy Thẩm Ước nghiến chặt hàm, mặc dù trong mắt có sát ý rõ ràng nhưng hắn vẫn phải tuân lệnh, bỏ đao xuống đất. Đinh Tiều cuối cùng cũng bình tĩnh lại được phần nào. Hắn đã đặt cược đúng, không ngờ Thẩm Ước lại thực sự coi trọng nữ tử này.

A, cũng phải, hắn nghe nói người Nguyệt Di đều là những hạt giống si tình.

Hiện giờ bọn họ cách nhau mười bước, Thẩm Ước dù có nhanh đến đâu cũng không thể cứu được người trước mặt. Thuộc hạ của hắn đã mang theo Phó Ngũ đi tìm trại chủ, nhất định Chu Phinh sẽ hiểu rõ mọi chuyển, nhanh chóng mang theo người đến đây bao vây...

Đến lúc đó hắn chính là người lập công trong trại.

Giọt mưa rơi trên hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan, nàng không ngừng run rẩy, trái tim thắt lại dữ dội. Trên người hắn có máu, chẳng lẽ hắn cũng bị thương? Nhưng ý thức của nàng dần tan rã vì không còn sức lực, nàng nhắm mắt lại, chỉ còn đôi môi run rẩy.

Giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ: để hắn đi, không cần quan tâm đến nàng.

Nếu không phải Thẩm Ước ở đó, sớm muộn gì nàng cũng bị bắt đưa lên núi làm ca kỹ hoặc nô lệ, thà bị giết luôn còn hơn. Dù sao thì đời này nàng cũng không thể sống thọ.

Nhưng nếu nàng liên luỵ đến hắn sẽ khiến cho nàng cảm thấy khó chịu hơn là bị xé nát trái tim.

Thẩm Ước hiểu được khẩu hình của Tiêu Tịch Nhan. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào, lúc này trái tim hắn như bị đập mạnh một kích.

Nàng......

Hắn chỉ muốn giữ nàng trong vòng tay, từ giờ che chở nàng dưới đôi cánh của mình. Cẩn thận quý trọng, để đời này nàng không gặp chuyện phiền muộn nữa, bình an vô sự.

Đinh Tiều thầm nghĩ, chỉ cần đợi thêm một lát nữa, nam nhân trước mặt thoạt nhìn kiêu ngạo không để ai vào trong mắt sẽ phải quỳ gối dưới chân hắn.

Tiếng sấm sét ầm ầm đột nhiên nổ ra từ bầu trời.

Khi tiếng sấm thứ hai nổ ra, Thẩm Ước cũng giơ tay ra hiệu, Phó Ngũ đứng trên cây phía sau Đinh Tiều kéo ná cao su ra, một giọt mồ hôi rơi trên trán.

Hòn đá đập vào khuỷu tay Đinh Tiều, hắn đột nhiên mất sức, tê dại ngã xuống.

Nhưng mà giây tiếp theo hắn còn chưa kịp lấy lại sức lực, máu tươi đã bắn tung tóe trước mắt.

Không ai có thể nhìn rõ, nhưng trong ánh sáng chói lóa của tia sét, hoặc có lẽ vào lúc Đinh Tiều chớp mắt, Thẩm Ước đã như bóng ma nhặt đao lên phi đến trước mặt hắn.

Đao của hắn đạt tốc độ tối đa, giống như ngày thường chém một miếng gỗ vụn, mắt cũng không chớp chặt đứt cánh tay của Đinh Tiều.

Tiêu Tịch Nhan chỉ nghe được phía sau kêu lên một tiếng thảm thiết: "A! Tay của ta!"

Đinh Tiều đột nhiên ngã xuống đất, đôi mắt trợn to vẫn còn chứa sự sợ hãi và đau đớn, trên cổ còn có vết dao mới.

Bên tai Tiêu Tịch Nhan truyền đến một thanh âm trấn định bình tĩnh, Thẩm Ước ôm thiếu nữ vẫn còn vài phần ngẩn ngơ vào lòng, nhẹ nhàng ấn gò má nàng vào ngực.

"Đừng nhìn, đừng sợ, ta đã về rồi."

Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, nhưng đôi mắt của Tiêu Tịch Nhan lại bị hắn che lại, nàng không nhìn thấy gì cả.

Nàng vô lực rơi vào vòng tay có vẻ đặc biệt ấm áp trong một ngày mưa. Tay chân run rẩy như cảm thấy đã đến nơi bình yên, đột nhiên toàn bộ sức lực đều được giải tỏa.

Nàng được hắn ôm rất chặt, đầu óc lại dần dần cảm thấy choáng váng.

Thẩm Ước bế nàng lên, ôm chặt thiếu nữ đang dần bất tỉnh trong vòng tay mình.

"Tiểu Ngũ, lại đây cầm ô cho ta."

"Thẩm ca, ta đến đây!" Phó Ngũ cầm ná cao su từ trên cây nhảy xuống, vội vàng chạy tới. "Nếu không phải trước đây huynh dạy ta cung pháp và bẫy rập, ta đã không có khả năng trốn thoát."

Sau khi bị bắt đi, hắn đã thiết kế để tên lâu la kia rơi vào bẫy rập mới có thể trốn thoát.

"Ngươi có thể bảo vệ nàng đến tận bây giờ đã là không tồi rồi, đa tạ." Thẩm Ước cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của người trong ngực, giọng nói khàn khàn: "Là ta sơ ý."

Phó Ngũ khẩn trương nói: "Tịch Nhan tỷ không có việc gì chứ?"

"Nàng đã dầm mưa quá lâu rồi."

Cánh tay ôm chặt thiếu nữ của Thẩm Ước căng thẳng, bước nhanh về phía tiểu lâu. Không biết bây giờ trên núi xảy ra chuyện gì, mưa dần dần tạnh, nhưng xung quanh lại vô cùng tĩnh mịch.

Bên ngoài tiểu lâu, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.

"Chủ tử, ngoại trừ chủ sơn trại của núi Vô Kỵ là Hùng Dật, những thủ lĩnh khác đều đã bị xử tử. Đám thuộc hạ đã bắt đầu lục soát trong núi, đang định khảo vấn mấy tên kia."

"Không cần, chỉ có ta biết hắn ở đâu."

Thẩm Ước rũ mắt nói: "Sai người chuẩn bị xe ngựa, lò sưởi, thuốc trị hàn dưới chân núi... Tìm thêm một nữ thị vệ tới đây."

Thuộc hạ lại không tỏ ra ngạc nhiên trước mệnh lệnh bất ngờ này.

"Vâng."

Tất cả cuộc trò chuyện, Thẩm Ước đều không tránh mặt Phó Ngũ. Hắn lại quay đầu nhìn thiếu niên: "Tiểu Ngũ, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

"Thẩm ca, kỳ thật lần đầu tiên quấn lấy ở lại bên cạnh huynh, ta đã nghĩ tới chuyện này rồi. Ta sẽ không hối hận."

"Được." Thẩm Ước ra lệnh: "Đưa cả đứa nhỏ này về đi."

Sau khi Phó Ngũ theo hắc y nhân xuống núi, Thẩm Ước không chút do dự ôm Tiêu Tịch Nhan vào phòng.

Tiêu Tịch Nhan luôn có cảm giác như mình đang ở trên mây, cơ thể nhẹ nhàng bay bổng, như đang bồng bềnh giữa những đám mây mềm mại. Đám mây dường như có hình thể, một sự tồn tại đáng tin cậy và ấm áp.

Nàng nhịn không được cuộn tròn như một đứa trẻ, muốn đến gần nguồn nhiệt kia hơn một chút.

Động tác của Thẩm Ước cứng đờ vì gò má thiếu nữ đột nhiên áp vào ngực hắn.

Lạnh băng, mềm mại và hơi phiếm hồng.

Nhưng hắn không dám xao lãng buông nàng ra khỏi lòng mình. Nhưng lúc cơ thể họ sắp tách ra, thiếu nữ đột nhiên duỗi cánh tay vòng lấy cổ hắn.

Tiêu Tịch Nhan nhắm chặt mắt, trong lúc hỗn loạn, nàng nhịn không được nhẹ giọng nói: "Đừng đi..."

Trước đây lúc mắc bệnh, nàng cũng chỉ quen với việc tự mình vượt qua. Tuy nhiên, lúc này ý thức hỗn loạn, thế nhưng sinh ra chút cảm giác tuỳ ý, nàng chỉ biết rằng mình không nỡ rời xa cái ôm ấm áp đó.

Giọng nói tự nhiên của thiếu nữ lại có vẻ phá lệ quyến rũ.

Hầu kết của Thẩm Ước cuộn lại, hắn vô cớ cảm thấy khát nước. Hắn đè nén tâm trí, tiếp tục khắc chế động tác. Nhanh chóng cởi bỏ bộ xiêm y ướt sũng của nàng, quấn chăn, lại lấy khăn khô lau hết nước mưa cho nàng.

Hiện giờ tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể lấy y phục trong phòng của mình để mặc cho nàng.

Thiếu nữ trong lòng hắn giống như một con thỏ tai cụp, chỉ có thể yếu ớt dựa vào cánh tay hắn. Nam nhân nhắm chặt mắt lại, đôi môi đỏ tươi mím chặt, giữa đôi lông mày ngày thường vắng lặng cũng hiện lên một tia dục vọng mê hồn.

Dù chạm vào nàng qua một lớp khăn, động tác của hắn cũng cố gắng nhanh nhất có thể, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tứ chi lạnh lẽo và mềm mại đang toàn tâm ỷ lại nằm trên người hắn.

Rõ ràng là sau cơn mưa tiết trời lạnh lẽo, nhưng trên trán Thẩm Ước lại rịn ra một giọt mồ hôi, lòng bàn tay cũng nóng lên.

Bàn tay của nam nhân to lớn, khi Tiêu Tịch Nhan chạm vào, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng kêu khe khẽ, giống như tiếng ngâm nga khi bị hôn.

Trong đầu Thẩm Ước nhịn không được nghĩ tới bộ dáng của một con thỏ trắng. Nó có đôi mắt hồng, vẻ ngoài mềm như bông, bị người khác chọc mới di chuyển.

Nàng trông quyến rũ và ỷ lại vào người khác như vậy ngày thường cũng coi như hiếm thấy.

Thẩm Ước nhắm mắt lại, kìm nén cơn kích động, trên cổ và trán nổi lên vài đường gân xanh.

Động tác của hắn càng nhanh hơn.

Cuối cùng sau khi thu dọn xong mọi thứ, hàng mi dài của thiếu nữ vẫn rũ xuống, nhưng cơ thể lại đột nhiên khẽ run lên. Trong nháy mắt, gần như toàn bộ máu của Thẩm Ước dồn lên lồng ngực, tưởng rằng nàng đã tỉnh.

Nhưng Tiêu Tịch Nhan cuối cùng vẫn không mở mắt, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên người hắn. Xiêm y vẫn chưa đổi hết hoàn toàn, nhưng đã thay y phục ướt sũng, nàng rõ ràng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lông mày cau lại của nàng cuối cùng cũng giãn ra, chỉ là đôi môi vẫn tái nhợt như tuyết, gò má lại nổi lên một mảnh ửng hồng.

Đối với Thẩm Ước mà nói, nữ lang mỏng manh và nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ bồng bềnh.

Nhưng mà trách nhiệm nho nhỏ này lại nặng nề như vậy.

Thẩm Ước trầm mặc quấn áo choàng quanh người nàng, ôm nàng thật chặt đi xuống núi. Trong thâm tâm hắn đã quyết định rằng dù thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ không để nàng gặp nguy hiểm nữa.

......

Có một ngôi chùa trên núi cách núi Vô Kỵ không xa, chỉ là có chút vắng vẻ.

Trên đường, ánh mắt nam nhân tràn đầy xót xa và đau lòng. Thẩm Ước ở trên xe ngựa bảo nữ thị vệ lần nữa thay xiêm y cho nàng, lại liên tục chườm khăn ướt lên trán cho nàng hạ nhiệt.

Khi đến chùa Tử Sơn, Thẩm Ước một mình ôm nàng xuống xe.

Chùa Tử Sơn ẩn mình giữa lưng núi, có rừng sâu và chiếc chuông cổ xa xa. Lão hòa thượng có lòng từ bi, sau khi nghe được ý định của Thẩm Ước, nhẹ nhàng gật đầu, lệnh cho đệ tử quét chiếu đón tiếp.

Thẩm Ước nhẹ nhàng đặt Tiêu Tịch Nhan lên giường, đắp chăn cho nàng.

Lúc này, trải qua một chặng đường cẩn thận chăm sóc, nhiệt độ của thiếu nữ đã giảm bớt một chút, hô hấp cũng dần dần ổn định. Chỉ là mệt mỏi quá độ, dường như chìm vào một giấc ngủ dài.

Nhưng Thẩm Ước biết hắn không thể ở lại đây với nàng được nữa.

Hoàng đế đã truyền đến mật lệnh, lệnh cho hắn ngày mai nhanh chóng trở về kinh.

Nàng cũng phải trở về phủ Tuyên Bình Hầu, sự tồn tại của hắn sẽ gây tổn hại đến thanh danh của nàng.

"Chờ ta, được không?"

Chỉ còn một đêm, thời gian của hắn không nhiều lắm, chỉ có thể vội vàng hoàn thành những việc cuối cùng. Thẩm Ước viết thư phái người đưa tin tới Tuyên Bình Hầu phủ, lại thành khẩn nhờ lão ni trong chùa chăm sóc, để nữ thị vệ ở lại coi chừng.

Cuối cùng, Thẩm Ước đặt một lá thư dưới giá nến.

Ngày sau gặp lại, đây là ước hẹn.

Nhất định không phụ.

Đợi tình hình ở Trường An lắng xuống, hắn nhất định sẽ lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, cưới nàng làm vợ, ở bên nàng đến hết đời.

Cơn gió đêm thổi qua, hắn đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Tiêu Tịch Nhan đang hôn mê, linh hồn như bị rút cạn, cảm giác như có thứ gì đó đã rời bỏ mình. Trong lúc mơ màng, một vệt nước mắt mơ hồ chảy dài trên gò má nhợt nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK