Dòng bình luận rộn ràng vang lên.
[Góc áo này thảm rồi, tối nay chắc chắn sẽ bị nam phụ vò nát.]
Tim tôi lỡ nhịp, vừa quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Tống Yếm Ly đang cúi xuống, hôn lên góc áo mà tôi đã nắm qua.
Lúc này, Cố Niệm và nữ chính Tô Lai cùng bước vào lớp.
Tô Lai mặc váy ngắn hơn bình thường, áo đồng phục được chỉnh bó sát làm nổi bật lên vòng eo thon và đôi chân dài.
Ánh mắt của một nửa số nam sinh trong lớp đều dõi theo cô ta.
Còn Cố Niệm – nam chính lạnh lùng, cao quý.
Chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc dính máu, trên mặt còn vết thương, trông có chút thảm hại.
Cậu ta xách một túi thuốc, Tô Lai định tới giúp.
Nhưng vẻ mặt Cố Niệm lạnh nhạt, cúi mắt tránh né sự đụng chạm của cô ta.
Hiện tại Cố Niệm vẫn đang trong giai đoạn bị nữ chính Tô Lai coi thường vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó.
Nhưng sau này, cậu ta sẽ nhận ra mình có tình cảm với một Tô Lai cá tính và độc lập.
Tôi còn đang ngẩn người thì Cố Niệm đưa túi thuốc tới.
“Miên Miên, có thể giúp tôi bôi thuốc không?”
Cậu ta khẽ nhíu mày, vết thương trên cánh tay vẫn đang rỉ máu, giọng nói có chút đáng thương.
Tôi giơ tay, định nhận lấy túi thuốc.
Dòng bình luận lại xuất hiện.
[Nam chính đúng là kẻ lươn lẹo, vừa chơi trò công chúa và chó với nữ chính, vừa dụ dỗ nữ phụ.]
[Chẳng phải chỉ muốn nữ phụ nhường suất tuyển thẳng đại học cho mình thôi à?]
[Chỉ bị thương có chút xíu trên tay còn ra vẻ đáng thương. Trong khi nam phụ bị cả vết thương dài sau lưng vẫn còn đang chảy máu, mà đầu óc chỉ toàn nghĩ đến góc áo mà cô ấy vừa nắm vào!]
Tôi quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Yếm Ly.
3.
Ánh mắt Tống Yếm Ly hiện lên sự chế nhạo, nghiêng đầu tránh ánh nhìn của tôi.
Sắc mặt hắn lạnh lùng như ngọc, vài lọn tóc lòa xòa trước trán trông cô độc và mong manh.
Tôi dứt khoát đứng dậy, nhìn về phía Tống Yếm Ly ngồi phía sau.
Hoàn toàn phớt lờ bàn tay của Cố Niệm vẫn đang lơ lửng giữa không trung.
Tôi dừng lại trước mặt Tống Yếm Ly, đưa tay định chạm vào lưng hắn.
Cổ tay lại bị giữ chặt.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Làm gì đấy?”
[Giả vờ lạnh lùng như thế, nhưng sự khao khát đã tràn đầy trong ánh mắt rồi đúng không? Khoảnh khắc chạm vào cổ tay nữ phụ, ánh mắt nam phụ còn tình hơn vài phần nữa cơ.]
[Thật đúng là kiểu người ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng thì phấn khích. Ai vui thì tôi không nói.]
Tôi cố tình “hừ” nhẹ một tiếng, giọng thấp xuống: “Đau quá.”
Quả nhiên, Tống Yếm Ly lập tức buông tay.
Tôi nhân cơ hội đưa tay chạm vào lưng hắn, đầu ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt, m.á.u đỏ thấm qua ngón tay tôi.
[Nữ phụ bị sao vậy? Theo nguyên tác, lúc này cô ấy phải bôi thuốc cho nam chính Cố Niệm, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của Tống Yếm Ly mới đúng chứ?]
[Sau này vết thương của Tống Yếm Ly bị nhiễm trùng, sốt cao một tuần, suýt thì mất mạng.]
[Nữ phụ tự dưng thông minh thế này là sao? Biểu cảm ấm ức của cô ấy không chỉ nam phụ mà ngay cả tôi cũng chịu không nổi nữa, vừa yếu đuối vừa ngọt ngào.]