6.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trong nhà đã không còn bóng dáng Tống Yếm Ly.
Hắn cũng không đến trường.
Tôi mang tâm trạng nặng nề chịu đựng đến tiết thứ ba thì nghe được một tin xấu.
Suất tuyển thẳng duy nhất của toàn trường đã bị Cố Niệm lấy mất.
Tôi điên cuồng chạy đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, muốn tìm một lời giải thích.
Nhưng lại nhìn thấy trong văn phòng có Tô Lai và vị hiệu trưởng đang khúm núm bên cạnh cô ta.
Bóng dáng thanh mảnh của Cố Niệm thẳng tắp, nhưng ánh mắt nhìn Tô Lai đã trở nên sâu thẳm và phức tạp.
Thấy tôi xuất hiện, Tô Lai thậm chí không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Cô ta chỉ hờ hững nói với hiệu trưởng:
“Thành tích tốt không phải là lợi thế gì cả, có tiền mới là quan trọng. Bố tôi mỗi năm quyên góp cho trường bao nhiêu tiền, một suất tuyển thẳng thì đã là gì…”
Hiệu trưởng đối mặt với lời chất vấn của tôi thì tỏ vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Thậm chí còn trách mắng tôi nhỏ mọn, không rộng lượng.
Ông ta nói, ngoài thành tích học tập, tôi không có điểm nào vượt qua được Cố Niệm.
Cố Niệm cần suất tuyển thẳng này hơn tôi.
Hốc mắt tôi cay xè, viền mắt không kiềm chế được đỏ lên, môi bị cắn chặt đến mức run rẩy.
Trong hành lang vắng người, tôi mới dám bật khóc thành tiếng.
Những lời bình luận cũng hiếm khi yên lặng vài giây, sau đó là hàng loạt lời mắng mỏ.
[Tôi muốn gửi d.a.o găm cho cái tác giả này, nữ phụ ngày ngày chăm chỉ học tập, sáng chưa bình minh đã dậy, tối thức khuya làm bài, lần nào cũng đứng nhất khối.]
[Cô ấy đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực, vậy mà suất tuyển thẳng nói cho người khác là cho người khác, tưởng thi đại học là trò đùa chắc?]
[Mạng sống của nữ phụ không phải là mạng sao? Ca tụng đặc quyền, xem thường những người nỗ lực cố gắng, đây là nam nữ chính kiểu gì, giá trị quan kiểu gì đây?]
[Nữ phụ nhỏ bé đáng thương quá, cô ấy khóc mà tôi cảm thấy cả thế giới này đều sai.]
Ai ngờ sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã nhận được cuộc gọi từ cô bạn ngồi bàn trước.
“Miên Miên, suất tuyển thẳng lại được trả về cho cậu rồi!”
Tôi giật mình, bật dậy khỏi giường.
“Cái gì cơ?”
Vừa bước vào lớp, mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.
Cô bạn ngồi bàn trước kể: “Tối qua thầy hiệu trưởng tăng ca, văn phòng bị người ta đập phá, sau đó điện thoại thầy cũng bị mất cắp, đoạn ghi âm giữa thầy và bố của Tô Lai bị tung ra…”
“Sáng nay bên sở giáo dục đến xử lý thầy hiệu trưởng, sau khi biết chuyện về suất tuyển thẳng này, người ta đã trả suất lại cho cậu rồi.”
Tôi vỗ ngực, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mỉm cười nói đùa với cô bạn: “Tớ may mắn thật, tên trộm này đến vừa kịp lúc.”
Dòng bình luận như nổ tung.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
[Nữ phụ chắc không biết, tên “trộm” đó cao 1m9, có 8 múi cơ bụng, đẹp trai ít nói, và tên là “Tống Yếm Ly” đâu nhỉ?]
Hả?
Tôi ngơ ngác.
[Nam phụ tối qua đứng ở hành lang nhìn nữ phụ khóc lâu như vậy, đến đêm liền đi đánh thầy hiệu trưởng một trận, đập nát cả văn phòng… Bây giờ có lẽ đang ở nhà cũ chịu phạt của bố hắn rồi.]
[Nam phụ: Dù tôi quan tâm cô ấy, nhưng từ nay về sau tôi sẽ không cười với cô ấy nữa.]