Buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách đợi Tống Yếm Ly.
Đã gần 12 giờ, hắn vẫn chưa trở về.
Ngón tay tôi gõ vài chữ trên điện thoại rồi lại xóa, cuối cùng gửi đi một tin nhắn.
[Sao cậu vẫn chưa về?]
Bên kia hiển thị “Đang nhập…” rất lâu.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Một lát sau, hắn trả lời: [Tôi rất bận, dạo này sẽ không về nữa.]
Tôi: [Vậy bây giờ cậu có rảnh không?]
Tống Yếm Ly: [???]
Tôi mím môi gõ chữ: [Tôi có chuyện muốn nói với cậu…]
Tống Yếm Ly: [Tôi sẽ không làm phiền cậu vì bệnh của mình nữa, chia tay thì tôi đồng ý rồi, tôi cũng không cần cậu đến mức đó.]
Tôi: [Nhưng mà tôi lỡ làm vỡ cái cốc rồi… hu hu hu.]
Tống Yếm Ly—
[Cậu bị bỏng à?]
[Có bị thương không?]
[Đừng sợ.]
[Cậu ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, đừng tùy tiện đi lung tung.]
[Chờ tôi.]
[Tôi sẽ về ngay.]
Dòng bình luận bắt đầu tràn ngập bong bóng hồng.
[Thật lòng mà nói, nam phụ à, đừng yêu nhiều như vậy.]
[‘Không rảnh’, ‘chia tay cũng được’, ‘tôi không cần cậu đến mức đó’, ‘ngoan ngoãn đừng sợ, chờ tôi’. Câu ‘chia tay’ ở đây đóng vai trò như một dấu phẩy thôi đúng không? Haha.]
7.
Chỉ là Tống Yếm Ly còn chưa về, tôi lại phải tiếp một vị khách không mời mà đến.
Cố Niệm mang theo cả người đầy vết thương đến gõ cửa.
Tôi không muốn gặp cậu ta, cũng không định mở cửa.
Nhưng cậu ta lại quỳ sụp xuống trước cửa.
“Miên Miên, tôi biết cậu đang giận, nhưng cậu có thể nghe tôi giải thích được không?”
Bầu trời đêm đen kịt, từ xa vang lên tiếng sấm trầm thấp.
Cơn mưa như trút nước ập xuống, chiếc áo sơ mi trắng của Cố Niệm nhanh chóng bị thấm ướt.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi đang mở cửa, nở nụ cười có chút cay đắng.
“Miên Miên, là Tô Lai ép tôi.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta, nhưng lại cảm thấy không còn gì để nói.
Cậu ta trước giờ luôn như vậy, biết con gái sẽ thích phiên bản nào của mình.
Biết tôi gia cảnh nghèo khó, lại chăm chỉ tự lập, liền đóng vai đáng thương trước mặt tôi.
Biết Tô Lai kiêu căng ngạo mạn, thích hình mẫu cao lãnh, liền giả vờ cô độc lạnh lùng trước mặt cô ta.
Bây giờ thấy Tô Lai bị kéo xuống nước, không thể dựa dẫm được nữa, cậu ta lại quay sang mong đợi sự cảm thông từ tôi.
Tôi cầm ô bước ra ngoài, thẳng tay tát một cái vào mặt Cố Niệm đang quỳ trên đất.
“Diễn xuất của cậu có thể ít đi, giống như gương mặt và tiền của cậu được không?”
“Tôi chưa bao giờ thích cậu cả, với tôi, cậu chỉ là một người bạn cùng lớp mà thôi.”
Cố Niệm ngây người tại chỗ, sắc mặt trở nên khó coi.
Cậu ta đột nhiên đứng dậy, muốn ôm lấy tôi.
“Cậu quên rồi sao? Cậu quên những lời cậu nói khi tỏ tình với tôi rồi sao?”
Tôi giãy dụa thoát khỏi vòng tay cậu ta, trong đầu lại đang suy nghĩ.
Tôi? Tỏ tình? Khi nào cơ?