Đường Đa Lệnh quay đầu lại, đứng bên bờ dùng ánh mắt trêu tức nhìn y, đúng là bạch y mỹ nam uy hiếp y ngày hôm qua – Hoa Tương Dung, chỉ là bạch y đã không còn sạch sẽ như trước, nhưng cả người vẫn toát lên phong thái ngọc thụ lâm phong như thường.
Đường Đa Lệnh thấy trên người hắn không có trường kiếm hoặc vũ khí khác, liền lớn gan nói: “Nguyên lai Các chủ đại nhân cũng trốn thoát, chúc mừng a chúc mừng a.”
“Hừ, đám cẩu tặc kia làm sao có thể vây khốn ta, nhưng thật ra ta thực không biết ngươi làm cách nào trốn được? Chẳng lẽ ngươi cũng đầu phục tiện nhân kia?”
Đường Đa Lệnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, xem ra ngày hôm qua Hoa Tương Dung bỏ y lại cản người cũng chẳng phải hảo tâm gì, mà là chủ mưu muốn y chịu chết, lại nghĩ tới ngày hôm qua truy binh nhắc đến hắn giọng điệu đều là vừa hận vừa sợ, nói hắn là kẻ cay nghiệt ngoan độc, cũng khó trách sẽ bị người ta phản bội.
“Bọn họ cũng đều biết ta là ám vệ của Các chủ đại nhân, làm sao có thể cho ta đầu nhập vào? Ngày hôm qua ta có thể trốn thoát hoàn toàn là vì ta trời sinh thông minh.” Đường Đa Lệnh ngẩng cao đầu, chỉ trong một ngày có thể trốn khỏi tay ác đồ những hai lần, không phải xác thực chứng minh trí tuệ của hắn sao.
“A, thật sao?” Hoa Tương Dung nói xong liền không nói một lời nhìn Đường Đa Lệnh.
Đường Đa Lệnh vốn nghĩ hai bên đều là nam, cho dù trần truồng nhìn nhau cũng không có gì không ổn. Nhưng mà dần dần, dưới cái nhìn soi mói trắng trợn của đôi mắt phượng xinh đẹp kia, y lại không được tự nhiên, hai tay từ từ che khuất hạ thể.
“….Nước suốt này rất mát, Các chủ nếu muốn xuống tắm rửa, kính xin cứ tự nhiên.”
Hoa Tương Dung nheo lại mắt phượng, “Ý ngươi là muốn mời ta cùng tắm?”
Đường Đa Lệnh lên đại học đã từng tắm giặt cùng mười mấy nam sinh, vốn cũng không ngại, thế nhưng trực giác nói cho y biết, cùng mỹ nam này tắm rửa là một việc rất nguy hiểm.
“Nếu Các chủ để ý, ta đây lập tức đứng dậy nhường cho ngài.” Y một bên bơi hướng cạnh bờ, một bên thầm nghĩ: [chờ hắn xuống nước, ta sẽ mang toàn bộ quần áo của hắn đi, cho hắn ở trong thâm sơn rừng già này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.]
“A! Ngươi làm gì?” Đường Đa Lệnh dừng bước, y trông thấy Hoa Tương Dung cầm lấy quần áo của y.
“Hừ, ngươi nghĩ ta không nhìn ra âm mưu của ngươi? Ngươi muốn thừa dịp ta xuống nước thì chạy trốn.”
Đường Đa Lệnh cả kinh, chẳng lẽ tên này biết thuật đọc tâm? “Ngươi đừng nghĩ lung tung, ta sao có thể làm mấy chuyện như vậy?” thế nhưng y lại không biết, trong lòng càng sợ, vẻ mặt lại càng mất tự nhiên.
Hoa Tương Dung nhìn y cười lạnh nói: “Ngươi mặc dù gọi ta Các chủ, nhưng không có chút kính trọng nào, há miệng liền ta, ta, ta, như thế thì sao còn nhớ mình là một hạ nhân ti tiện? Ngươi nói ngươi mất trí nhớ, ta thấy ngươi rõ ràng là nghĩ ta đã thất thế, muốn nhân cơ hội này phản bộ ta, đoạt lấy tự do.”
Đường Đa Lệnh nghe hắn nói lời này lập tức nổi trận lôi đình, y vốn không phải là ti tiện hạ nhân gì, Hoa Tương Dung xác thực đã thất thế, nhưng lại bởi trúng độc mà mất đi nội lực, ngay cả thuộc hạ trước đây của mình cũng không đánh nổi, thì y cần gì phải khách khí với hắn?
Lập tức hai tay y chống eo, mắng: “Hoa Tương Dung, mặc kệ ngươi tin ta mất trí nhớ hay không, ngươi đều đừng mơ ta tiếp tục làm người hầu của ngươi. Ta vì ngươi mà bị những người kia đuổi giết, đương nhiên không có khả năng bán đứng ngươi đầu nhập vào bọn họ, nhưng ta cũng sẽ không nghe lệnh ngươi nữa. Dù sao ngươi cũng không có việc gì, không bằng chúng ta hảo tụ hảo tán, mỗi người một ngả, đường ai nấy đi.”
“Hừ, hay cho câu mỗi người một ngả, đường ai nấy đi, chỉ sợ ta đồng ý rồi, ngươi cũng không chịu.” Hoa Tương Dung tiếp tục cười lạnh nói.
“Ta sao lại không chịu đồng ý chứ?” Đường Đa Lệnh thầm cười trộm trong lòng, Hoa Tương Dung nhất định nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, y đã không còn là ám vệ ngu trung kia nữa.
Hoa Tương Dung nhìn y trong chốc lát, thấy y không có vẻ gì là giả bộ, liền nheo mắt lại, “Lần này bản thân ta thật sự tin tưởng ngươi mất trí nhớ.”
“Ngô? Có ý gì?”
“Ngươi thử nhìn xem cánh tay phải của ngươi có phải có một điểm đỏ hay không.”
Đường Đa Lệnh nâng tay phải lên, quả nhiên thấy dưới cổ tay ba tấc có một điểm đỏ to như hạt đậu, cũng không giống nốt ruồi, càng không phải là bớt, mà giống như xăm lên. Y nhớ nữ tử cổ đại thường in thủ cung sa lên tay nhằm thể hiện trinh tiết, nhưng in trên tay nam nhân thì có nghĩa gì chứ?
“Đó là cái gì?” trong lòng y đã có dự cảm không tốt.
“Ha ha, đây là một loại dấu hiệu, tỏ vẻ trong cơ thể ngươi có Lưỡng đồng tâm.”
“Lưỡng đồng tâm? Nó là gì?” Cái tên khó nghe như vậy khẳng định không phải thứ tốt.
“Lưỡng đồng tâm, danh như ý nghĩa chính là hai người đồng tâm. Đó là một loại kỳ độc, người trúng độc bình thường không có gì khác, nhưng cách mỗi một năm phải ăn giải dược một lần, quá hạn sẽ độc phát thân vong. Cho nên, người trúng độc phải cùng người hạ độc đồng tâm, nếu có phản ý cũng chỉ có thể chờ chết.” Hoa Tương Dung dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu giải thích, như cùng tình nhân nói chuyện yêu đương.
Sắc mặt Đường Đa Lệnh tức khắc trắng không còn giọt máu, “Ta không tin. Nếu ngươi thật sự có thứ đó, vì sao lại không để tất cả mọi người ăn vào, như vậy chẳng phải là không ai dám phản bội ngươi?”
“Hừ, ám vệ là tùy thân bảo vệ Các chủ, độc được ăn vào đều do chính Các chủ đương nhiệm tự tay điều chế, nhiều lần khác nhau, mỗi người lại một loại riêng biệt, giải dược cũng chỉ có Các chủ mới biết. Cho nên, dù tiện nhân kia học trộm ‘Vạn độc thánh kinh’ cũng vô dụng, hắn có thể giải được độc những người khác trúng, lại không giải được độc trong người các ngươi, vì thế chỉ có thể giết sạch mà thôi. Ha ha, ngoại trừ đi theo ta, ngươi cho rằng ngươi còn có lựa chọn khác sao?”
Đường Đa Lệnh giờ mới biết chủ nhân trước của thân thể này vì cái gì nhất định phải hy sinh hộ chủ, vốn tưởng hắn xuất phát từ ngu trung, không ngờ lại chỉ vì bất đắc dĩ.
“Ngươi, ngươi muốn ta đi theo ngươi làm gì?” Đường Đa Lệnh làm người lương thiện, thỉnh thoảng cũng được cho là dũng cảm, nhưng y vẫn cảm thấy mạng sống đáng quý hơn tự do, đối mặt tử vong uy hiếp cũng chỉ có thể cúi đầu.
Hoa Tương Dung khinh bỉ hừ một tiếng, “Chỉ bằng ngươi vừa rồi cuồng vọng, để ngươi độc phát thân vong cũng không đủ, có điều bản Các chủ hiện tại đúng là lúc cần dùng người, liền tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi. Ngươi đi theo ta đương nhiên là phải bảo vệ an toàn cho ta, những việc của tiểu tư hầu cận ngươi cũng phải làm, ngoài ra có lẽ…Còn có thể làm chuyện khác.”
Hoa Tương Dung nói đến câu cuối cùng, con mắt tà tà nhìn chằm chằm vào thân thể thon dài cường tráng của Đường Đa Lệnh, đáng tiếc Đường Đa Lệnh đang tại ai điếu thân thế đáng thương của mình, hoàn toàn không để ý.
“Chỉ cần hầu hạ ngươi là được rồi sao?” Nếu chỉ có vậy thì cũng không phải vấn đề gì, coi như là làm bí thư vạn năng cho lãnh đạo a.
Hoa Tương Dung híp mắt nhìn sang hướng khác, hung ác nói: “Bằng chút bản lãnh cỏn con của ngươi, còn không có khả năng phò trợ ta hồi Triêu Thiên các, nhưng cuối cùng có một ngày ta nhất định sẽ quay về, đem tiện nhân cùng đám phản đồ kia, từng tên một thiên đao vạn quả, tỏa cốt thành tro.”
Đường Đa Lệnh rùng mình một cái, y dự cảm vận mệnh tương lai của mình sẽ rất bi thảm. Nam nhân này đã nói rõ là vì không có người dùng nên mới giữ lại mạng của y, như vậy đợi khi hắn một lần nữa lấy lại được thế lực, hoặc thấy y không còn hữu dụng, chờ đợi y sẽ chỉ còn một con đường chết.
Nghĩ mình xuyên qua lúc mới 25 tuổi, đúng vào thời kỳ phong nhã hào hoa, lại đột nhiên bị thất tình, giữa lúc thống khổ lại bởi câu nhầm hồn mà chết, bị ném đến cái thời đại không có máy tính, không có TV, còn chưa kịp ăn mừng tân sinh, đã biết được mạng mình không lâu, cả đời bị ác nhân khống chế….
Đường Đa Lệnh bổ nhào vào tảng đá cạnh bờ gào khóc, vừa khóc vừa mắng, trước mắng to tên khốn thần tiên mắt mù lại mắng Hoa Tương Dung hèn hạ vô sỉ, mắng xong Hoa Tương Dung lại mắng bạn gái cũ vô tình vô nghĩa, mắng xong bạn cái cũ lại mắng trưởng phòng tham tài háo sắc, mắng xong trưởng phòng lại mắng thằng bạn đại học suốt ngày nửa đêm lải nhải….
Hoa Tương Dung thấy y khóc mắng hồi lâu còn chưa có ý dừng lại, bất giác giận dữ, mắng: “Chỉ biết khóc, mẹ nó ngươi có phải là nam nhân không!”
Đường Đa Lệnh ngẩng mặt lên, đôi mắt nhỏ bởi vì khóc sưng đỏ nên có chút buồn cười, sụt sịt mũi nói: “Mẹ của ta vốn đâu phải nam nhân.”
Hoa Tương Dung không ngờ y sẽ trả lời như vậy, sửng sốt một chút liền không nhịn được bật cười. Nụ cười này hoàn toàn không có tính toán, không có trào phúng, thẳng như cảnh xuân tươi đẹp, làm cho Đường Đa Lệnh choáng váng.
“Khóc xong cũng mau đứng lên!” Hoa Tương Dung bất chợt đổi mặt, đem quần áo vứt xuống đất, “Ngươi thực sự nghĩ rằng chạy đến đây là đã bình yên vô sự rồi sao?”
Đường Đa Lệnh vừa lau nước mắt nước mũi vừa mặc quần áo. Y không hề cảm thấy mình có gì mất mặt, y dám chắc bất luận là thanh niên nào sống cuộc sống sung sướng ở thế kỷ 21 gặp phải tình cảnh như thế này đều sẽ sợ hãi đến khóc nhè đi.
Thêm một người làm bạn cũng không phải không có lợi, ít nhất có thể tìm được chính xác đường xuống núi, không đến mức lần mò trong rừng, còn có thể hiểu rõ thế cục hiện tại, giải quyết nan đề ‘mất trí nhớ’ của Đường Đa Lệnh.
Triều đại nơi y sống lại quốc hiệu vi Tống, hoàng đế họ Trần, niên hiệu Cảnh Đức, bây giờ đang là tháng sáu năm Cảnh Đức thứ bảy. Ngọn núi sau lưng tên là Đình Sơn, huyện trấn phía trước tên là Phụng Thiên huyện. Như vậy đây hiển nhiên không phải Tống triều trong lịch sử Trung Quốc, cũng không phải nơi nào đó từng có trong lịch sử, Đường Đa Lệnh có thể vững tin – y xuyên không rồi.
Đối với những người xuyên việt khác mà nói, đây có thể là một tin tức tốt, bởi vì nó có nghĩa ngươi có thể đạo văn sao chép thoải mái, không lo bị vạch trần. Nhưng đối với Đường Đa Lệnh mà nói quả thực chẳng có ý nghĩa gì, lúc này y đang thân bất do kỷ, tùy thời đều có thể mất mạng, lấy đâu ra nhã hứng làm thơ. (thân bất do kỷ: thân không hỏi mình, không thể làm theo ý mình).
‘Đồng bạn’ Hoa Tương Dung của y năm nay cũng mới 24 tuổi, đã làm Các chủ của Triêu Thiên các ba năm. Triêu Thiên các là tổ chức sát thủ nổi danh nhất, hung tàn nhất võ lâm, mỗi nhiệm Các chủ đều dựa vào giết người thượng vị, cũng dựa vào giết người để thống trị, đương nhiên đại đa số cũng bởi vì bị giết mà hạ vị, như Hoa Tương Dung có thể trốn khỏi sự truy sát của những kẻ phản bội vốn là rất ít.
Đường Đa Lệnh đã sớm đoán được mỹ nam này là một kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng thật không ngờ lại tàn nhẫn đến mức ấy. Ai nói người cổ đại ngu muội lạc hậu? Từng trải như thế, cho dù là người của thế kỷ 21 hiện đại đã trải qua giáo dục bậc cao, qua thương trường cùng cạnh tranh nội bộ khốc liệt như y cũng không cách nào chịu nổi.
Đi bên cạnh Hoa Tương Dung, Đường Đa Lệnh càng ngày càng cảm thấy toàn thân rét run, phảng phất lúc này không phải là tháng sáu nắng gắt chói chang, mà là tháng chạp gió lạnh thấu xương vậy.