*Người xưa có câu tam tòng tứ đức là chỉ các quy định mang tính nghĩa vụ của người phụ nữ Phương Đông theo Nho Giáo. Xem thêm ở dưới
Bưng canh gà đi vào thư phòng của Kim Đao Sai, quả nhiên thấy vẻ mặt của Kim Đao Sai sau chồng án thư có chút nhợt nhạt, hai hàng lông mày cũng lộ chút yếu ớt.
“A Đường tới rồi à.” Thấy Đường Đa Lệnh, tinh thần của Kim Đao Sai chấn động.
“Kim đại ca, thân thể ngươi không thoải mái sao không nghỉ ngơi thật tốt đi?”
“Cũng không phải bệnh nặng gì, không sao đâu.” Kim Đao Sai cười, chậm rãi đứng dậy đón y.
Đường Đa Lệnh nhớ tới hai tên khốn không bệnh mà rên trong nhà, mặt mũi lập tức tràn đầy hổ thẹn.
“A Đường tới thăm bọn Tiểu Đông sao, ta cho người đi gọi chúng nhé.”
“Không cần, ta tới nhìn chúng rồi.”
Nghe một câu như thế, lòng Kim Đao Sai trầm xuống. Hóa ra hắn thậm chí còn bị nhét ra đằng sau hai đứa con nít chưa mọc lông nữa, nhưng Đường Đa Lệnh lại nói một câu khiến tâm tình của hắn vui lên lại.
“Kim đại ca, thật ra hôm nay ta tới thăm ngươi. Nghe nói thân thể ngươi gần đây không thoải mái, ta cố ý làm canh gà cách thủy nè.” Đường Đa Lệnh đưa canh gà ra như hiến vật quý.
“Thật, thật tốt quá.” Kim Đao Sai cố nặn ra nụ cười, tâm ý của Đường Đa Lệnh thật tốt, nhưng canh gà này…
“À, Kim đại ca không thoải mái ở đâu?” Trong lòng Đường Đa Lệnh cũng có chút kỳ quái, quen biết lâu như thế vẫn chưa từng nghe nói Kim Đao Sai đổ bệnh.
“Ai, thật ra là dạ dày có chút không thoải mái.”
Động tác Đường Đa Lệnh dừng lại, vẻ mặt xấu hổ, “Dạ dày không khỏe? Ây, sớm biết thế ta đã nấu đồ ăn thanh đạm một chút, canh gà này dầu mỡ quá rồi.” Sao lại quên hỏi rõ ràng bệnh tình người bệnh trước vậy chứ?
“Không sao, lát nữa ta sẽ ăn.” Hắn không muốn lãng phí tâm ý của A Đường, nhưng hắn thật sự ăn không vô. “Thật ra ngươi có thể nói chuyện với ta là được rồi.”
Đường Đa Lệnh không ngờ mình vất vả một phen nhưng lại biến khéo thành vụng, có chút không biết làm sao, đành phải hỏi tiếp: “Kim đại ca có phải ăn thứ gì không được sạch sẽ nên hỏng bụng không?”
Kim Đao Sai rốt cuộc nhịn không được nữa, “Cái này còn không phải do đồ đệ bảo bối kia của ngươi giở trò quỷ sao chứ?”
“Đồ đệ bảo bối của ta?” Đường Đa Lệnh sững sờ, sau đó nghĩ lại, trên đời này thật đúng là có một người có thể xem như là đồ đệ của y. “Ngươi nói Phương Ninh hả?”
“Không phải nàng thì còn có thể là ai?” Kim Đao Sai cũng không quan tâm Đường Đa Lệnh gọi vị hôn thê của mình như thế nào.
“À, giờ nàng không theo ta học làm vằn thắn nữa rồi.”
“Đó là vì nàng không dám đi. Giờ nàng thích ở trong bếp của nhà ta mò mẫm giày vò hơn.” Kim Đao Sai thế mà cũng có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Phương Ninh sau khi được cứu ra, rõ ràng là chưa có ý về nhà, ngâm mình luôn ở tổng đàn Thừa Thiên Môn, thề muốn làm một đầu bếp hoàn mỹ như Đường lão bản sư phụ của nàng, còn Kim Đao Sai là vật thí nghiệm ngàn dặm mới tìm được.
Kim Đao Sai biết nàng muốn bắt dạ dày hắn rồi bắt lấy lòng hắn, nhưng cái dạ dày này hôm nay không những bị nàng bắt được, còn bị chọc lỗ chỗ, máu thịt mơ hồ.
“Chuyện này, chuyện này cũng không liên quan gì tới ta à nha.” Đường Đa Lệnh có cảm giác oán khí của Kim Đao Sai có bắn về phía y một chút, trong lòng sợ hãi, chẳng lẽ lúc nãy mắt phải nháy là vì cái này?
“Hừ, là ai nói với nàng không khéo tay một chút cũng không sao, chỉ cần tâm ý thật sự là đủ rồi?” Hắn tình nguyện Phương Ninh giống lúc trước lấy đồ ăn của người khác rồi nói mình làm, cũng không muốn ăn tâm ý thật sự của nàng.
“A, ha ha, quen tay hay việc, quen tay hay việc…” Đường Đa Lệnh vừa cười lớn, vừa lo lắng, chờ tới lúc trù nghệ của Phương Ninh thật sự thành quen tay hay việc, dạ dày của Kim Đao Sai còn hoạt động được không?
Kim Đao Sai cũng nở nụ cười, “Ngươi tưởng ta thật sự trách ngươi sao, muốn trách cũng chỉ có thể trách mình không có phúc khí kia.” Không có phúc khí như Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn ngày ngày được A Đường chăm sóc như vậy. “Nhưng sau này ngươi phải làm nhiều đồ ăn ngon để dỗ dành ta nha.” Phúc lợi cũng phải nhờ mình tự tranh thủ lấy.
“Nhất định rồi! Nhất định rồi!” Đường Đa Lệnh sảng khoái đồng ý.
“A Đường! A Đường!” Thanh âm hưng phấn của Phương Ninh truyền vào sau chuỗi bước chân vui sướng, rất nhanh, Đường Đa Lệnh và Kim Đao Sai đã thấy nàng ôm một đống đồ xông vào cửa.
“Ninh nhi, ngươi làm cái gì vậy?” Kim Đao Sai nhìn rõ đồ Phương Ninh đang ôm là một đống tranh cuộn, không phải là đồ ăn, mới giữ vững bước chân.
“A Đường à, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi đó.” Phương Ninh hưng phấn vọt tới trước mặt Đường Đa Lệnh, chỉ vì hai tên hung thần kia ở đó nên nàng không dám bước vào Đoạn Bối Sơn nửa bước.
“Ngươi tìm ta làm gì?” Đường Đa Lệnh nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn y chỉ bảo về trù nghệ? Chuyện đó đúng là khó quá đi!
Phương Ninh đặt một đống tranh cuộn trong ngực lên bàn, “A Đường ngươi mau tới xem đi, đây là những cô nương có thể xuất giá trong năm nay của Phương gia chúng ta, đều do ta tỉ mỉ chọn lựa đó, cam đoan đều là hiền thê lương mẫu…”
“Phương Ninh, ngươi đang làm gì đó?” Kim Đao Sai nóng nảy, gọi đại danh của Phương Ninh.
Phương Ninh ngược lại không chút để ý, quay đầu cười cười, “Đương nhiên là tìm lão bà cho A Đường rồi.”
“Ngươi, ngươi…” Kim Đao Sai nghĩ thầm, nha đầu này thấy sống đủ rồi chắc? “Ha ha, A Đường, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.”
“Ta không phải là tiểu hài tử! Hơn nữa, cha ta cũng đồng ý chuyện này rồi. A Đường, ngươi đừng lo lắng, ngươi vừa ý ai thì người đó là lão bà của ngươi.” Cha mẹ nàng nghe xong chủ ý của nàng còn khen nàng thông minh nữa đó.
Đường Đa Lệnh chỉ có thể cười khổ, hắn mà vừa ý ai, cô nương kia nếu không biến thành người chết thì cũng biến thành quả phụ thôi.
“Ninh nhi, ngươi sao vẫn không hiểu? A Đường sẽ không cưới vợ đâu.” Lúc Kim Đao Sai nói lời này, trong lòng có chút hâm mộ lại có chút ghen ghét.
Phương Ninh bĩu môi một cái, “Ta biết, không phải cũng vì hai tên… A, ta nói Hoa công tử và Ngọc công tử đó sao. Nhưng trong nhà cũng phải có một nữ nhân thì mới gọi là nhà, bằng không ai giặt quần áo nấu cơm cho các ngươi…” Phương Ninh ngừng miệng, những chuyện này A Đường có thể làm, mà có những nữ nhân hoàn toàn không làm đâu.
“Sanh con dưỡng cái! Đúng rồi, có nữ nhân mới có thể sinh nhi tử cho A Đường chứ!” Phương Ninh cuối cùng cũng nhớ ra điểm quan trọng nhất.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Mặt Kim Đao Sai đỏ rần, một đại cô nương chưa xuất giá lại nói to chuyện sinh con dưỡng cái trước mặt nam nhân, vậy còn thể thống gì nữa?
“Kim đại ca, cưới vợ hay không là chuyện của A Đường, ngươi sao lại…” Phương Ninh bĩu môi liếc Kim Đao Sai, chẳng lẽ trong lòng Kim đại ca giờ vẫn chỉ có A Đường thôi sao?
“A, ta…” Kim Đao Sai nhanh chóng quay đầu nhìn Đường Đa Lệnh, “A Đường, ngươi thấy việc này…” Có lẽ A Đường cũng thật sự muốn một đời sau của chính mình.
Mặt Đường Đa Lệnh cũng đỏ lên, đứng dậy, hơi cúi đầu nói: “Thật ra, ta hôm nay tới đây cũng muốn nói với các ngươi một chuyện, ta… muốn chờ thân thể của A Hoa và A Ngọc hồi phục rồi cùng bọn họ… kết hôn…”
Trong thư phòng trầm mặc một hồi.
“A Đường, ngươi thật sự không muốn lấy một nữ nhân thật sự sao?” Phương Ninh dè dặt hỏi.
Đường Đa Lệnh cười cười với nàng, “Nếu gặp gỡ rồi thích nhau thật thì đương nhiên muốn kết hôn, nhưng nếu không có cảm tình thì cần gì phải chậm trễ người ta.” Nói xong lời này, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân Kim Đao Sai kết thân với Phương gia, Đường Đa Lệnh nhanh chóng liếc nhìn Kim Đao Sai, nghĩ thầm: “Ta không phải nói ngươi à nha.”
Phương Ninh cũng thấy có gì bất thường giữa hai người, vội ôm một đống tranh cuộn trên bàn, “Vậy, ta thấy ở đây không cần ta nữa rồi. Ta, ta về trước nha.” Sau đó nhanh chóng trốn đi luôn.
Kim Đao Sai chầm chậm ngồi xuống, “Vậy, ngươi đã quyết định được rồi?”
“Đúng, quyết định rồi.” Trước kia y vẫn còn chút do dự, nhưng thấy Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn cố gắng hết mình tới Triêu Thiên Các để cứu y, cũng hoàn toàn bỏ đi nguyện vọng quay về giang hồ, y còn có thể do dự được sao?
“A Đường, nếu như… không có Phương Ninh, ngươi có…” Kim Đao Sai dừng một chút, không nói hết câu, nhưng hắn tin Đường Đa lệnh hiểu hắn muốn nói cái gì.
Đường Đa Lệnh chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng lại tàn nhẫn lắc đầu.
“Vì sao? Ta thật sự không bằng bọn họ sao?” Kim Đao Sai có chút nhụt chí, lại có chút tức giận.
“Kim đại ca, chuyện này không phải là tỷ thí, vấn đề là ta chỉ coi ngươi là một đại ca tốt, chứ không phải… Hơn nữa, ta vẫn cho rằng chuyện tình cảm chỉ nên là một với một, lại không biết tại sao lại sống chung với hai người họ. Hai người họ đều toàn tâm toàn ý với ta, nhưng ta lại không thể phân một thành hai, vậy là đã phụ bạc lắm rồi, ta không muốn làm tổn thương ai nữa.”
“Ai, ngươi không cần phải nói nữa, ta hiểu rồi.” Kim Đao Sai biết rõ, Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn có thể tha thứ cho nhau vì A Đường không thể bỏ qua bất kì ai trong hai người. Nhưng đối với mình, hai người kia sẽ không nhân từ đâu.
“Kim đại ca, Phương Ninh thật sự là một cô nương tốt, cũng cho ngươi toàn tâm toàn ý, ta hi vọng ngươi cũng đừng phụ bạc nàng.” Đường Đa Lệnh không nghĩ tới Kim Đao Sai vẫn chưa buông tha mình, không khỏi có chút lo lắng.
“Lời này ngươi đã nói nhiều lần lắm rồi. Sao ngươi không đi dặn nàng đừng phụ bạc ta chứ?” Kim Đao Sai đột nhiên phàn nàn nói.
“Nàng phụ bạc ngươi?” Đường Đa Lệnh không rõ, Phương Ninh sao lại phụ bạc Kim Đao Sai được?
“Phụ bạc cái dạ dày của ta đó!” Kim Đao Sai cười ha hả, tiếng cười vẫn sảng khoái như xưa.
“À, à, ta nhất định phải dạy nàng thật tốt, trước khi xuất sư thì không để nàng ra ngoài gây tai họa cho người khác.” Đường Đa Lệnh cũng cười.
Sau khi Đường Đa Lệnh rời đi, Lý Giáp được gọi vào thư phòng của Kim Đao Sai.
“Môn chủ, có chuyện muốn huynh đệ đi làm à?” Từ sau lần gây họa trước, Lý Giáp chỉ ước gì có cơ hội được máu chảy đầu rơi vì môn chủ, đáng tiếc là mấy lần hành động lớn liên tiếp đều không có phần của hắn.
“Ừ, Đường lão bản muốn kết hôn. Hắn không có người thân gì trong nhà, cho nên ta quyết định giúp hắn xử lý hôn sự. Việc này giao cho ngươi đấy.”
Sắc mặt Lý Giáp trầm xuống, “Hắn kết hôn thì đâu có liên quan gì tới ta?” Theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần lột sạch bóc quần áo của ba người rồi quăng lên giường chẳng phải xong chuyện rồi sao?
Sắc mặt Kim Đao Sai cũng trầm xuống, “Hắn là huynh đệ tốt của ta, hôn sự làm không tốt sẽ làm mất mặt ta. Hơn nữa ngươi cũng biết, nếu làm không tốt, người đầu tiên tức giận không phải là ta, mà là…”
Vẻ mặt Lý Giáp đầy đau khổ, môn chủ không phải là đang đẩy hắn vào hố lửa sao chứ?
“Ồ, môn chủ, đây là canh gà của Đường lão bản đưa tới sao?” Lý Giáp tức giận trừng mắt nhìn hộp canh gà kia.
“Đúng vậy, sao?”
“Môn chủ, Đường lão bản tuy là người tốt, nhưng hai tên tiểu tử trong nhà hắn không phải là người tốt. Canh gà này ngài đừng có uống, ai biết có bị bỏ thêm dược không? Hay để ta thử giúp ngài trước nhé?”
Kim Đao Sai PHỤT một tiếng phì cười, “Muốn ăn thì nói.”
“Môn chủ, ta lo thật mà…”
“Được rồi, được rồi, ngươi cầm đi đi, dù sao dạ dày ta hiện giờ cũng không hưởng thụ được.”
“Ha ha, đa tạ môn chủ.”
Lý Giáp vui sướng bưng canh gà ra, vừa vặn đụng phải Triệu Ất.
“Ngươi ôm cái gì thế?”
“Hắc hắc, lão Triệu, ngươi tới đúng lúc. Đi, đi vào phòng ta uống canh gà.”
“Canh gà? Không phải Phương đại tiểu thư làm à?” Triệu Ất nhìn thư phòng của Kim Đao Sai.
“Hứ, đồ của nữ nhân kia ta đâu dám đụng? Là Đường lão bản làm đấy.”
“Đồ Đường lão bản làm cho môn chủ ngươi cũng dám đụng? Không sợ môn chủ chém ngươi?”
“Xì, cái này là môn chủ tự thưởng cho ta đó.”
“Hả, sao thế?”
“Hừ, môn chủ muốn ta giúp xử lý hôn sự cho Đường lão bản mà không cho ta chút gì tốt sao?”
“À, thì ra là thế. Nhưng mà, ngươi không sợ canh này bị hai vị Đường lão bản kia bỏ thêm chút gì sao?”
“Hừ, có ý tốt chia cho ngươi một chút mà ngươi còn dông dài như vậy, sợ thế thì đừng đi theo!” Lý Giáp quay đầu một cái rồi bước đi luôn.
“Ấy, ngươi chờ ta một chút!” Đồ tốt đương nhiên phải chia sẻ với huynh đệ tốt rồi.
Tam tòng tứ đức:
Theo đó:
Tam tòng: Ở nhà nghe cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết nghe con trai.
Tứ đức: Công, dung, ngôn, hạnh.
=.= Không biết A Đường có nhớ nhầm cái gì không nữa. Mấy đứa con trai mà lại bảo tụi nó là tứ đức theo đức hạnh của phụ nữ là thế nào? Hoặc là A Đường sai, hoặc là mình nhầm =v=! Ha ha.
Mà mấy cái này nghe chướng muốn chết =v=. Làm như phụ nữ là vật phụ thuộc không bằng mà ngay cả đứa con mình cũng phải nghe theo. Lần nào minh thấy mấy chữ này cũng rùng mình hết. Thế mới biết, mình giờ sướng biết bao. Hồi xưa phụ nữ chịu biết bao cay đắng từ gia đình và xã hội.